Bài ca phúng điếu là gì? Phúng điếu mà không ca.
Mưa dày đặc rơi trên đầu bia mộ sáng ngời, là sự an ủi của Thượng Đế, cũng là nước mắt của người thân.
Thẩm Tinh Hà che dù, đứng ở phía sau Tống Thanh Mộng, hai bộ áo khoác màu đen, váy trắng chỗ cổ chân là màu sáng duy nhất. Các nàng nhìn chăm chú nước mưa chậm rãi thấm ướt hoa cúc vừa mới đặt xuống, cũng không ngăn cản, nhất trí kiên định cho rằng ở trong mưa nhỏ trở thành hoa mai, tốt hơn phơi nắng chân chính chết đi.
Cho đến khi giọt mưa nhuộm qua từng cánh hoa, xác nhận ngày mai chúng sẽ không chết thật, các nàng mới yên tâm rời đi.
"Đi thôi." Tống Thanh Mộng nói.
Bên đường nhỏ ẩm ướt là từng dãy bia mộ, hai người giơ dù hơi nghiêng đi trên gạch xanh, Tống Thanh Mộng kéo cánh tay Thẩm Tinh Hà, đầu vai ướt hai bên, một trái một phải.
"Tống Thanh Mộng, tại sao chị chưa bao giờ hỏi trước kia em có dáng vẻ gì? Chị không tò mò sao?" Thẩm Tinh Hà giẫm từng ô từng ô gạch trên mặt đất, giống như đang nhảy ô vuông, dù cầm trên tay cũng nhảy theo.
Tống Thanh Mộng đưa tay cầm chiếc dù trong tay Thẩm Tinh Hà, để nàng yên tâm giẫm lên: "Chị tò mò. Nhưng nếu trước kia mang đến cho em niềm đau, vậy chúng ta đừng nhớ lại chuyện trước kia nữa."
Cũng giống như bản thân cô, cô cũng không muốn nhìn lại quá khứ.
Thẩm Tinh Hà dừng lại, Tống Thanh Mộng một tay đỡ lấy nàng, một tay che dù.
Hai bên đường là cây tùng xanh đậm, các nàng đứng ở chính giữa, mười ngón tay đan vào nhau, đầu vai ướt đẫm, dù giống như vật trang trí, chỉ là ngăn trở sự dòm ngó của trời cao.
"Huống hồ, trước kia như thế nào cũng không quan trọng. Tương lai và hiện tại mới là quan trọng nhất." Tống Thanh Mộng nhẹ giọng nói, để cho hạt mưa đi ngang qua đều nghe được, hòa vào trong lòng đối phương.
Trong mưa sương mù mênh mông, lại ngăn không được trong mắt Tống Thanh Mộng trong sạch.
Tay Thẩm Tinh Hà nắm cán dù, cũng nắm lấy tương lai, ánh mắt ở trong mắt Tống Thanh Mộng nhộn nhạo, dịu dàng nói: "Chị nói đúng, nhưng em có thể nói cho chị một chút chuyện vui trước kia của em."
"Được." Tống Thanh Mộng cười cười, cô đã chờ giờ khắc này rất lâu, "Vậy chị cũng kể cho em nghe chuyện vui vẻ trước kia của chị ha."
Lại cùng nhau di chuyển bước chân, lưu lại dấu chân của các nàng trên con đường nhỏ, chỉ có mưa biết, bởi vì giọt mưa tung lên một đường đều đi theo.
"Tống Thanh Mộng, sao chị lại kiên nhẫn như vậy?"
"Bởi vì là em, bởi vì chị là Tống Thanh Mộng."
Chiếc dù duy nhất chuyển động trong mưa cách nghĩa trang càng ngày càng xa, cuối cùng dừng lại trước cửa vườn bạch quả.
Cây bạch quả ở gần nghe trộm thật lâu.
Tống Thanh Mộng nói: Chờ lần sau có thể lại đến xem cây bạch quả.
Thẩm Tinh Hà nói: Không cần chờ lần sau, lần này xem có được không.
