Phong Gia Lụy đọc kết quả cho Lập Vĩ nghe mà mặt mày cả hai đều biến sắc.
Không ngờ được Diệp Cẩn Ninh lại mắc căn bệnh này...
Nếu không sớm phát hiện và chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Mà lâu nay không thấy hắn có biểu hiện gì bất thường cả, chỉ trong thời gian gần đây mới nhận ra được tinh thần hắn có hơi sa sút.
Hiện giờ Diệp Cẩn Ninh vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, không biết khi nào mới tỉnh lại.
“Tạm thời đừng tiết lộ tình hình sức khoẻ cậu ấy ra ngoài, đợi đến khi cậu ta tỉnh rồi tính.”
...
Thi Ngôn ngồi lặng thinh trong góc phòng, toàn thân khắp nơi vẫn còn vết máu đã khô.
Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì cả. Cô chỉ biết, cô đâm hắn rồi...
Cánh cửa phòng sau hai tiếng gõ thì mở ra, xuất hiện sau cánh cửa đó là Phong Gia Lụy. Anh ta bước vào nhìn bộ dạng đó của cô phải khiến người ta cảm thấy thương xót mà thở dài.
Hai vợ chồng nhà này rốt cuộc có ân oán gì mà phải hành nhau mãi thế chứ.
“Cô đi tắm rửa thay đồ đi.”
“Có phải anh thấy tôi đáng sợ lắm không?”
Phong Gia Lụy lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn vào cô gái nhỏ bé như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi, cô cũng sẽ bay biến theo nó.
Cái nhìn ấm áp như vậy, có lẽ cả đời cô cũng không thể nhìn được sự ấm áp từ đôi mắt Diệp Cẩn Ninh nữa. Trong mắt hắn luôn luôn chỉ có sự thèm khát, ham muốn đối với cô.
“So với việc cô đã làm, nó chưa đủ để bù đắp lại những việc Diệp Cẩn Ninh gây ra với cô. Thi Ngôn, cô có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc là vì chuyện gì mà hai người lại trở nên như thế?”
Im lặng một lúc, Thi Ngôn mới từ từ kể hết đầu đuôi sự việc cho anh nghe.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không thay đổi cảm xúc gì. Chỉ khi đến đoạn... Diệp Cẩn Ninh đã từng yêu Lâm Nhược Tuyết, chất giọng cô có hơi run run.
Tính ra cũng đã 26 năm rồi, Phong Gia Lụy gặp hắn cũng là thời điểm đó.
Chuyện hắn yêu mẹ cô là chuyện bất cứ ai cũng không ngờ đến được.
Nhưng sao lại như vậy, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô, Phong Gia Lụy đã nhận ra sự khác thường từ trong đôi mắt hắn. Nó không phải là thù hận, mà là sự yêu thích.
Vậy nhưng trong quá trình hai người quen nhau, Diệp Cẩn Ninh lại điều tra chuyện gì đó. Và từ khi ấy tính cách hắn bắt đầu thay đổi thành như Diệp Cẩn Ninh bây giờ.
Sự việc lần này quá phức tạp, Phong Gia Lụy cũng không biết nhìn nhận theo hướng nào nữa.
“Cô có muốn biết tình hình Cẩn Ninh bây giờ thế nào không?”
Thi Ngôn mỉm cười nhẹ, “Dù sao cũng là do tôi gây ra, biết làm gì chứ.”
Anh không nói gì nữa, dặn dò cô chăm sóc bản thân thật tốt rồi trở về bệnh viện.
Chuyện bệnh tình của Diệp Cẩn Ninh, khi nào hắn tỉnh dậy nếu muốn nói ắt sẽ tự nói. Mà theo tính cách của hắn thì còn lâu hắn mới mở miệng nói một lời.
Trong thời gian Diệp Cẩn Ninh không trực tiếp đến quản lý công ty, thì công ty đã rơi vào trạng thái hỗn loạn thực sự.
Giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, lãnh đạo nhân viên thoái đãng lơ là, trong thời gian ngắn mà không điều chỉnh lại được thì có lẽ chẳng thể cứu vãn được gì nữa.
Dạo này không thấy tung tích Diệp Cẩn Ninh, truyền thông bên ngoài đều đã đồn thổi đến những tin đồn về việc hắn bị bệnh.
Bên cạnh đó tập đoàn Thi Hoa của Thi Tâm Bạc đang từng bước từng bước vơ vét tài nguyên, xâm chiếm lãnh thổ của công ty hắn.
Sự nghiệp, tâm huyết của Diệp Cẩn Ninh trong suốt 20 năm qua thật sự gần bị hủy hoại rồi sao?
Thi Ngôn ở nhà tất nhiên cũng có nghe tới, bây giờ cô ra ngoài đều bị phóng viên bao vây.
Cũng đã mấy ngày rồi không gặp hắn...
Chuyện đấu đá trên thương trường trước giờ cô không bận tâm, nhưng bây giờ một bên thì gọi là cha, một bên thì gọi là chồng, dù có vô tâm tới đâu cô cũng không thể đứng trơ mắt nhìn như vậy được.
...
“Cẩn Ninh, sức khỏe cậu càng ngày càng giảm rồi, không được suy nghĩ quá sức.”
Phong Gia Lụy lo lắng đưa khăn giấy cho hắn.
Bây giờ ho, hắn cũng ho ra máu rồi.
Máu mũi thì mỗi ngày xuất huyết một nhiều.
Số lần mơ màng còn nhiều hơn cả số lần tỉnh táo.
Nói chung là tình hình tệ vô cùng, điều trị hay uống thuốc cũng không giảm được bao nhiêu. Bệnh này hắn mắc cũng lâu rồi, hắn cũng biết... Và bây giờ mới thực sự phát tác.
Diệp Cẩn Ninh, cuối cùng ngày hôm nay cũng tới!
“Lập Vĩ, truyền tin tới truyền thông bên ngoài, Diệp Thị tuyên bố phá sản.”