Cô không dám tin đây là sự thật, vì thế cũng không dám vươn tay lên để xác nhận sự thật.
Cô chỉ nói muốn đi vệ sinh trước, sau đó cô cứ vội vàng mà chạy trốn tất cả mọi thứ.
Phòng vệ sinh khoá trái lại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy gương mặt mình bị nung đỏ lên.
Làm thế nào có thể chối cãi được đây?
Khoảnh khắc anh nhẹ nhàng nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, loại cảm giác quen thuộc đó giống như cơn mưa nặng hạt rơi xuống người cô.
Cần gì phải diễn tập, cần gì phải nhớ lại.
Cho dù cô có cố gắng không nhớ đến quá khứ thế nào đi chăng nữa, thì những cảm xúc tươi mới lại dâng trào dường như đang nhắc nhở cô thêm lần nữa --- Không có gì bị lãng quên cả.
Sự mềm mại khi bị mút vào, hơi ấm khi bị chạm vào và hơi thở khi được ôm lấy.
Cho đến tận bây giờ cô đều chưa từng quên.
Lương Phong nhắm hai mắt lại, sau đó cô dựa lưng vào nền gạch lạnh như băng yên tĩnh rất lâu.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ “Cốc cốc”.
Cô mở to hai mắt, biểu cảm trên mặt cũng đã biến mất đi nhiều rồi.
Sau đó cô đẩy cửa ra.
“Xin lỗi, bạn dùng đi, tôi…”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị người kia nắm lấy cổ tay rồi đẩy cô trở về phòng vệ sinh một lần nữa.
Ánh mắt Lương Phong bỗng nhìn lên, cô nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Nghiêm Sâm.
“Anh nổi điên cái gì thế?” Lương Phong đè thấp giọng xuống rồi cau mày mà nói với anh ta.
Nghiêm Sâm cắn răng cười rộ lên, sau đó đẩy cô vào phòng vệ sinh phía trong cùng.
Phía sau lưng lại áp lên tường một lần nữa, Lương Phong dùng sức muốn rút tay ra khỏi tay anh ta, nhưng cô không làm được.
“Nghiêm Sâm, anh không thể nổi điên ở chỗ này được!”
“Sao nào, sợ tôi làm phiền em và Thẩm Di Châu nối lại tình xưa à, có phải không?” Ánh mắt Nghiêm Sâm ép sát đến gần Lương Phong, nụ cười cũng dần trở nên lạnh lẽo hơn, anh ta cắn răng hỏi: “Có phải nếu tôi không đến, thì em sẽ giấu tôi để về lại bên cạnh Thẩm Di Châu đúng không?”
“Anh nói mớ cái gì thế!”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Cổ của Nghiêm Sâm nổi đầy gân xanh, anh ta kiềm chế giọng nói của mình rồi hỏi cô: “Em nghĩ rằng tôi không thấy anh ta táy máy tay chân với em à?”
“Thế bây giờ anh tốt hơn anh ấy chỗ nào đây?” Lương Phong lạnh lùng hỏi ngược lại anh ta: “Anh đè tôi ở chỗ này, chẳng lẽ cũng muốn có một chân với tôi sao?”
Lời cô nói nghe vô cùng chói tai, Nghiêm Sâm hung dữ nhìn cô chằm chằm, một lúc sau anh ta mới từ trong kẽ răng nặn ra một nụ cười.
“Lương Phong, tốt nhất em không nên lừa gạt tôi.”
Giờ phút này anh ta nghiêm túc nói những lời này, lại khiến Lương Phong cảm thấy vô cùng buồn cười.
Có phải anh ta quên mất rồi không, lúc mới bắt đầu, rõ ràng là anh ta dạy cô cách lừa gạt người khác mà.
Thật sự là rất buồn cười. Không hiểu vì sao trong lòng Lương Phong cũng dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
“Nghiêm Sâm.” Một lúc sau, Lương Phong từ từ nói: “Tôi thật sự rất mệt mỏi.” Ánh mắt nhìn xuống dưới đất, cô không muốn có bất kỳ sự xung đột nào với Nghiêm Sâm cả.
