Thi Tâm Bạc cười như không cười, người ngồi trước mặt này ông tuyệt đối không thể xem thường. Tới chuyện cơ mật nhất của ông mà hắn có khi biết cả tám chín phần rồi.
Chuyện này cũng như chuyện làm ăn vậy, người thẳng thắn không nói chuyện vòng vo.
“Đương nhiên con bé là con gái tôi, nếu cậu đã biết hết rồi thì tôi không cần gì phải nói.”
Ông biết nếu cô có nghĩ là thật thì cũng không ảnh hưởng tới hắn mấy, cùng lắm hận thêm hận thôi.
Nhưng tuyệt đối ông sẽ làm cho cô và Diệp Cẩn Ninh không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
“Thế ông nghĩ tôi sẽ ký đơn vào đơn ly hôn này sao?”
“Tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng cậu cũng là đàn ông, làm ra những chuyện này cậu không cảm thấy mặt sao?”
“Cũng như ông cả thôi.”
Mất mặt? Hắn chỉ muốn có được những gì mình muốn có thôi, mặt mũi của mình hay cảm nhận của người ngoài đối với hắn chẳng có gì quan trọng.
Diệp Cẩn Ninh rời khỏi phòng, tiện thể cầm theo tờ đơn. Vài giây sau đã có vài người đàn ông đến đứng canh ở cửa không cho Thi Tâm Bạc rời đi.
Tạm thời mời ông ta ở lại uống trà một chút, hắn phải đến xem ‘con gái’ của mình thế nào rồi.
Thi Tâm Bạc, ông đã cất công dàn xếp bộ kịch bản hoàn mỹ như vậy, hắn sẽ từ từ diễn tốt cho ông xem.
Diệp Cẩn Ninh một mình lái xe đến căn biệt thự ở ngoại ô. Cũng nhiều năm không đến nhà ‘cha vợ’ rồi nhỉ?
Những thị vệ vừa thấy hắn thì chẳng dám ra ngăn cản, người này ngay đến cả Lão gia đánh có khi cũng không lại, họ mà động vào thì chết chắc.
Hắn biết phòng cô nằm ở đâu mà đi thẳng tới căn phòng duy nhất ở phía Tây, nơi có thể ngắm hoàng hôn lúc mặt trời lặn. Căn bản cô thích ngắm nó.
Chi ít, điều nhỏ nhặt này hắn cũng biết.
Vừa mở cửa đã thấy Thất Tùng ngồi canh chừng ở đó. Anh vừa thấy hắn thì sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên mặt.
“Diệp tiên sinh?”
Người này chẳng phải là Diệp tiên sinh Diệp Cẩn Ninh, bạn của cậu Phong Gia Lụy sao?
Hắn thấy Thất Tùng thì chỉ cười trừ, bảo anh ra ngoài. “Ra ngoài đi, tôi có chút chuyện phải làm.”
“Ở đây sao?”
“Ừ?”
Anh cũng chẳng hỏi han gì nhiều mà quay lưng đi. Không thấy ai nói gì cả, ngay cả lão gia cũng không có động thái gì chắc chẳng sao đâu.
Diệp Cẩn Ninh từ từ tiến gần lại giường, nơi cô gái ấy vẫn ngủ say.
“‘Con gái’, bố đến rồi sao không dậy chào vậy hả? Rời xa tôi mấy ngày rồi có nhớ tôi không?”
Vừa dứt lời thân cô bỗng chốc run lên trong vô thức, cảm giác như rất sợ người đàn ông này.
Hắn thấy thế thì cũng không mấy là ngạc nhiên. Tuy không phải thời khắc nào cũng ở cạnh Thi Ngôn nhưng tình hình sức khoẻ của cô hắn biết rất rõ.
Thực chất, cô đã tỉnh.
“Mở mắt ra nhìn xem tôi là chồng, hay là bố cô?”
Diệp Cẩn Ninh cầm cổ áo cô kéo mạnh dậy, làm ống truyền dịch rơi ra ngoài.
Hắn như con mãnh thú, ham muốn mãnh liệt thể hiện rõ trong ánh mắt sắc lạnh đó.
Đau quá, Thi Ngôn từ từ hé mở mắt, ánh sát lọt qua khe mắt làm cô khó mà thích ứng lại được nên hơi nheo lại. Cũng hơn sáu năm rồi chứ ít gì mới có thể nhìn thấy được ánh sáng, nhưng trớ trêu thay người đầu tiên thấy được lại là hắn.
Đúng vậy, cô đã tỉnh lâu rồi. Nhưng không muốn phải đối diện với sự thực tàn khốc này nữa, cô chỉ muốn chìm vào cơn mộng, mãi mãi không tỉnh dậy.
Tất cả là đều là do Diệp Cẩn Ninh, là do hắn ép cô.
Ngay cả trong giấc mộng tuyệt đẹp đó, cũng là chính tay hắn phá hủy.
Rốt cuộc hắn hận cô bao nhiêu?
Rốt cuộc cô mới là con ai?
Dần rồi sống trên thế giới này cô chẳng còn cái gì để tin tưởng nữa rồi.
Hắn thấy vậy thì cư nhiên hài lòng, không những buông cổ áo cô ra mà còn áp sát về phía mình.
“Nhìn kỹ tôi xem, có nhớ tôi không hả?”
Thi Ngôn không nhìn hắn mà cự tuyệt, nhất quyết quay mặt sang hướng khác.
“Cũng không biết trong thời gian sáu năm này thân thể cô đã có thể quyến rũ tới đâu rồi nhỉ, ‘Con gái’?”
Con gái...
Thi Ngôn quay phắt lại, cô rất sợ phải nghe thấy hai từ này. Cứ nghĩ đến cảnh thân mình đã bị hắn cường bạo chiếm đoạt thế nào, cô cảm thấy thật kinh tởm.
Nếu đúng thật cả hai là cha con thì... Loạn luân thật rồi.
Nhưng chuyện này, đừng mong cô tin, cô mãi mãi sẽ không tin.
“Thi Ngôn, giờ cô đã tỉnh rồi. Cô muốn tự nguyện chủ động hay là để tôi ra tay trước?”
Hắn... Hắn lại muốn nữa sao?
Người đàn ông này đúng thật là dục vọng có thể đến bất cứ lúc nào.
Diệp Cẩn Ninh quật ngược cô về phía mình, buông cổ áo cô ra rồi giữ chặt hai cánh tay ấy. Hắn đưa tay còn lại của mình xé toạc chiếc áo cô đang mặc ra.
“...Buông tôi ra, Diệp Cẩn Ninh! Ông buông tôi ra, đồ cầm thú...”
Cô hoàn toàn bị động nằm trong lòng hắn, không có cách nào phản kháng. Chỉ còn cách la hét thật to...
Nước mắt giàn giụa, sáu năm rồi không khóc, nước mắt vẫn mãi chứa đựng một nổi bi thương như vậy.
Nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, những điều đó chỉ khiến hắn càng thêm điên tiết.
“Ngậm miệng lại, giữ giọng để còn rên dưới thân tôi.”