Lúc Tô Thần Mộng lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện bản thân đã về tới gian phòng lúc trước, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện có một nam tử đưa lưng về phía hắn đứng ở trước giường, hắn ho nhẹ một tiếng nỗ lực khiến cho nam tử kia chú ý.
“Ngươi không nên đi loạn.” – Người nọ xoay người lại hơi trách cứ nói.
Khi thấy rõ khuôn mặt nam tử trước mắt, Tô Thần Mộng không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Người nọ trên mặt mang một cái mặt nạ kinh khủng, hơn nữa y một thân hắc y(áo đen) càng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo, có thể khiến nhiệt độ nguyên bản đã không cao nay lại càng thêm âm lãnh vài phần. Tô Thần Mộng bởi vì sợ mà hơi run rẩy một chút, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, tại hạ là bởi vì có việc gấp muốn tìm Hàn đại ca cho nên mới…”
“Ngươi chỉ cần ở chỗ này dưỡng bệnh, tìm hắn làm cái gì?”
“Tại hạ muốn nhờ Hàn đại ca giúp thông tri một chút cho đại ca của tại hạ, để đại ca biết tại hạ hiện tại ở nơi nào, miễn cho đại ca lo lắng.”
Kia hắc y nam tử chắp tay mà đứng, trên mặt bởi vì mang mặt nạ mà nhìn không ra biểu tình lúc này của y, y thanh âm trầm thấp nói:
“Việc này ngươi không cần lo lắng, đại ca ngươi bên kia ta đã phái người đi thông tri, qua mấy ngày chờ sau khi ngươi lành bệnh tự nhiên cũng sẽ đưa ngươi hạ sơn.”
“Đã như vậy thì đa tạ vị đại ca này.”
Bởi vì trong lòng đối với nam tử trước mặt thật sự là rất sợ nên Tô Thần Mộng lúc nói lời cảm tạ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bày ra bộ mặt tươi cười. Mà nam tử kia một chút cũng không thèm để ý xoay người liền muốn ly khai.
“Ách… Thỉnh chờ một chút, tại…tại hạ còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo…” – Tô Thần Mộng vì trong lòng có nghi vấn mà buột miệng gọi lại.
Người nọ xoay người mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chú vào người trên giường.
“Cái kia… Xin hỏi người đã cứu tại hạ đến tột cùng là ai, tại hạ nghĩ muốn gặp y.”
“Ngươi muốn gặp hắn làm cái gì?”
“Muốn tạ ơn y đối tại hạ hai lần ân cứu mạng a.”
“Hai lần?” – Hắc y nhân hơi chấn động, dùng ngữ khí kinh ngạc mà đối phương không nhận ra hỏi. – “Ngươi sao biết hắn cứu ngươi hai lần?”
“Bởi vì kia hai lần tại hạ đều từ trên người y ngửi thấy được cùng một loại hương vị.” – Nói đến đây Tô Thần Mộng âm thầm nhớ lại hương vị kia, chỉ cảm thấy hương vị thanh nhã không gì sánh được, cuộc đời này cũng không thể trên người những người khác ngửi thấy được hương vị tương đồng.
Hắc y nhân trầm mặc một lúc xoay người thấp giọng nói:
“Các người nếu có duyên thì sẽ gặp lại”.
Nói xong liền đi ra ngoài, lưu lại Tô Thần Mộng vẻ mặt mờ mịt.
~~~~~~~*~~~~~~~
Tại đại điện Tịnh Nguyệt giáo, một hắc y nam tử mang mặt nạ ngồi trên cao, hướng vài nam tử đứng trong điện nói:
“Bản giáo tuy vẫn bị người trong giang hồ gọi là tà giáo, thế nhưng đệ tử bản giáo chưa được phép thì không được ở bên ngoài loạn sát vô cớ, vậy mà gần đây bản giáo chủ nghe được tin đồn có đệ tử bản giáo ở bên ngoài gây sự, có việc này hay không?” – Âm thanh tuy rằng vô cùng bình thản nhưng vẫn lộ ra một cỗ khí thế uy nghiêm.