“Anh thấy cái gì thì chính là cái đó, Thẩm Di Châu là người thế nào, tôi nghĩ anh chắc chắn còn hiểu rõ hơn tôi. Anh ta táy máy tay chân với tôi, chẳng qua cũng chỉ là tác phong lãng tử của anh ấy thôi, chẳng phải là yêu thích gì cả. Tôi thừa nhận rằng tôi không muốn xảy ra xung đột với anh ở đây, tôi cũng sợ Thẩm Di Châu sẽ nhìn thấy, cũng càng sợ chuyện này sẽ khiến tôi mất đi người bạn tên Triệu Khinh Hòa này.”
Trong phòng vệ sinh, ánh sáng sáng ngời, cô ngẩng đôi gò má nhỏ bé và gầy gò lên.
Nghiêm Sâm nhớ, lúc cô rời khỏi nhà cũng không gầy như thế này.
Giống như một tờ giấy trắng noãn, mềm mại và yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rách ngay lập tức.
Bầu không khí gay gắt dần dần tan biến trong giọng điệu nhượng bộ của cô.
“Tiền của em đâu? Sao lại biến mình thành dáng vẻ thế này rồi?” Nghiêm Sâm nhíu mày lại rồi nhỏ giọng hỏi: “Tôi nhớ trước khi rời khỏi anh ta, thì em cũng đã tiết kiệm được rất nhiều tiền mà.”
Lương Phong mím môi lại, cô tự giễu: “Đó là thứ tôi nên có được sao?”
Nghiêm Sâm không hiểu, sau đó anh ta đưa tay ra sờ lên gò má của cô.
Lương Phong nhịn xuống được, cô không né tránh anh ta, bởi vì cô sợ sẽ chọc giận anh ta, sợ sự bình tĩnh khó khăn lắm mới có được này của anh ta sẽ biến mất.
Lương Phong im lặng hít sâu một hơi.
“Cảm ơn anh đã đến ngày hôm nay.”
“Sinh nhật của tôi.” Cô nói thêm.
Ngón tay cái Nghiêm Sâm dừng lại một chút, anh ta làm như thương tiếc mà nói: “Đã nhiều năm rồi chưa từng trải qua sinh nhật với em.”
Đôi mắt Lương Phong thờ ơ cười: “Khi đó công việc của anh bận rộn.”
“Bây giờ tôi có thể…”
“Nghiêm Sâm.” Lương Phong như biết anh ta định nói gì, cho nên cô lên tiếng cắt ngang lời anh ta.
Đôi mắt khi ngẩng lên chứa đầy sự kiên định, cô cứ như thế mà nhìn chằm chằm anh ta.
Một sự quật cường, cố chấp, khó mà thuyết phục được.
Lương Phong nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đang sờ gò má của mình, giọng nói của cô cũng chưa từng kiên định như thế:
“Nghiêm Sâm, anh không thể ép buộc tôi nữa.”
Không có Thẩm Di Châu, không có âm mưu kia, cũng không có bằng chứng buộc tội nào khiến cô và anh ta phải lẩn trốn nữa.
Chỉ có cách đơn giản nhất, đó là trực tiếp nói một câu --- “Anh không thể ép buộc tôi nữa.”
Tôi đã không còn thương anh nữa.
Nhưng cô không nói câu đó ra khỏi miệng, là do anh ta vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Nếu như ngày đó cô mời rượu, anh ta không nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Nếu như ngày đó cô thu dọn hành lý, anh ta vươn tay giữ cô lại.
Nếu như sau này khi gặp lại nhau, anh ta không tham lam mà đẩy cô ra ngoài một lần nữa.
Nếu như, nếu như.
Nhưng mà, không có nếu như.
Anh ta chẳng qua là đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà bản thân tình nguyện ở trong đó, rồi cảm thấy cuối cùng cô nhất định sẽ là của mình.
Hai tay buông thõng, Nghiêm Sâm cười lên định phá giải lời nói nghiêm túc của cô.
Nhưng khi đưa tay sờ lên môi mình, anh ta lại chẳng biết nói cái gì.
Một lúc sau, Lương Phong tính nói chuyện.
Nhưng Nghiêm Sâm lại trực tiếp cắt ngang lời nói của cô: “Tôi không bảo em bây giờ lập tức trở về bên tôi, nếu em muốn suy nghĩ lại một chút thì tôi cũng không phải là không thể chờ.”
