Mundra dần lâm vào sóng triều dục vọng dưới sự dẫn dắt của Hayden. Đây không phải là lần đầu tiên cậu trải nghiệm thứ cảm giác xa lạ này , nhưng những lần trước nếu không phải vì Hayden dừng ngay thời điểm quan trọng, thì là vì bị việc gì đấy cắt ngang, hoàn hoàn chỉnh chỉnh từ đầu tới cuối như thế này là lần đầu tiên.
Vốn Hayden còn lo sẽ làm cậu đau , nhưng hiển nhiên hắn đã xem nhẹ năng lực thừa nhận đau đớn của pháp sư vong linh. Lúc bắt đầu Mundra chưa thích ứng có hơi nhíu mày, sau đó liền tự giác thả lỏng cơ thể đuổi kịp tiết tấu.
Sự phối hợp của Mundra đã chặt đứt dây cung lý trí cuối cùng vốn kéo căng của Hayden.
Dục vọng đã ngấm ngầm chịu đựng thật lâu phá rào dưới sự phối hợp của cậu, điên cuồng mà chiếm giữ thân thể cậu.
Suốt cả tối, hắn cứ liên hồi chiến rồi nghỉ, không ngừng biến đổi tư thế, lăn qua lộn lại nhào nặn, mãi đến tờ mờ sáng, mới miễn cưỡng phóng thích Mundra đã mệt mỏi không chịu nổi đi vào giấc ngủ. Nhưng tinh thần hắn thì vô cùng tốt, phải nói là chưa từng tốt như thế. Sau khi thu hồi kết giới thủy hệ, hắn thậm chí còn cảm nhận được hướng đi của thủy nguyên tố cả thành Neal –
Chúng đang lẩn trốn.
Tiếng gào thét của thú phệ hồn ngừng lại.
Quang minh thần lực bao trùm cả thành Neal, khí vong linh đang tán loạn khắp nơi.
Cửa phòng thình lình bị mở bung ra.
Hayden nhanh tay kéo chăn che cơ thể của mình và Mundra.
Pohle không nghĩ đến tình cảnh bên trong lại là như thế, không khỏi sựng người, lập tức bị Henry sau lưng đẩy ra, “Nguyên soái, Deroh, có lẽ là Rhodes, trông ông ta không được bình thường lắm.”
Hayden giơ tay ra hiệu xoay người, chờ họ xoay rồi mới đứng dậy mặc quần áo, “Cửa chỉ dùng để gõ.”
Henry bình thản đúng mực đáp: “Đã gõ, nhưng không có hiệu quả.”
Hayden hỏi: “Ngươi dùng tay nào gõ?”
Henry đáp: “Cả hai.”
Hayden mặc quần áo xong, lấy chăn bọc Mundra lại, ôm cậu vào lòng, khoan thai lướt qua Henry, mỉm cười: “Lần sau dùng đầu thử xem.”
“Dạ.” Henry vô cùng cung kính đón nhận lời đề nghị.
Vừa đi vào phòng Rhodes và Frank, liền nhìn thấy một gò đất giông giống chiếc lều.
Frank bất lực nói: “Ông ấy ở trong.”
“Chuyển đất lên bằng cách nào vậy?” Hayden hỏi xong liền phát hiện mình hỏi một vấn đề thật ngu xuẩn, nhớ lại khi Rhodes bị phát giác là pháp sư vong linh, chính là dùng thuật độn thổ đào thoát. Nói cách khác, hắn là một pháp sư song hệ thổ hệ và vong linh hệ rất hiếm gặp.
Frank đáp: “Ông ta là ma pháp sư thổ hệ.”
Ma pháp sư đi theo thở hắt nói: “Ta sẽ không bao giờ rối rắm nghĩ coi rốt cuộc ông ta có phải là bằng hữu của ta hay không nữa.”
Gò đất đột nhiên rỗng một lỗ, Rhodes chui đầu ra, “Giờ là lúc nghiên cứu chuyện này đó hả?”
Thấy mặt hắn như màu đất, coi bộ sợ không nhẹ, Hayden bèn dò hỏi: “Liên quan đến Quang minh thần lực à?” Hắn cúi đầu, Mundra trong lòng đang say giấc, dường như chẳng hề phát hiện Quang minh thần lực đang ngập tràn nơi nơi. Là mệt quá chăng? Ánh mắt Hayden tràn ngập trìu mến.