Tống Thanh Mộng nói: Có bùn, sẽ dính chân.
Thẩm Tinh Hà nói: Như vậy càng tốt, sẽ lưu lại rất nhiều dấu chân.
Tống Thanh Mộng nhìn cây bạch quả chưa nảy mầm cười ra tiếng, nhìn thấu nó nghe trộm.
"Được — cũng đừng hối hận ——" Tống Thanh Mộng dẫn nàng vào vườn.
"Tuyệt đối không hối hận ——" Thẩm Tinh Hà thề son sắt.
Mới vừa vào cửa đã bị con đường lầy lội khuyên lui, vườn vì bảo đảm nguyên sinh thái, là hoàn toàn không có trải gạch, mưa và bùn đất trộn lẫn nhau dính ở trên chân, mép váy, bay lên lác đác bùn đất cũng sẽ bay đến trên áo khoác ngoài.
Thẩm Tinh Hà túm lấy ống tay áo Tống Thanh Mộng, lầu bầu nói: "Vẫn là trở về thôi..."
Tống Thanh Mộng cùng cây bạch quả đều nở nụ cười, một người có tiếng, một cái không tiếng, một người cưng chiều, một cái nhảy nhót.
Mưa rơi trên chạc cây bạch quả, vang lộp bộp, nơi này không có ai nhưng lại rất náo nhiệt.
"Đi nhầm đường rồi!" Tống Thanh Mộng kéo người trở về.
"Đi xem chút đi mà, xem cuối đường là cái gì." Thẩm Tinh Hà lại kéo người trở lại.
Một con đường bị mưa khí miên trọng che lấp, không nhìn thấy điểm cuối là cái gì. Các nàng dọc theo một đường đi xuống, đóng dấu bùn lại, mưa lại lặng lẽ xóa đi dấu vết đã tới.
Đi đi, hoảng hoảng, rốt cuộc cũng dừng lại.
Một bức tường trắng, hai hàng gạch xanh, đều ướt đẫm.
"Chẳng có cái gì." Tống Thanh Mộng oán trách giày ướt đẫm.
"Có mà!" Thẩm Tinh Hà chú ý tới lông mày Tống Thanh Mộng dính một giọt mưa.
Mưa thuận góc mi chảy xuống, giữa đường bị ngăn cản, Tống Thanh Mộng cảm giác được mưa tan, tan ở dưới ngón tay đè lên gò má.
"Có cái gì?" Tống Thanh Mộng hỏi.
Chiếc dù nằm ngang giữa họ, những hạt mưa vô hình lặng lẽ đi qua, bị hơi thở xua tan. Tay Thẩm Tinh Hà cứ như vậy đè nén giọt mưa kia, không đành lòng nhìn thấy bộ dáng vỡ nát của nó, cũng không muốn rời đi vì nàng triển lộ gương mặt tươi cười, cuối cùng theo đường hàm dưới vẽ ra dấu vết mưa đã qua.
"Có chị."
Thẩm Tinh Hà chuẩn bị thu tay lại, lại bị Tống Thanh Mộng nắm lấy, hai tay đan xen thả xuống, che đi vết mưa.
"Chị cũng có em." Trong tầm mắt giao nhau, Tống Thanh Mộng hôn lên ngón cái Thẩm Tinh Hà.
Mưa rơi vào trong mắt người yêu, nở ra hoa mưa.
"Đi thôi, về nhà thôi nào."
"Đợi chút."
"Sao vậy?"
"Trông chị rất giống khóc."
Trong mắt Tống Thanh Mộng có một giọt mưa, rơi xuống, quả thật giống như khóc, Thẩm Tinh Hà ngắm nhìn một lát sau mới nhắc nhở cô.
"Đẹp không? "Cán dù thoáng dời về phía trước, Tống Thanh Mộng chủ động ghé sát vào.
Khuôn mặt xinh đẹp này là tác phẩm xuất sắc di thế của Vũ Châu, có một không hai, chỉ có một người này.
