Mười tám tuổi, có lẽ đó là độ tuổi đẹp nhất trong thanh xuân người con gái.
Yêu nhau năm mười tám tuổi là loại cảm giác thế nào nhỉ? Mà nó lại còn là tình đầu.
Ở tuổi đó, cô gặp được một người, ngỡ như hắn chính là ‘chân mệnh thiên tử’ của đời mình, là tình đầu cũng như tình cuối.
Diệp Cẩn Ninh, con người nội tâm thâm thúy này khó ai có thể hiểu hết được. Hắn bước vào cuộc đời, đứng trước mặt cô như một vị thần kéo cô ra khỏi bóng tối đáng sợ.
Một người trông vừa thư sinh, vừa nho nhã đến thế. Vẻ ngoài có thể lưu mờ được tuổi tác, hắn vừa có độ chín chắn, trưởng thành, vừa lại có đâu đó chút khí tràn đầy nhiệt huyết.
“Em tên gì?”
“... Thi Ngôn.”
“Thi Ngôn, cái tên rất hay.”
Đó là câu đầu tiên hắn hỏi.
Tại sao khi thấy một người đang có chuyện buồn hắn không hỏi vì sao lại buồn như thế?
Đó cũng là do một phần tính cách của hắn, hắn không thích quan tâm quá nhiều, mà chỉ muốn biết được thứ mình muốn biết.
Khoảng thời gian sau, Diệp Cẩn Ninh tiếp cận cô nhiều hơn. Tuy hắn là kiểu người khá nhạt nhẽo, thâm sâu khó đoán, nhưng lại rất biết cách làm cô vui.
Thi Ngôn thừa nhận, đó là năm cô cười nhiều nhất, cũng là năm trái tim mình bắt đầu rung động... vì hắn!
“Cẩn Ninh, em tới bây giờ vẫn chưa biết tuổi của anh.”
“Biết làm gì chứ, trong một mối quan hệ không nhất thiết phải biết được tuổi tác, em chỉ cần biết rằng Diệp Cẩn Ninh rất yêu Thi Ngôn.”
Lúc nào cũng vậy, Diệp Cẩn Ninh luôn luôn thuyết phục được cô.
Hắn yêu cô, tất nhiên cô cũng yêu hắn.
Hơn một năm sau, hắn tỏ tình. Tuy không phải là quá sến súa, lãng mạn như bao người khác, chỉ một bó hoa, một chiếc nhẫn cũng đã làm cô vui đến bật khóc.
Trong thời gian quen nhau, số thông tin về hắn mà cô biết cũng chẳng được gì. Gia thế, thân phận, hay bạn bè cô cũng không biết được, chỉ biết hắn có một người bạn tên Phong Gia Lụy.
Cả hai kết hôn chỉ mời một vài người thân thiết, hắn không thích đông người náo loạn.
Trước mặt cha sứ, họ đã chính thức trở thành vợ chồng.
Từng lời hứa hẹn, thề non hẹn biển có chắc sẽ theo chân từng người đến trọn đời...
...
Cưới nhau về Thi Ngôn mới thực sự biết được phần nào đó về hắn rồi.
Diệp Cẩn Ninh là chủ tịch của một Tập đoàn bất động sản nổi tiếng trên thị trường. Về địa vị, gia thế, biệt tài lẫn nhan sắc có thể nói là... Khủng!
Cô từng có nghe người ta thường nhắc tới cái tên Diệp Cẩn Ninh rồi, nhưng không biết đó là hắn, chỉ nghĩ có thể là do trùng tên thôi. Còn vẻ ngoài thì đúng thật là khỏi phải bàn cãi.
Hắn ưu tú như vậy, cuộc hôn nhân này cô cũng chẳng dám trông chờ gì nhiều.
“Đừng mà Ninh Cẩn, em không muốn...”
Tối đó hắn đã đi làm về khuya, Thi Ngôn đợi hắn về nhà cùng ăn tối nhưng hắn vừa về đã kéo cô thẳng lên phòng, mạnh bạo cởi hết đồ trên người cô ra.
Lần đầu làm chuyện đó là đêm tân hôn, khi ấy hắn rất nhẹ nhàng, hành động yêu chiều cô hết mức.
Đêm nay hắn lại như một con hổ hung hãn, mặc kệ cô đau mà ngang tàn thoã mãn thân thể mình.
Cơ thể cô như co thắt mà cứng đơ, hắn có vẻ tức giận mà càng thêm sức nữa, làm cô đau đến không thở nổi.
Thi Ngôn vừa đói vừa mệt nên ngất hẳn đi, tuy ý thức không còn nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể vô cùng khó chịu.
Ngày về sau số lần hắn làm chuyện ấy như tăng gấp đôi, cơ thể cô yếu ớt làm sao có thể kháng cự lại nổi chứ. Vì thế lần nào cô cũng đều ngất đi.
Diệp Cẩn Ninh đâm chán chường, hắn ngày nào về nhà cũng kèm theo bên mình một cô gái.
Hỏi cô buồn không? Có, hắn đêm nào cũng như thế, làm một người vợ làm sao có thể thản nhiên như không được chứ. Nhưng cô có thể làm được gì...
“Anh... Lần sau đừng đưa những cô gái đó về nữa.”
“Ra ngoài.”
“Nhưng...”
Diệp Cẩn Ninh đứng dậy từ từ tiến đến bóp mạnh cằm cô gái nhỏ. “Hiểu chuyện chút đi. Em không có khả năng đáp ứng được tôi thì hãy để người khác.”
Nước mắt chực trào ra, Thi Ngôn vùng ra khỏi người hắn rồi ôm mặt chạy ra ngoài.
Sao hắn bây giờ lại đáng sợ thế chứ.
Hở một tí là mắng cô, hở một tí là đánh cô, như vậy hắn không đau lòng sao? Hay là đã hết yêu cô rồi...
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này...