[03]
Bởi vì lời từ chối của ta nên lễ cập kê vội vàng kết thúc. Trước khi rời đi, Thẩm Yến Sơ trầm mặc nhìn ta một lúc lâu, sau đó nhét ngọc bội vào tay ta:
“Ta đợi nàng suy nghĩ lại.”
Dứt câu, chàng quay đầu rời đi mà không để ta cự tuyệt. Nếu như không biết chàng đã có người trong lòng, nhất định ta sẽ hiểu lầm rằng tình cảm của chàng đối với ta vô cùng sâu nặng.
Mà lúc này có một bóng người đẩy cửa bước vào, chưa gì đã hùng hổ dọa người, nàng nói: “Tĩnh Yểu, rốt cuộc muội muốn làm gì?”. Giọng nói ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Là đại tỉ của ta, Hạ Dung.
Và cũng là người ở trong lòng Thẩm Yến Sơ.
Y phục xanh lục quần đỏ cùng trâm vàng cài tóc, dung mạo nàng cực kỳ điên đảo, một cái nhăn mày hay một tiếng cười khẽ cũng đủ để toát ra khí chất quý phái ung dung, khiến cho con người ta không thể dời mắt.
Và cũng làm ta sững sờ một lúc.
Nàng nhăn mày hỏi: “Không phải muội rất thích Yến Sơ hay sao? Vì sao lại hành xử càn quấy như vậy?”
Đời trước nàng cũng nói lời này: Vào lúc ta phát hiện Thẩm Yến Sơ luôn tâm niệm đại tỉ mới mất trí muốn cùng chàng hòa ly(*). Thẩm Yến Sơ không chịu vì đại tỉ không đồng ý.
(*) Là ly hôn, nhưng có hai loại. Hòa ly là cả hai cùng thuận theo từ bỏ nhau. Còn hưu là chồng bỏ vợ. Cái sau sẽ làm cho người phụ nữ khốn khổ hơn vì xưa trọng nam khinh nữ.
Lúc đó chức vị Thẩm Yến Sơ rất cao, giống như cận kề bên vua, nàng không muốn mất đi mắt xích liên kết với Thẩm Yến Sơ là ta đây.
Dù cho ta vô cùng thống khổ, nàng vẫn cứ ngồi trên cao kia, lạnh như băng nhìn ta. “Không phải muội đã đạt được ước muốn ở bên Thẩm Yến Sơ rồi hay sao? Vì sao bây giờ lại lỗ mãng như vậy?”
Ta nhìn đại tỉ ở trước mặt, bóng hình ấy dần dần dung hợp với vị hoàng hậu lạnh lẽo trong trí nhớ của ta. Bỗng dưng ta cất lời: “Nhưng người chàng thích là tỉ cơ mà.”
Hạ Dung hơi khựng lại một chút, nhưng nàng cũng không ngạc nhiên mấy. Nàng đáp: “Vậy thì sao? Điều đó có giúp ta leo lên vị trí hoàng hậu không?”
Nàng dứt câu, ta như rơi vào hầm băng. Thì ra nàng biết, nàng biết rõ Thẩm Yến Sơ thích nàng đến thế nào nhưng vẫn ủng hộ hôn sự này. Chỉ vì nàng muốn thả câu cả Thẩm Yến Sơ và Thẩm gia, để tương lai nàng có thể sử dụng bọn họ.
Vì giấc mộng muốn làm hoàng hậu mà nàng không màng muội muội ruột thịt, nàng dùng ta như dùng một quân cờ. Là cờ tốt hay xấu nàng cũng chẳng quan tâm.
Tâm đã hoàn toàn nguội lạnh, ta nói một cách cứng rắn: “Đại tỉ nếu muốn leo lên nơi đó, thì đó là chuyện của tỉ. Ta sẽ không hi sinh bản thân để thành toàn cho người.”