Anh ta nói xong thì bỗng nhiên sải bước đi đến bên cạnh Lương Phong.
Dùng sức, ôm cô thật chặt ở trước người.
Sau đó anh ta xoay người lại rồi đẩy cửa rời đi.
Lương Phong nhìn chằm chằm vào hướng anh ta rời đi rất lâu, sau đó cô nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào bức tường sứ màu trắng.
Trời đất quay cuồng, sức lực trong người bỗng chốc vỡ nát.
Hồi lâu sau, cô mở mắt ra và đưa tay lấy chút nước lạnh rồi vỗ nhẹ lên mặt.
Sau đó cô dùng khăn giấy lau khô xong rồi mới xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng khách, tiếng nhạc vẫn ầm ĩ và huyên náo như mọi khi.
Như là căn bản không có người nào chú ý đến khoảng thời gian biến mất của cô và Nghiêm Sâm.
Ánh mắt Lương Phong im lặng quét qua phòng khách, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Sâm đâu nữa, trước khi thu hồi ánh mắt lại thì cô nhìn thấy Thẩm Di Châu đang nằm trên ghế sô pha cách đó không xa.
Gần như chỉ là một cái liếc mắt, nhưng càng giống trong lúc vô tình thì ánh mắt chạm vào nhau hơn.
Một lát sau, anh quay người lại nhìn Triệu Khinh Hòa đang nghiêng người nói cười với người bên cạnh.
Bước chân Lương Phong khẽ dừng lại, cô định đi về hướng ngược lại thì nghe thấy Triệu Khinh Hòa gọi cô:
“Lương Phong!”
-
Triệu Khinh Hòa muốn đánh bài.
Vốn dĩ Lương Phong muốn tìm một cái cớ để rời khỏi bữa party này, nhưng hết lần này đến lần khác đều là do Triệu Khinh Hòa ngứa tay muốn đánh bài.
Trước đó Lương Phong chưa từng chơi bài với cô ấy, mà bây giờ đồng đội cũ chơi bài cùng cô ấy lại không có mặt ở đây tối nay, cho nên cô đã trở thành một phần tư không thể tránh khỏi.
Cô và Connell chung một nhà, Triệu Khinh Hòa và Thẩm Di Châu chung một nhà.
Trong phòng khác người tới người lui, còn bọn họ chơi bài trên chiếc bàn vuông ở trong sân.
Triệu Khinh Hòa đưa cho mỗi người một ly rượu, Lương Phong tính nói không uống, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, nếu cô từ chối thì nhất định Triệu Khinh Hòa sẽ hỏi: “Tại sao không uống? Trước đó cậu đến nhà tớ đều uống, vì sao hôm nay lại không uống?”
Đoán được khi đó mình sẽ lúng túng như thế nào, cho nên cô dứt khoát xem như anh không có ở đây.
Lương Phong nhận lấy ly rượu, sau đó cô giống như ngày thường mà uống một ngụm rồi bỏ xuống.
Triệu Khinh Hòa nói anh trai cô ấy là cao thủ chơi bài, chỉ cần anh ấy muốn thắng thì chưa từng thua, sau đó Connell lên tiếng khiêu khích:
“Cũng không thèm nhìn xem người đối diện là ai?”
Triệu Khinh Hòa cười lạnh: “Sao nào, tình nhân hai người giỏi lắm à?”
Connell cũng biết cô ấy nói đùa, cho nên càng ưỡn ngực ra mà kích thích cô ấy: “Chắc chắn giỏi hơn anh em hai người!”
“Anh trai tôi rất lợi hại!”
“Hả? Tôi không tin.” Connell tiếp tục nhìn Triệu Khinh Hoà rồi cười.
Triệu Khinh Hoà đã uống hơi nhiều, cho nên cô ấy mới đứng lên rồi bắt đầu anh một câu tôi một câu với Connell.
Sắc trời mờ tối, Lương Phong mím môi nhìn hai người bọn họ đang ồn ào, sau đó cô im lặng không lên tiếng mà cúi đầu nhìn bài.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô liếc nhìn qua bên tay trái.
