Hayden vốn định trực tiếp về Fariel, nhưng thấy Mundra mệt đến mức không thể mở mắt, rốt cục vẫn nhận lời mời của thành chủ, ngủ tại phủ thành chủ một đêm.
Trong một đêm, toàn bộ thành Putra sôi trào.
Các thiếu nữ quý tộc ăn diện suốt đêm, chỉ chờ trời vừa sáng liền đến phủ thành chủ tìm hiểu tin tức… bỏ qua danh hiệu nguyên soái, Hayden vẫn là một vị kỵ sĩ anh tuấn mạnh mẽ, chỉ điểm này thôi cũng đủ hấp dẫn các thiếu nữ chạy theo như vịt.
Trời tờ mờ sáng, phủ thành chủ đã truyền đến đủ loại thanh âm.
Có tiếng nhạc cụ diễn tấu, có tiếng thiếu nữ cười vui vẻ, còn có tiếng hát trong trẻo… vân vân.
Nếu là trước kia, có lẽ Hayden sẽ thực hưởng thụ những cám dỗ ẩn hiện này, nhưng hiện tại đã khác. Hắn cúi đầu nhìn Mundra đang nhíu mày ngủ trong lòng, lập tức thiết lập thủy hệ kết giới, ngăn âm thanh ồn ào bên ngoài.
Đột nhiên mất hết tiếng động ngược lại còn làm cho Mundra tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Hayden hôn nhẹ lên mí mắt cậu, mỉm cười: “Chắc đang chuẩn bị bữa sáng.”
Mundra nói: “Tôi nghe thấy tiếng nhạc.”
Hayden đáp: “Có lẽ là sở thích kỳ quái của thành chủ.”
Mundra vươn tay ôm thắt lưng Hayden, vùi đầu vào lòng hắn.
Hayden thả lỏng cơ thể, đợi cậu ôm thoải mái, mới nhẹ nhàng giữ vai cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của Mundra vẫn lúc nhanh lúc chậm.
Hayden ngừng tay, xoa đầu cậu, “Không ngủ được à?”
Mundra ngửa đầu về sau, lộ ra cần cổ trắng nõn, hai mắt lim dim mơ màng, “Mệt quá, nhưng không ngủ được.”
Hayden cười tủm tỉm sán lại, nhẹ nhàng gặm cổ cậu, “Chúng ta làm chút việc mệt mỏi đi.”
Mundra đẩy vai Hayden, “Sẽ mệt chết.”
Hayden nói: “Em có thể không cần nhúc nhích, mình ta là đủ rồi.”
Mundra nghiêm túc: “Vẫn mệt lắm.”
Dù dục vọng cơ thể đã bị khơi mào, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của Mundra, Hayden đành nhượng bộ.
“Chỉ làm một lần thôi nhé?” Mundra chậm rì rì nói tiếp.
Hayden hôn bờ môi cậu, răng cắn nhẹ vào môi dưới, hàm hàm hồ hồ oán giận: “Đã làm rồi thì một lần đâu đủ.”
Mundra bị hắn cắn đến hết kiên nhẫn, dứt khoát ôm cổ hắn, khẽ ngẩng đầu, dâng môi và đầu lưỡi lên.
Trong cổ họng Hayden phát ra tiếng cười trầm thấp, thong dong tiếp nhận chủ động của cậu.
m nhạc bền bỉ duy trì liên tục cả buổi sáng, mãi đến trưa khi thành chủ đi ra mới dừng lại.
Thành chủ không đợi các phu nhân tiểu thư ào đến, chủ động nói: “Nguyên soái có việc phải rời thành Putra ngay, trước khi đi, ngài bảo ta cảm tạ âm nhạc của chư vị, ngài cho rằng đây là khúc hợp tấu hay nhất trần đời.”
Các tiểu thư quý tộc cũng không dễ bị đuổi về như gã tưởng, các nàng nhao nhao hoài nghi việc Hayden rời đi, bởi vì phủ thành chủ chỉ có một cửa lớn, vị trí các nàng đứng là con đường duy nhất.
