Dưới ánh mắt đầy căm phẫn của anh, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra toàn bộ sự thật.
Từ việc tôi sống lại, đến hệ thống và nhiệm vụ chinh phục anh để cứu Cẩn Ngôn.
Duy chỉ có điều tôi không nhắc đến, chín lần thất bại c.h.ế.t thảm trước đây.
Nếu giờ tôi nói ra điều đó, trong hoàn cảnh này, chẳng khác nào cố ý gợi lòng thương hại.
Ban đầu, Tưởng Dụ cau mày đầy tập trung, nhưng càng nghe, gương mặt anh dần trở nên vô cảm.
“Vậy nên, khi cô nói cô không yêu tôi... là thật, đúng không?”
Nhìn ánh mắt anh, tôi gật đầu.
Vừa nghe xong, Tưởng Dụ lập túc giơ chân đạp đổ chiếc bàn trà trước mặt.
Gương mặt anh vặn vẹo vì phẫn nộ, giọng anh đầy oán hận:
“Tiêu An Nhiên... Cô chơi đùa trái tim tôi... Sao cô dám làm điều đó!”
Anh nghiến răng, bước lên một bước như muốn xé tôi thành từng mảnh.
Nhưng ngay giây sau, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má anh.
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ tuyệt vọng như thế của Tưởng Dụ.
Anh không khóc thành tiếng, nhưng vẻ yếu đuối của anh khiến tôi có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ, anh sẽ vỡ tan.
Tôi há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì để an ủi anh.
“Tiêu An Nhiên.” Giọng nói anh khàn khàn lạnh lùng: “Cô là người phụ nữ đáng giận nhất mà tôi từng gặp.”
Tưởng Dụ nắm chặt cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong ánh mắt ấy là sự phẫn hận, không cam lòng, thống khổ và bi thương.
Biểu cảm của anh thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười khổ: “Tôi nên hận cô, Tiêu An Nhiên...”
Anh lẩm bẩm, sau đó cúi đầu, tựa lên vai tôi, giọng nói đầy nhụt chí: “Nhưng tại sao... tôi lại không làm được?”
Ngày hôm đó, tôi và Tưởng Dụ chia tay nhau trong sự phẫn uất.
“Tiêu An Nhiên, đừng mơ tưởng đến việc ly hôn với tôi.”
Giọng nói của Tưởng Dụ trầm thấp, nghiêm túc đến mức tôi chưa từng thấy.
Anh nói rằng tôi đã lừa dối anh, và anh sẽ không để tôi đạt được mong muốn.
Sau khi Tưởng Dụ rời đi, Cẩn Ngôn lo lắng hỏi tôi có muốn nói chuyện với anh không.
Tôi chỉ lắc đầu, không muốn Cẩn Ngôn tự trách thêm nữa khi biết sự thật.
“Nhiễm Nhiễm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên em.”
Cẩn Ngôn không hỏi thêm, chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi nói với anh rằng tôi sẽ sớm giải quyết mọi chuyện giữa mình và Tưởng Dụ.
Nhưng khi tất cả các luật sư đều từ chối nhận ủy thác vụ ly hôn của tôi, tôi không thể nhịn được nữa.
Tôi gọi điện cho Tưởng Dụ, giọng đầy bức xúc:
“Tưởng Dụ, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ở đầu dây bên kia, giọng anh lạnh lùng và đầy mỉa mai: “Tiêu An Nhiên, cô cắm cho tôi một cặp sừng như thế, vậy mà còn mong tôi dễ dàng nhường đường sao?”
Lời nói đầy ác ý của anh khiến tôi bực bội, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: “Tưởng Dụ, nếu không phải lần ngoài ý muốn đó, cả đời này tôi sẽ không để Cẩn Ngôn biết sự thật.”
“Tôi muốn ly hôn, chỉ vì tôi không yêu anh.”
Tưởng Dụ lập tức cắt ngang lời tôi, giọng anh đầy phẫn nộ:
“Tiêu An Nhiên, rõ ràng là em đến trêu chọc tôi trước!”
“Ly hôn sao? Em đừng hòng nghĩ đến!”
“Tôi đã trao thân cho anh, anh còn muốn gì nữa?”
Tưởng Dụ nghe xong câu nói của tôi, không kiềm được cất cao giọng, trào phúng hỏi lại:
“Tiêu An Nhiên, cô nói thật dễ nghe thật nhỉ?”
Nói xong, anh lập tức cúp máy mà không nói thêm lời nào.
Tôi lặng người, khi lý trí quay lại, tôi mới nhận ra lời mình vừa nói quá mức nặng nề.
Phía sau vang lên một tiếng ho khan.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Cẩn Ngôn đứng ở cửa, vẻ mặt đầy rối rắm.
“Nhiễm Nhiễm, anh không cố ý nghe lén đâu.” Cẩn Ngôn nói, giọng trầm nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng ý cười.
“Chỉ là anh nghĩ mãi, vẫn muốn tranh thủ một chút.”
“Trước khi em tìm ai đó để cắm sừng Tưởng Dụ, có thể cân nhắc đến anh trước được không?”
Tôi biết rõ Cẩn Ngôn chỉ đùa để làm tôi vui, nhưng mặt vẫn bất giác đỏ bừng.
Sau khi anh rời đi, không bao lâu sau, điện thoại của tôi lại vang lên.
“Tiêu An Nhiên, anh trai tôi ở nhà cô lâu như vậy làm gì?”
Lúc này Tưởng Dụ đã say khướt, giọng điều đầy tức giận vang lên bên tai tôi.
Tôi lười đôi co với một kẻ say, định cúp máy.
Nhưng Tưởng Dụ bất ngờ đổi giọng, mềm mỏng, yếu đuối cầu xin: “An Nhiên, em nghe anh nói một chút, được không?”
“Anh sai rồi, buổi chiều anh không nên làm em tức giận...”
“An Nhiên, anh rất nhớ em. Sao em có thể nhẫn tâm đối xử với anh như vậy...”
“Nói cho anh biết, anh họ có gì tốt hơn anh, anh sẽ sửa...”
“An Nhiên, tim anh đau quá. Nếu em không trở lại, anh sẽ vứt thuốc đi...”
Từng câu nói của Tưởng Dụ vang lên không dứt, khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Nhớ lại những gì hệ thống từng cảnh báo, tôi không nhịn được bực bội mà quát:
“Tưởng Dụ, tim anh không chịu nổi những trò bồng bột này, đừng tùy hứng như thế được không?”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Sau một lát, giọng Tưởng Dụ vang lên, mang theo sự nghẹn ngào: “Em đi chùa Linh Ẩn nhiều lần như vậy, chẳng lẽ chưa từng cầu phúc cho anh dù chỉ một lần sao?”
“Chỉ một lần thôi, cũng được...”
Lời nói của anh khiến tôi nhớ lại ngày Cẩn Ngôn tỉnh lại.
Khi đó, tôi đã bước ra khỏi Phật đường, nhưng lại quay lại, quỳ trước tượng Phật một lần nữa, cầu xin Tưởng Dụ được bình an và hạnh phúc.
Tôi nghĩ, nếu không có sự hỗ trợ gián tiếp của Tưởng Dụ, có lẽ Cẩn Ngôn đã không tỉnh lại.