“Khởi bẩm giáo chủ, theo thám tử hồi báo người này không phải đệ tử bản giáo mà là giả mạo.” – Trên điện một người hai tay ôm quyền cung kính hồi đáp.
“Hừ, cư nhiên có người dám giả mạo người Tịnh Nguyệt giáo chúng ta ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ta nói hắn nếu không phải to gan lớn mật thì là đã hết muốn sống.” – Một người khác hừ lạnh nói.
“Vậy việc này cứ giao cho Dạ Phi đường đường chủ Hàn Phi Hồng cùng Dạ Hạo đường đường chủ Liễu Hạo Hàn xử lý”
“Tuân mệnh!”
~~~~~~~*~~~~~~~
Lại qua mấy ngày, Tô Thần Mộng nghĩ thân thể mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, hơn nữa bản thân lại thập phần tham luyến cảnh trí mỹ lệ trong khu vườn kia, liền vào lúc sáng sớm sương còn chưa tan đi đến tòa giả sơn lúc trước bản thân ngất đi, cũng hy vọng có thể nhìn thấy vị ân nhân đã hai lần cứu mạng nhưng mình lại chỉ có thể ngửi thấy mùi kỳ hương kia. Không biết tại sao, trong lòng thập phần khát vọng có thể được nhìn thấy y!
Núi xa trong sương sớm như ẩn như hiện, ánh dương quang xuyên qua đám sương chiếu xạ trên đất, tuy rằng đang ở trên núi tuyết, nhưng cũng không quá lạnh, Tô Thần Mộng nghĩ Giang Nam cảnh sắc tuy rằng tú lệ, thế nhưng cũng không sánh bằng cảnh sắc như đang đi vào một giấc mộng huyền ảo giống ở nơi đây.
Dựa theo ký ức trong đầu, Tô Thần Mộng rốt cuộc tìm được tòa giả sơn kia, thế nhưng hắn không biết phải thế nào mới tìm được vị ân nhân nọ, lẽ nào phải té xỉu giống lần trước? Hiện tại bản thân thần thanh khí sảng a, như thế nào giả bộ bất tỉnh đây? Tô Thần Mộng đối với ý nghĩ của chính mình bất giác khẽ cười ra tiếng.
“Ngươi một người ở chỗ này cười cái gì?”
Bỗng nhiên một âm thanh ôn nhu từ phía sau hắn truyền tới, Tô Thần Mộng bị dọa cho hoảng sợ lập tức xoay người lại, nhưng khi nhìn rõ người nọ thì bất giác cả người liền ngây dại. Người nọ một thân đạm y sắc trường sam (áo màu nhạt), bên ngoài khoác một kiện bạch sắc sa y (áo mỏng màu trắng), mái tóc đen mượt thả dài phía sau người thỉnh thoảng bị gió nhẹ thổi lên, vẻ u sầu nhàn nhạt trên mặt cũng không làm giảm đi dung mạo xinh đẹp khiến người khác kinh diễm, trên đời này cư nhiên lại có một người tuyệt mỹ đến như vậy!?
“Ách… Ngươi…” – Hắn muốn nói thế nhưng lại không biết nói gì.
Đối phương tựa hồ cũng không để ý, chỉ khẽ cười một tiếng hỏi:
“Ngươi thế nào lại một mình đến nơi này?”
“Một mình tại hạ ở trong phòng quá buồn chán, cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, nếu quấy rối công tử, thỉnh công tử thứ lỗi.”
Người nọ mỉm cười lắc đầu nói:
“Không sao.”
Tô Thần Mộng vui vẻ gật đầu lại nói:
“Tại hạ Tô Thần Mộng, không biết quý tính công tử?”
Người nọ trầm mặc một lúc mới đáp:
“Vân Tuyết Nguyệt.”
Nghe được tên đối phương, Tô Thần Mộng buột miệng thì thầm:
“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương.”