Thành chủ giải thích: “Kỳ thật trong phủ đệ còn có một mật đạo, có thể dẫn thẳng ra ngoài thành…” Gã bỗng phát hiện mình nói sai rồi, bởi vì Hayden về Fariel phải dùng ma pháp truyền tống trận của nghiệp đoàn ma pháp, ra ngoài thành sẽ biến thành đi đường vòng.
Quả nhiên, lập tức có phu nhân đưa ra nghi vấn này.
Thành chủ tắc tị.
Trong đó một tiểu thư quý tộc gay gắt hỏi: “Nguyên soái cố ý tránh chúng ta sao? Ngài khinh thường nữ giới thành Putra?”
Câu chụp mũ này nghiêm trọng quá! Khó xử nhất chính là, người nêu ra nghi vấn này lại chính là em vợ của gã.
Thành chủ Putra trộm lau mồ hôi lạnh trên trán, tình cảnh hiện tại của gã giống như con heo bị quay trên bếp lò. Dù vậy, gã vẫn không thể nổi giận với các nàng, bởi vì thật bất hạnh, người tiết lộ tin tức Hayden đang ở nhà mình chính là gã.
May mắn phỏng đoán của vị tiểu thư kia rất nhanh đã bị những người khác phủ định. Dịu dàng lễ độ của Hayden cũng nổi danh như chiến công của hắn.
Thời khắc mấu chốt, thành chủ không thể không bày ra uy nghiêm nói: “Nguyên soái đại nhân rời đi đúng là vì công vụ, chúng ta không nên nghi ngờ lòng nhiệt tình của nguyên soái với đế quốc!”
Khi lý do đã bay đến đế quốc, các phu nhân và tiểu thư dù không cam lòng cũng không khỏi nhượng bộ. Có điều mặc dù các nàng đã rời khỏi phủ thành chủ, nhưng bốn phía vẫn dày đặc cơ sở ngầm, rồi rất nhanh các nàng lại phát hiện đây chỉ là phí công, nghiệp đoàn ma pháp đã tung tin tức Hayden thật sự rời khỏi thành Putra.
Thành chủ cũng thu được tin tức rất lấy làm khó hiểu. Gã nghi hoặc nhìn thân tín của mình, “Bọn họ rời đi thế nào nhỉ?” Mật đạo trong phủ chỉ là cái cớ.
Thân tín kiên định: “Thế công của nguyên soái không thể bị ngăn chặn!”
“…” Được rồi, cái này cũng có thể cho là lý do.
Trở lại Fariel, ma pháp sư, Pohle và Henry lập tức về cung báo cáo công tác.
Hayden mang theo nhóm Mundra chạy tới nhà Dana.
Trên đường, thân thể Frank không nhịn được khẽ phát run. Cậu nắm chặt quần, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng càng tới gần nhà Dana, cậu càng run kịch liệt.
Cuối cùng ngay cả Rhodes cũng nhìn không nổi, lấy từ túi không gian ra một cái chai nhét vào tay cậu, “Có lẽ có thứ để nắm sẽ tốt hơn.”
Choang.
Cái chai cứ thế bị bóp nát.
Frank luống cuống nhìn Rhodes, “Thật có lỗi.”
Rhodes đáp: “Không sao.” Nếu là thứ quý giá hắn đâu có ngu mà giao vào tay người khác.
Mundra im im nhìn Rhodes.
Rhodes cười khan: “Ta không biết cậu ta có tiềm chất ma vũ song tu.”
Mundra lấy ra một cái khay và một bàn chải nhỏ, gột nước thuốc, máu và mảnh vỡ trong tay Frank vào khay.
Frank lấy băng vải băng bó miệng vết thương.
Rhodes thấy cậu hành động bất tiện, chủ động trợ giúp, “Cậu không có nước thần Quang Minh sao?” Vết thương nhẹ ấy, một giọt nước thần Quang Minh có thể chữa khỏi.