“Không, không chỉ mỗi Quang minh thần lực.” Rhodes cố gắng kéo lực chú ý của hắn về lại, “Có cả thú phệ hồn nữa… Ta không biết tử thần đã làm gì mình, nhưng ta phát hiện ta có thể cảm ứng được tâm tình của thú phệ hồn. Nó đang rất phẫn nộ, cũng rất đau lòng…”
Ma pháp sư hỏi: “Ngươi có thể an ủi nó không?”
“Bộ nhìn ta giống bị điên lắm hả?” Rhodes trừng hắn.
Ma pháp sư nói: “Nếu giọng điệu của ngươi không sắc bén như vậy, vẻ mặt cũng không hoảng loạn như vậy, có lẽ sẽ không giống lắm.”
Rhodes quát lại: “Đương nhiên ta phải bối rối rồi! Thú phệ hồn đang tìm ta mà…” Nửa câu sau, hắn không kiềm được nhỏ giọng lại, vẻ như sợ phệ hồn thú nghe thấy.
Frank nói: “Không phải ông muốn thu phục nó sao, giờ nó tìm tới không phải đúng lúc à?”
“Làm sao ta biết ta có thu phục được nó không? Đừng quên, giờ nó đang rất phẫn nộ rất bi thương, không khéo ta sẽ trở thành tế phẩm cho sự phẫn nộ bi thương của nó á.” Rhodes đổi giọng, “Mà dù nó có không phẫn nộ không bi thương đi nữa, sao ta có thể chắc chắn nó không lôi giáo hoàng tới đây? Trời ạ, sao chúng ta lại đi xen vào chuyện này chứ?”
Hayden nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Thắc mắc của ông rất có lý.”
“Dĩ nhiên là có lý rồi!” Rhodes nằm sấp trên miệng lỗ, ánh mắt đầy trông mong nhìn hắn, “Vậy giờ cậu có đề nghị khả quan nào không?”
Hayden nói: “Dựa theo hình tình trước mắt, chúng ra khó mà rời khỏi thành được.”
Rhodes đáp lại: “Dù câu này rất vô nghĩa, nhưng ta nhất trí với cái nhìn của cậu.”
Hayden lại tiếp: “Vậy nên, ta đề nghị đi dọc theo vong linh giới.”
“Đúng…” Rhodes ngừng lại giây lát, rồi ai oán nói tiếp, “Đúng là ý kiến dở hơi. Nếu ta không mang theo thú phệ hồn về, tử thần nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Một bên là giáo hoàng và thú phệ hồn,” Hayden nói, “Một bên là tử thần… Ông chọn đi.”
Rhodes nhắm mắt, cắn răng đưa ra quyết định: “Tử thần.”
Mundra mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, bắt đầu niệm chú ngữ.
Trong phòng, ra giường, chăn, gối, chén bát… Đủ loại vật nhẹ đều bị cuốn lên.
Vị trí Rhodes và ma pháp sư đứng vừa vặn gần ngay giường, ra giường bay lên lập tức đổ ập lên cả hai, ngăn cản tầm mắt của họ.
“Khỉ…”
Trong gió, vang lên tiếng kháng nghị và mắng chửi.
Đầu óc Mundra đã tỉnh táo hơn, đang muốn quan sát rõ ràng tình huống xung quanh, đã bị Hayden ôm chặt vào lòng.
Rầm!
Chiếc giường bay lên đập mạnh vào tường.
“Chạy trước đi!” Hayden hét to.
Gràoooooooo!
Tiếng gầm càng lớn hơn vang lên từ đỉnh đầu cửa sổ.
Thật vất vả Rhodes mới giải thoát bản thân và ma pháp sư ra khỏi khăn trải giường được, ngẩng đầu liền nhìn thấy một tảng đen tuyền dán trên cửa sổ, hai cái hố đen thui đang nhìn chòng chọc hắn, hệt như vật sống vậy.
Thú phệ hồn.
Tim gã tức thì co rút lại, cứng người đứng bất động.
“Gràoooo!” Phệ hồn thú gầm lên với hắn.
Ma pháp sư nhanh chân trốn sau lưng Rhodes.
Hayden rút kiếm ra, phòng bị chắn trước người Mundra.
