[08]
Đêm khuya thanh vắng, một tiếng thét chói tai vang lên đánh thức tất cả mọi người. Sân sau của chùa Hà vô cùng hỗn loạn, bởi bỗng dưng có một ngọn lửa xuất hiện một cách không ai biết, nhưng chúng lan ra cực nhanh, chưa đầy nửa khắc(*) đã đốt cháy cả vùng phía sau.
(*) Đơn vị đo lường thời xưa, một khắc bằng 15 phút, nửa khắc bằng 7,5 phút.
Tất cả mọi người chạy đến để cứu hỏa, nhưng khi thấy ngọn lửa to lớn hệt như con rồng đã lo sợ không dám đi thêm. Còn Hạ phu nhân thì hoảng loạn tìm kiếm ba người con gái của mình.
Ta trấn an: “Mẹ, người đứng nóng vội.”
Chỉ còn lại Thái tử phi là chưa xuất hiện.
Lửa càng ngày càng lớn, đột nhiên có một bóng người phóng như điên từ trong ngọn lửa lao ra ngoài, là Thẩm Yến Sơ. Hạ phu nhân kích động xông đến gần, khóc lóc bên cạnh Hạ Dung.
Ta lạnh lùng nhìn màn kịch, châm biếm cười nhẹ.
Chờ Hạ Dung tỉnh lại đã là trưa hôm sau, mẹ ta đang nhẹ nhàng đút nước cho nàng, còn nàng thì nghe người hầu kể về chuyện xảy ra hôm qua, nói đến lúc có người tận lực phóng hỏa, ánh mắt nàng chuyển đến trên người ta.
“Là muội làm?”
Ta thản nhiên gật đầu: “Ừ”.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, mẹ ta càng kinh ngạc hơn ai hết: “Tĩnh Yểu, vì sao con lại hại đại tỉ của con? Con nên biết rằng chỉ thiếu chút nữa nàng sẽ mất mạng!”
“Sẽ không, bởi vì con đã sớm sắp xếp người đến ứng cứu.”
“Vậy tại sao con lại – ”
Ta liếc nhìn Hạ Dung, cười lạnh: “Chỉ là con cảm thấy: ăn miếng phải nên trả miếng.”
“Thái tử phi? Con nói xem…?”. Mẹ ta định hỏi nhưng lại sửng sốt: “Hạ Dung? Con?”. Bởi bà nhìn ra được sắc mặt u ám của Hạ Dung, liên kết đến chuyện tối qua thì đã hiểu ra rất nhanh. Bà khiếp sợ lên giọng:
“Con điên rồi sao?”
“Con không điên!”
Hạ Dung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta với ánh mắt không sợ trời không sợ đất: “Con làm như vậy vì Hạ gia chúng ta! Thẩm Yến Sơ không phải hạng người vô năng, trên con đường làm quan trong tương lai hắn nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Tam muội gả cho hắn để giúp Hạ gia có thêm trợ lực, trở thành hậu thuẫn của Thái tử!”
“Vị trí đó nhìn qua có vẻ vững chắc, nhưng thực tế thì có nhiều sói vây quanh, từng bước đều phải cẩn thận mới có thể bảo toàn. Nếu tam muội gả cho hắn, Thẩm gia có quan hệ thông gia với Hạ gia, ta cũng có thể yên tâm dùng hắn, một mũi tên trúng hai con chim, vì sao không làm!”
Mẹ tức giận vô cùng, người trách mắng: “Nhưng con không thể đẩy muội muội ruột của con vào hố lửa! Tại sao con có thể vì tư lợi mà nỡ bôi xấu danh tiếng nàng, ép nàng gả cho Thẩm Yến Sơ?”
Hạ Dung khinh thường cười: “Cũng chỉ vì hôm nay muội muội không nghĩ rõ ràng, tương lai nàng trở thành phu nhân cao cao tại thượng(*), sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, trong kinh thành người người hâm mộ, lúc đó nàng sẽ cảm ơn con.”
(*) 高高在上 - thành ngữ, chỉ địa vị cao.
Nàng nói một cách đường đường chính chính, giống như nàng là người có lý, chẳng có gì sai mà phải sợ.
Cả phòng tĩnh lặng. Ta đột nhiên lên tiếng: “Đại tỉ, nếu ta gả cho một nam nhân luôn niệm tưởng đến ngươi, có thật là ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn không? Tỉ cần gì phải lừa mình dối người!”
Nàng nhíu mày, lạnh lẽo mắng: “Có yêu hay không có quan trọng không? Ở đời bao kẻ vì tình sâu mà cưới gả, nhưng kết quả cuối cùng của họ có chăng vẹn toàn? Lời nam nhân tin được mấy phần? Những thứ có thể dựa vào là quyền lực! Vinh hoa phú quý không bao giờ biết phản bội. Tam muội, vì sao muội không hiểu?!”
Không, ta hiểu. Ta luôn hiểu.
Tự cổ chí kim, kẻ phụ lòng đông đảo. Nhưng mà,
Ta nhẹ giọng lên tiếng, như có như không phiêu đãng: “Nhưng mà tỉ à, sống cuộc đời như vậy một lần là đủ rồi,”
“Vinh hoa phú quý nắm trong tay, người người ước ao thì thế nào? Quay đầu nhìn lại chỉ có một mình ta cô độc chờ đợi giữa năm tháng trôi nhanh, chỉ có những nhớ nhung vang thành lời mà chẳng người hỏi...”
Những năm tháng kiếp trước.
Ta đã quá mỏi mệt rồi –