Thẩm Di Châu lười biếng dựa vào ghế, ống tay áo sơ mi trắng thả xuống và được gấp lên hai vòng.
Dáng vẻ của anh thản nhiên, cũng chẳng có chút kiêng dè nào mà liếc nhìn cô.
Lương Phong liền dời mắt đi.
Sau đó nghe thấy anh cười khẽ, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được mà hỏi cô: “Không muốn nhìn thấy tôi như thế sao?”
Lương Phong lại liếc nhìn anh lần nữa.
Môi và răng của anh đảo qua lại cả ngàn lần, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu.”
Rồi sau đó anh đưa tay kéo Triệu Khinh Hoà.
“Chia bài xong rồi, bắt đầu thôi.”
Triệu Khinh Hoà vỗ bàn, trông rất có khí thế mà xoay người hỏi Thẩm Di Châu: “Anh ơi, hôm nay chúng ta sẽ thắng lớn phải không?”
Thẩm Di Châu cười khẽ, cũng không rõ anh đang nghĩ gì. Sau đó anh đưa tay ra sờ bài.
Trong một đêm này, sắc mặt của Triệu Khinh Hoà thay đổi liên tục.
Vốn dĩ cô ấy còn đang cảm thấy tối nay có Thẩm Di Châu ở đây, thì dù có thế nào cũng sẽ thắng lớn. Ai mà biết được hai bên cứ lên lên xuống xuống thế này chứ.
Connell cười vô cùng vui vẻ, còn Triệu Khinh Hoà giận đến mức uống một ngụm rượu rồi nói tiếp.
Rồi sau đó, thua mãi, thua mãi, thua mãi.
Cô ấy nhìn thấy rõ ràng người anh trai này chơi bài rất thoải mái và anh có thể thắng mọi ván bài tối nay.
Triệu Khinh Hoà liên tục hỏi: “Sao thế chứ? Sao anh tớ có thể thua được?”
Lương Phong cũng không dám nhìn Thẩm Di Châu nhiều nữa.
Nếu cô muốn chơi đôi, chắc chắn Thẩm Di Châu sẽ tạo thành một đôi với cô.
Cô muốn đi đường nào, Thẩm Di Châu đều như dẫn đầu đi mở đường cho cô.
Nếu trong tay cô không có lá bài nào hết, thì Thẩm Di Châu sẽ đi trước để cho cô tấm đó.
Mà lúc cô đi bài, Thẩm Di Châu chưa bao giờ chèn ép cô.
Nếu không phải do Triệu Khinh Hoà uống nhiều thì sao có thể không nhìn ra tay anh buông thõng rõ ràng như thế, rõ ràng mới ra có vài lá đã có thể thắng lớn.
Connell chưa say, nhưng anh ta không nói gì, chỉ cười ha hả mà thắng bài.
Nóng và lạnh thay phiên nhau, Lương Phong không ý thức được mà uống từng ngụm rượu xuống bụng nhằm làm tê liệt sự mẫn cảm và đa nghi của bản thân.
Cho đến khi --- Triệu Khinh Hoà trừng mắt nhìn Thẩm Di Châu và ghép lại bốn lá A mà anh đã bỏ đi, sau đó quay đầu hỏi Thẩm Di Châu: “Anh, không phải anh có bài sao? Sao vừa nãy lại không đi?”
Không thể chờ tiếp được nữa, cô sợ đến giờ phút này anh lại nói cái gì đó không nên nói. Lương Phong nhỏ giọng nói: “Tớ đi nhà vệ sinh.”
Sau đó cô đứng dậy rồi rời đi.
Nóng ran, không có chỗ giải thoát.
Lương Phong đứng trong phòng vệ sinh, cô nghe tiếng tim đập thình thịch của mình vang lên rất rõ ràng.
Anh cho cô bài, anh cho cô bài.
Suy nghĩ này khiến cô tan vỡ, cũng khiến cô điên cuồng.
Rõ ràng đã quyết định xong là sẽ cắt đứt hoàn toàn với đoạn quá khứ kia, nhưng đến khi anh xuất hiện một lần nữa, thì cô mới biết tất cả mọi quyết định và dứt khoát cắt đứt, mãi mãi cũng không chịu được một đả kích nhỏ từ trong đôi mắt của anh.