Mundra thuận tay kéo lấy gối đầu trên giường ném về phía Rhodes đang ngẩn người.
Gối nện trúng đầu Rhodes.
Cặp mắt đen thui to cồ cộ của thú phệ hồn lập tức nhìn thẳng vào Mundra, léo lên ánh sáng tà ác.
“Bé con ngoan, đừng nghịch ngợm, chủ nhân ta, đang buồn ngủ, thu lại nào, ôm một cái, mọi phiền não, sẽ tan biến.” Rhodes niệm xong, thú phệ hồn thế mà thật sự dần dần thu nhỏ, cuối cùng co thành một cục nho nhỏ, chui vào lòng bàn tay Rhodes.
Rhodes hoảng sợ, muốn rụt tay về nhưng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mu bàn tay xuất hiện một ấn ký màu đen hình thú phệ hồn nhỏ bằng bàn tay.
Gió vẫn ào ào thổi mạnh.
Henry và Pohle đi vào vong lính giới xong lại vòng trở về.
Pohle cố gắng vung kiếm hất những đồ vật bay tứ tán giữa không trung đi, lớn tiếng kêu lên: “Có đi nữa không?”
Rhodes cúi đầu nhìm chằm chằm mu bàn tay, thình lình ngồi xổm xuống.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cánh cổng thông với vong linh giới chầm chậm khép lại.
Ma pháp sư nhìn Rhodes đầy lo lắng: “Ngươi không sao chứ?”
Frank nhỏ giọng hỏi: “Không lẽ thu phục thú phệ hồn sẽ gặp phải tác dụng phụ gì sao?”
Mundra đáp hộ: “Ông ấy đang sung sướng quá thôi.”
“Sung sướng?” Ma pháp sư và Frank nghi hoặc nhìn Rhodes.
Rhodes đột ngột ngẩng đầu lên, quả nhiên vẻ mặt rất là sung sướng, “Có phải điều này có nghĩa là, từ nay về sau thú phệ hồn sẽ thành thú cưng của ta?”
Ma pháp sư: “…”
Frank hỏi: ‘Ông biết cách sử dụng nó không?”
Rhodes: “…”
Mundra chậm rãi bước đến trước mặt hắn, vươn tay, “Đưa tay cho tôi.”
Rhodes đặt tay lên lòng bàn tay cậu.
Mundra trầm ngâm: “Có lẽ cần chú ngữ tương phản.”
Rhodes đứng bật dậy, nắm tay cậu hỏi: “Ngươi nghĩ đến gì?”
“Thức tỉnh hay đại loại thế.”
Hayden lặng lẽ giải cứu bàn tay của Mundra thoát khỏi Rhodes.
Rhodes vỗ tay tán thưởng: “Có lý, ta sẽ từ từ thử xem, một ngày nào đó nhất định sẽ tìm ra được cách. Há há há, có thú phệ hồn làm thú cưng, sau này ta sẽ không phải sợ Quang minh thần hội và đế quốc Kanding nữa.”
…
Ngoại trừ Mundra, những người còn lại đều trầm mặc nhìn hắn.
Rhodes thu lại tươi cười, vội ho một tiếng: “Kỳ thật thời gian nhậm chức ở đế quốc là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời của ta.”
Ma pháp sư hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại rời đi?”
Rhodes thở dài: “Lúc trước ta lựa chọn hoàng hậu Samantha.”
Ma pháp sư an ủi: “Bệ hạ sẽ không so đo.”
Trong mắt Rhodes dấy lên ánh sáng hi vọng, “Sao ngươi biết?”
Ma pháp sư như đang nói điều đương nhiên: “Bởi vì hoàng hậu Samantha là mẫu thân bệ hạ kính yêu nhất a.”
Rhodes: “…” Sao mình lại quên lúc trước mình lựa chọn hắn làm bạn tại vì hắn khờ dại và ngây thơ nhỉ?!
Khóe miệng Hayden cong cong, con ngươi lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, “Ta nghĩ chúng ta nên nói đề tài này lúc khác.”
Henry và Pohle rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.
“Giáo hoàng đến?” Rhodes ngẫm nghĩ, “Chúng ta nên đi vong linh giới…”
Chưa dứt lời, Mundra đã mở ra cánh cổng thông đến vong linh giới lần nữa.