Cái này liền có điểm thất lễ, nhưng Vân Tuyết Nguyệt cũng không để ý mà gật đầu nói:
“Không sai, chính là Vân Tuyết Nguyệt của “yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt” ”
Tô Thần Mộng cảm thấy tên này phi thường dễ nghe, hơn nữa kết hợp với người tuyệt sắc trước mặt, càng nghĩ bản thân có thể gặp được người này cũng thật may mắn.
“Đúng rồi, Vân công tử cũng là bằng hữu của Hàn đại ca sao? – Tô Thần Mộng hỏi.
“Ân.”
“Vậy công tử nhất định biết một bằng hữu khác của Hàn đại ca chứ?”
Vân Tuyết Nguyệt nhìn Tô Thần Mộng hỏi:
“Tô công tử có việc cần ta hỗ trợ?”
“Tại hạ hai lần được một người có mùi hương thơm ngát cứu, thế nhưng người nọ vẫn không hiện thân tương kiến (gặp mặt), tại hạ muốn nhờ công tử giúp tìm người này, tại hạ nghĩ muốn đến trước mặt y đáp tạ một tiếng.” – Tô Thần Mộng tự biết bản thân đưa ra thỉnh cầu này thập phần đường đột, nhưng trong lòng thật rất muốn gặp người kia, cho nên chỉ có thể hướng người trước mặt thỉnh cầu hỗ trợ.
“Có lẽ người kia cũng không muốn đáp tạ của ngươi thì sao?” – Vân Tuyết Nguyệt xoay người sang chỗ khác nói.
“Dù như vậy tại hạ cũng vẫn muốn được gặp y” – Tô Thần Mộng ngữ khí kiên định nói.
“Vì sao?” – Vân Tuyết Nguyệt xoay người nhìn thẳng Tô Thần Mộng.
“Cái đó…” – Tô Thần Mộng nhất thời nghẹn lời, chính hắn cũng không rõ cái loại cám giác cấp thiết muốn gặp một người này. Hắn suy nghĩ một chút liền nói. – ” Tại hạ tuy không phải người học rộng hiểu nhiều, nhưng từ nhỏ cũng học qua cái gọi là tri ân tất báo, tại hạ tuy không cách nào báo đáp y cái gì, nhưng không thể ở trước mặt y nói lời cảm tạ, tại hạ trong lòng thật sự rất khó chịu.”
Vân Tuyết Nguyệt nghe Tô Thần Mộng nói xong liền sửng sốt, sau đó khẽ cúi đầu. Tô Thần Mộng cho rằng bản thân lời nói vừa rồi quá mức nghiêm túc, liền lập tức xin lỗi nói:
“Tại hạ cũng là một lòng vội vã muốn gặp người nọ nên mới nói như vậy, nếu có chỗ nào thất lễ trong lời nói, xin Vân công tử thứ lỗi”
Ai biết Vân Tuyết Nguyệt thế nhưng bỗng nhiên khẽ cười một tiếng nói:
“Tô công tử có chỗ nào thất lễ, ta chỉ là không nghĩ tới ngươi là một người thiện lương chính trực như vậy, thật sự là tự so sánh mà xấu hổ”
Nghe Vân Tuyết Nguyệt nói như thế, Tô Thần Mộng trái lại có chút thẹn, khuôn mặt thanh tú lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, nói:
“Nào có, Vân công tử nói quá lời rồi.”
Sau khi qua một tòa tiểu kiều, Vân Tuyết Nguyệt chợt nói:
“Ta còn có việc phải làm, xin cáo từ trước!”
“Công tử đã có việc bên người, vậy hẹn lần sau lại cùng nói chuyện phiếm.” – Tô Thần Mộng tuy rằng trong lòng thập phần không muốn, nhưng lại không thể khiếm nhã mà lưu đối phương lại.
“Ngươi thân thể vừa mới khỏe lại, sớm trở về nghỉ ngơi đi!” – Vân Tuyết Nguyệt nói xong xoay người lập tức ly khai.