Frank cúi đầu, “Tôi muốn lưu lại cho Audis.”
Ngón tay Rhodes dừng lại, ánh mắt lơ đãng quét qua Mundra một cái.
Mundra thản nhiên: “Vu yêu không thể dùng nước thần Quang Minh.”
Bàn tay Frank run rẩy, tay theo bản năng nắm lấy Mundra, “Nhất định phải biến thành vu yêu sao?”
Mundra đáp: “Đây là trường hợp xấu thứ hai.”
Frank nói: “Trường hợp xấu nhất…” Cậu đột nhiên nhận ra, trường hợp xấu nhất đương nhiên là không thể hồi tỉnh.
Rhodes băng bó miệng vết thương ổn thỏa xong, theo thói quen giấu tay vào trong tay áo, “Có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra.”
Frank lẩm bẩm: “Kỳ tích?”
Rhodes đáp: “Khoảnh khắc linh hồn tiến vào cơ thể tự động hồi phục hay gì đó…” Dù hắn cảm thấy thực xa vời.
Frank nhắm mắt, tay kia đè bả vai đang khẽ run, “Tôi đã không còn tin tưởng vào kỳ tích.”
Chờ đợi quá nhiều, thất vọng quá nhiều, hiện giờ nghe thấy hai chữ kỳ tích trái tim sẽ không tự chủ mà co rút.
“Kỳ thật biến thành vu yêu cũng tốt mà.” Mundra an ủi.
Frank mở to mắt, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu ấy còn có thể thưởng thức đồ ăn không?”
Mundra ngẫm nghĩ: “Nhấm nháp xong nhổ ra, có điều chắc là không cảm thấy mùi vị.”
Frank hỏi tiếp: “Ngủ thì sao?”
“Không cần.”
“Có cảm thấy đau nữa không?”
“Không.”
Mundra cho rằng hai điều phía sau hay cực kỳ, nhưng nước mắt của Frank lại nức nở chảy xuống.
Rhodes nói: “Ít nhất hắn có thể nói chuyện và suy nghĩ.”
Mundra nghi hoặc, “Như vậy không tốt sao?”
Frank cúi đầu nhìn màu đỏ tươi sâu trong băng vải, dùng giọng nói yếu ớt khó nghe thấy hỏi: “Nếu vậy, cậu ấy có thể tự sát không?”
…
Mundra và Rhodes nhìn nhau một cái.
“Không biết.”
Vu yêu dù sao cũng là vật trong truyền thuyết, hơn nữa có pháp sư vong linh nào lại để cho vu yêu của mình tự sát?
Bọn họ được Murdoch chân thành nghênh đón.
Khi Mundra lôi ra cái lọ hói đầu chứa Audis, vẻ mặt Murdoch bắt đầu ngưng trọng, tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai lọ, một lúc lâu mới hỏi: “Nó có thể nhận ra ta không?”
Mundra đáp: “Căn cứ vào dao động tinh thần, anh ta có thể.”
Murdoch giơ hai tay, ôm lấy lọ, vui mừng nói: “Trở về là tốt rồi.”
Chuyện Audis sống lại đã được mọi người chờ lâu lắm, cho nên bọn họ không hỏi khi nào tiến hành, mà rất ăn ý đi vào tầng ngầm nơi cất giữ thân thể Audis.
Hayden tinh tường chú ý thấy lần này Murdoch chỉ dẫn theo quản gia, không để Gregory tham gia.
“Ta đã mời Vincent đại sư, tin rằng ông ấy rất nhanh sẽ tới.”
Murdoch vừa dứt lời, chợt nghe Vincent cười tủm tỉm nói: “Hy vọng đây là lần cuối cùng ta phải bôn ba vì chuyện này.”
Murdoch cười khổ: “Chỉ sợ đây thật sự là lần cuối cùng.” Lần này mà thất bại, chẳng còn gì nữa mà bôn ba.