"Đẹp." Thẩm Tinh Hà mang chút tiểu kiêu ngạo mà trả lời.
"Cũng không phải sau này không thấy nữa, nhất định phải đứng trong mưa nhìn?"
"Đó không giống nhau."
"Không giống chỗ nào?"
Thẩm Tinh Hà dừng lại nói: "Bởi vì sau này chị sẽ không rơi lệ nữa. Em cũng chỉ muốn thừa dịp trời mưa, nhìn thấy bộ dáng người yêu khóc."
Nàng chưa từng thấy Tống Thanh Mộng khóc, tuy rằng sau này cũng không muốn thấy, nhưng yêu một người lại không chỉ là yêu miệng cô cười, cũng sẽ yêu nước mắt cô rơi, thừa dịp ngày mưa, vừa vặn viên mãn niệm tưởng.
"Em xác định chị sẽ không rơi lệ nữa?" Tống Thanh Mộng tà mị cười cười, một câu nói phá vỡ thời khắc dịu dàng này: "Trên giường chị sẽ không khóc sao?"
Người này thật sự rất biết nắm bắt trọng điểm. Thẩm Tinh Hà êm đẹp một câu tỏ tình thâm tình, cứ như vậy bị người phá công rồi, bất đắc dĩ cười cười: "Bác sĩ Tống, chị có thể đứng đắn một chút hay không.....?"
Tống Thanh Mộng dịch bước về phía trước, để đến giữa hai chân Thẩm Tinh Hà, nghe tiếng mưa ào ào vang lên bên tai, như là thúc giục cô nhanh hôn lên, nhưng người có chủ kiến, chỉ là ánh mắt ở vạch môi, chờ Thẩm Tinh Hà bị hấp dẫn dựa vào mới nói: "Chị rất đứng đắn. Chị ở trên giường khóc, vẫn là bởi vì em."
Nói xong lời trần trụi nhất, lại không lộ ra chút sắc tình nào, Tống Thanh Mộng chính là người như vậy.
Cán dù di động, Tống Thanh Mộng nắm chặt, độ cao dù hạ thấp xuống, thoáng nghiêng, hạt mưa rơi trên mặt dù hợp lại với nhau, từ bên kia Thẩm Tinh Hà chảy xuống, một bó mưa rơi xuống mặt đất, hai người chìm vào trong nụ hôn.
Khi nụ hôn dài kết thúc, hạt mưa không còn hội hợp nữa.
Khi bước lên phía trước, các nàng không còn thương tiếc nữa.
Đủ loại quá khứ, giống như trận mưa này, đã không còn rơi nữa.
Ông trời thích dùng mánh khóe vụng về khảo nghiệm người có mười ngón tay nắm chặt, dùng bốn mùa, dùng thời tiết, dùng khoảng cách...... dùng tất cả những gì có thể cùng cực...
"Tống Thanh Mộng, chị nói xem người chết sẽ đi đến nơi nào?"
"Sẽ đi trong mưa, trong cây bạch quả, trong bùn đất, trong ánh mặt trời, trong đèn xe... rất nhiều, rất nhiều nơi."
"Vậy chị muốn đi nơi nào nhất?"
"Đi... đến nơi có mẹ và em."
"Lại thêm Tiểu Mộ và bà ngoại đi!"
"Vậy chỉ sợ còn phải thêm Thẩm Chi Diệc, Cố Ngộ An, cô Trần...... Thật nhiều thật nhiều người.
"Vậy đều thêm vào đi......"
Giọng nói của hai người càng bay càng xa, trong nước mưa mông lung, Thẩm Tinh Hà dựa vào vai Tống Thanh Mộng, các nàng cùng nhau che dù, đi tìm con đường mới.
Mưa hoa nhảy lên, nện bước đi theo, tình yêu chảy xuôi ở trong mưa, tình yêu sẽ không dừng lại.
————————
Ngoại truyện kết thúc!!!!!! Toàn văn kết thúc!!! Cảm ơn mọi người một đường làm bạn!