Nhìn thân ảnh dần đi xa, Tô Thần Mộng phảng phất như còn đắm mình trong mộng ảo, thân ảnh tiêu sái xuất trần cùng với câu nói kia, tuy rằng chỉ là một câu nói vô cùng bình thường nhưng lại giống như ánh mặt trời khiến trong lòng hắn dị thường ấm áp.
Buổi tối hôm đó, Tô Thần Mộng chính đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh có hương thơm ngát, tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy một bóng đen đang đứng bên cạnh giường, hắn vươn tay muốn bắt, thế nhưng khi chạm vào lớp sa mỏng bên ngoài liền bị đối phương tránh đi, bóng đen thân hình nhoáng lên nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Tô Thần Mộng nhất thời nghĩ đến hương thơm hơi nồng một chút, cũng nhớ ra mùi hương này chính là mùi hương mà mấy ngày nay mình một mực tìm kiếm.
“Huynh là người đã cứu ta sao?” – Thanh âm của hắn mang theo một tia rụt rè hỏi, bị (người cùng là) nam tử ôm trong ngực tuy rằng rất kì quái, thế nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy chán ghét.
“Đúng vậy, ngươi không phải vẫn muốn gặp ta sao?” – Người nọ trả lời, âm thanh cực kỳ ôn nhu.
Tô Thần Mộng vừa nghe âm thanh lập tức ngẩng đầu lên, tuy bốn phía một mảnh hắc ám khiến bản thân nhìn không rõ dung mạo của đối phương, thế nhưng hắn khẳng định:
“Huynh là Vân công tử!”
Ban ngày hai người tại nơi nắng sớm chiếu xạ, một nơi như tiên cảnh mà kết bạn, bên tai chỉ có tiếng nói đặc biệt ôn nhu của vị công tử kia, hắn làm sao mà lầm được chứ?
Đối phương cũng không trả lời, chỉ là khẽ cười một tiếng, ôm Tô Thần Mộng càng chặt hơn sau đó chậm rãi đẩy hắn ngã trên giường.
Tô Thần Mộng chỉ cảm thấy mặt hai người gần đến mức có thể cảm thấy hơi thở người này trên mặt người kia, tiếp theo hắn liền cảm giác được môi của mình chạm phải môi đối phương, nhưng có lẽ là môi đối phương chạm phải môi hắn, nói chung chờ hắn khôi phục lại thần trí thì cả hai đều đã và đang hôn nhau, bản thân còn không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ khiến hắn cũng cảm thấy xấu hổ.
Tiếng điểm canh ngoài cửa sổ chợt vang lên kinh tỉnh (kinh động gọi tỉnh) hai người chính là vẫn đang nan phân nan xá (khó khăn chia lìa), Vân Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng rời môi Tô Thần Mộng, mỉm cười nói:
“Xem ra bệnh của Tô công tử đã khỏi hẳn rồi”
Tô Thần Mộng dường như còn chưa từ trong kinh ngạc (lẫn rung động) phục hồi tinh thần lại, chỉ là nắm chặt chăn bông bên người, miệng thở gấp.
“Đã như vậy cũng nên đưa ngươi hạ sơn rồi” – Vân Tuyết Nguyệt đứng dậy định rời đi.
Lời của y lập tức đem Tô Thần Mộng đánh tỉnh, hắn tuy rằng sớm biết bản thân nhất định sẽ phải ly khai nơi này, nhưng hiện tại không biết tại sao lại có điểm đau lòng cùng không nỡ, hắn hơi cử động thân thể, yếu ớt nói:
“Ta còn chưa hướng Vân công tử tạ ơn mà.”
“Không cần, lúc ban ngày ta đã biết tâm ý của ngươi rồi, ngày mai ta còn có việc phải làm, không thể đưa tiễn Tô công tử, chính ngươi phải tự bảo trọng nhiều hơn.” – Nói xong y giống như lúc đến vậy phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại một cỗ mùi thơm cùng một người bộ dạng như đang rơi vào phiền muộn.