Thập tứ dẫn quân, đi mất ba ngày ba đêm cuối cùng cũng đến được thành Kiệt Tháp Lương. Thành này rất nhỏ, nằm lọt thỏm giữa những dãy núi cao.
"Dân cư thành này chủ yếu là người Kiệt Tháp Lương, giỏi khai thác đá, nên thường xuyên bị quý tộc Ô Lạp bắt bớ về xây dựng lâu đài, cung điện. Không biết có thể dụ họ được không? Mà thôi, thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ mới được"
Đức Hạo vuốt cằm nghĩ. Trong lúc đang phân vân thì được lính vào báo tù trưởng thành Kiệt Tháp Lương đến xin hàng.
- Đầu hàng? Mau, mau mời ông ta vào!
Người vào là một thanh niên tuổi khoảng ba mươi, quấn khố, hai mảnh vải quấn chéo qua ngực làm áo. Thấy Đức Hạo anh ta kính cẩn cúi đầu chào.
- Tướng quân, ta là Choong Ye Ôn, thay mặt dân thành, ta đến để đầu hàng.
- Anh chắc là muốn đầu hàng? - Hạo rót trước một chén trà, tự mình uống cạn, lại rót một chén khác mời anh ta, hỏi một cách thận trọng.
Người thanh niên nhận chén trà, không khỏi cảm khái: "Thơm thật, quả như lời ông nội nói".
- Phải, chúng tôi muốn đầu hàng - người thanh niên kiên định gật đầu.
- Được, ta chấp thuận lời đầu hàng của các người.
Ôn thầm nghĩ: "Cứ vậy mà chấp thuận rồi sao? Chẳng phải ông nội nói cái gì mà có qua có lại hay sao?"
Như để giải đáp thắc mắc trong lòng Ôn, Hạo nhanh chóng lên tiếng:
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của anh, đổi lại phải giúp ta một chuyện.
"Quả nhiên, thiên hạ không bao giờ có bữa ăn không. Tướng quân đây cũng giống mấy tên quý tộc đó. Nhưng mình đã đầu hàng, dù có làm gì cũng phải đồng ý thôi"
Nhìn khuôn mặt căng thẳng của Ôn, Hạo bật cười nói:
- Thả lỏng đi, bạn ta. Ta chỉ là muốn hỏi cậu có biết đường đến thành Bố Lạp Áo không?
- Thành Bố Lạp Áo? - Ôn hỏi lại để chắc chắn mình không nghe nhầm rồi xua tay lắc đầu - Không được, không đến đó được đâu tướng quân. Tuy Bố Lạp Áo ít người hơn chúng tôi nhưng hung hãn hơn nhiều, thêm nữa thành đó nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc, đi và về cũng mất vài tháng.
Hạo vuốt cằm suy nghĩ, rồi đứng dậy, nhanh chóng đưa ra quyết định:
- Lính, thưởng anh ta ít lương thực, tập hợp toàn quân, chúng ta chuẩn bị về xuôi.
- Rõ, tướng quân.
Đến ngày thứ sáu thì Hạo cũng dẫn quân ra khỏi được những dãy núi, cánh rừng.
- Tả phó tướng quân, Đại tướng quân tới rồi!
Lão Hoàng lúc này đang ngồi ủ rũ trong trướng, nghe tin Đức Hạo tới liền ngồi dậy, cố bày ra vẻ mặt vui tươi ra gặp thập tứ hoàng tử.
- Đại tướng quân, ngài tới, ta từ xa không nghênh tiếp, thất lễ, thất lễ rồi!
- Bớt những lời sáo rỗng đó đi. Ông chiếm được hai thành, nhưng lại ở ngoài này, có phải là vì chưa thắng được Bảo Thành đúng không?
Lão tướng Hoàng cúi gằm, gật đầu, một bầu không khí lãnh lẽo toát ra khiến Đạt rùng mình, đến thở cũng không dám. Lão biết, không hoàn thành quân mệnh là phạm vào tội gì, sẽ bị xử ra sao. Lão biết, Hạo hiền lành, nhưng không có nghĩa là không tức giận. Hành trình mấy tháng trên đất giặc, Hạo vui hay buồn, tức giận như nào lão đều chứng kiến hết.
- Ông là đang lo ta xử tội ông?
Đức Hạo lên tiếng trước, phá tan bầu không khí lạnh lẽo nãy giờ này. Lão Hoàng gật đầu, nhưng mắt lão bỗng loé sáng:
- Đại tướng quân, người nói vậy, nghĩa là...
Hạo gật đầu:
- Nếu nói chưa hoàn thành quân mệnh thì ta cũng phạm tội, thành Bố Lạp Áo, ta chưa đánh được đến đó. Ta chỉ mới làm chủ được thành Kiệt Tháp Lương. Ta xuôi quân là muốn tập hợp đại quân, ngày mai tiến thẳng vào vương đô Phật Thệ.
Hôm sau...