Giống như giờ phút này cô nhìn mình ở trong gương, làm gì có chỗ nào tỉnh táo đâu chứ.
Trên hai gò má ửng đỏ là đôi mắt mông lung.
Lương Phong hít sâu một hơi, sau đó cô bình tĩnh lấy lại tâm trạng.
Cô đưa tay tắt vòi nước đang chảy rồi định rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng vang lên.
Sau đó cô đưa mắt nhìn thì thấy cửa nhà vệ sinh đang từ từ mở ra.
Cô nhìn thấy một đôi giày màu đen từ từ đi vào.
Tim đang đập bỗng dừng lại, bên tai cô vang lên tiếng gió thổi cực kỳ lớn.
Vết nước hơi ướt trên áo của anh chính là rượu mà Triệu Khinh Hoà đang uống.
“Xin lỗi, tôi dùng nhà vệ sinh lâu quá.” Lương Phong khẽ bước về sau rồi nhấc chân định đi ra bằng đường khác.
Nhưng cô nhìn thấy Thẩm Di Châu vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Giống như đang đợi cô ra ngoài, cũng giống như đồng ý với cô rằng vào giờ phút này sẽ yên lặng không nói gì.
Không nói, không hỏi thì sẽ không mắc sai lầm.
Tim đập lơ lửng giữa không trung, bước chân như chìm vào trong bùn lầy. Không biết giờ phút này cuối cùng là do rượu cồn phá đám, hay là do tinh thần hoảng sợ, mà Lương Phong chỉ cảm thấy người mình như muốn mềm ra, khó có thể chạy thoát.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không hề cản trở, anh đứng bên cạnh cửa như một quý ông tốt bụng.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng đến cạnh cửa và đưa tay mò lấy chốt cửa.
Sau đó Lương Phong thoáng dùng sức, đang tính mở cửa thì lập tức.
--- Nghe thấy tiếng “Ken két”.
Bầu không khí bỗng chốc đóng băng, ngưng tụ lại.
Cô không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn sang, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu vừa mới vươn tay đến khoá cửa rồi lại ung dung thu tay trở về.
Sau đó đưa mắt nhìn cô.
Giống như người thợ săn lâu năm đang tham lam ngắm nhìn con mồi của mình.
Mắt cô ửng đỏ và mờ mịt.
Giờ phút này, lại có thêm chút sợ hãi.
Môi và răng của cô vô thức mở ra do bị rượu cồn làm tê liệt. Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, có một đôi mắt ươn ướt đang nhìn anh.
Giống như khát vọng, lại giống như đang chờ đợi.
Muốn chạy trốn thì cô chỉ cần mở khoá ra là sẽ rời đi ngay.
Nhưng cô cũng chỉ im lặng nhìn anh như thế.
Đầu vai gầy nhỏ và mượt mà, dây đeo nhỏ dài cũng chẳng biết đã tuột xuống từ khi nào.
Trong mắt Thẩm Di Châu có chút vui vẻ, sau đó anh từ từ tiến lên rồi bao phủ lấy cả người cô.
Đầu ngón tay ấm áp lướt ngang qua vai của cô rồi kéo dây an toàn của cô lên.
Ngón tay anh cũng không rời đi như thế, mà là im lặng đè lên đầu vai của cô.
Ngón cái dịu dàng vuốt ve, cho đến khi cả người cô trở nên căng thẳng và run rẩy.
Da thịt trắng nõn có chút ửng đỏ như dính nước xuân tình.
Đầu óc của cô đã không thể nào suy nghĩ được nữa, rượu cồn trong người nóng ran và bắt đầu tuỳ ý cháy lên.
Suy nghĩ của cô chỉ có thể nhiều thêm một giây, giọng nói kiềm chế để không trở nên khàn đi: “... Thẩm Di Châu… Cuối cùng là anh muốn làm gì?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì cô liền thấy hối hận.
Người Lương Phong bỗng chốc hoá thành một bãi nước xuân không thể nào kiềm chế được.
Bởi vì anh cúi người đến gần rồi nhẹ nhàng nói bên tai cô hai chữ:
“Hôn em.”
Rồi sau đó anh giơ tay lên và tắt đèn đi.