- Đây có thể sẽ là bát cơm cuối cùng chúng ta ăn. Vậy nên, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.
Đức Hạo cầm bát cơm đi đến giữa doanh trại nói lớn.
Giờ Thìn ba khắc (khoảng 7h30 - 7h45).
- Đánh thẳng vào vương đô. Công thành!
Đức Hạo khôi giáp chỉnh tề, vung thương ra lệnh cho toàn quân.
Quân Ô Lạp.
Quan cận thần ra sức khuyên nhủ, hắn gần như khóc luôn rồi.
- Bệ hạ, chúng ta mau rút lui thôi, nếu không...
Quốc vương Ô Lạp mặc giáp trụ từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắc sắc như dao, cùng bộ râu quai nón đã ngả trắng.
- Ngươi nói gở cái gì, đây là nhà của ta, ngươi lại bảo ta đi, đi đâu?
Đá tên cận thần tham sống sợ chết ngã sõng soài, quốc vương Ô Lạp tuốt gươm hô lớn:
- Chúng ta cùng liều một phen với đám ô hợp đó, mở cổng thành, xông ra liều chết.
Cổng thành mở, hơn sáu, bảy vạn quân theo sau quốc vương xông ra.
Đức Hạo cưỡi ngựa lên trước nghênh địch nói lớn:
- A Bà Niêm Giả, ba mươi mấy năm nay ngươi không ngừng gây chiến, quấy phá nước ta, đã đến lúc ngươi nợ máu phải trả bằng máu rồi.
A Bà Niêm Giả cười ngặt nghẽo:
- Các ngươi có nghe thấy gì không? Ha... ha... ha... Mắc cười quá... Tên tiểu tử đó muốn chúng ta nợ máu phải trả bằng máu kìa. Đến lúc đó đừng có mà chạy trối sống trối chết đó.
- Đừng nói nhiều. Ngươi có bản lĩnh thì lên đây đấu với ta!
A Bà Niêm Giả vờ nhân từ nói:
- Ta không muốn tự tay giết chết một đứa trẻ đáng tuổi con ta. Mộc Thoả, ngươi lên đi.
Mộc Thoả để mình trần khoe cơ bắp cuồn cuộn, tóc để xoã cưỡi ngựa lao đến như một cơn gió.
- Quá chậm!
Hạo nói rồi vung thương. Máu đỏ bắn tung tóe. Nhìn kĩ lại thì Mộc Thoả đầu đã bị đâm ngã ngựa, chết ngay tại chỗ.
- Để ta lên! Ngươi địch được Thoả nhưng chưa chắc đã địch được ta.
Tên này từ bên trái quốc vương Ô Lạp cưỡi ngựa chạy ra, mặc giáp mỏng, đầu đội khăn kiểu Ấn, trường đao vừa vung lên, vừa vặn đỡ được đòn tấn công tiếp theo của Hạo.
- Có bản lĩnh! Xin được chỉ giáo!
- Thái Qua Nhĩ ta cũng xin được tướng quân đây chỉ giáo!
"Chỉ cần giết được tên này, mình sẽ lập được công lớn, đến lúc đó mình có thể trở thành phò mã rồi"
Thái Qua Nhĩ nghĩ vậy nên càng ra sức đánh, cả hai đánh chừng vài chục hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Hạo cắn răng nghĩ thầm "Không ổn, tên này chẳng khác nào con trâu rừng, càng đánh càng hăng, phải dùng cách khác thôi"
Hạo nghĩ rồi giật cương ngựa, vờ quay đầu, tên kia thấy đối phương bỏ chạy thì đuổi theo.
- Mắc bẫy rồi nhé, con trai!
Một thương xuyên bụng, Thái Qua Nhĩ liền theo gót Mộc Thoả.
- Mẹ kiếp!
Quốc vương Ô Lạp tức đến run người, lão ta buông câu chửi rồi thúc ngựa chạy lên.
Chẳng nói chẳng rằng, tên quốc vương này cứ điên cuồng ra chiêu. Hạo bất ngờ bị tấn công nên cứ cưỡi ngựa chạy vòng quanh, liên tục tìm cách tránh né các chiêu thức của tên quốc vương kia.
Tên lính hiệu lo lắng hỏi lão Hoàng:
- Chúng ta có cần lên giúp Đại tướng quân không?
- Không cần! Cứ đứng đây làm khán giả là được!
Tên kia thấy Hạo cứ chạy nên dần mất cảnh giác, chủ quan cười lớn nói:
- Ta tưởng người có thể khiến hai hổ tướng của ta mất mạng là người như nào. Hoá ra cũng chỉ có vậy!
- Ồ vậy sao, A Bà Niêm Giả quốc vương? Phụ thân ta mời ông tới làm khách, ta là sứ giả.
Nói đến đây Hạo chống thương nhảy lên không trung, đáp thẳng xuống ngựa của Niêm Giả.
- Chủ tướng đã bị bắt! Đầu hàng hay quyết sống chết? Toàn quân xông lên!