Xe ngựa dừng lại, truyền đến tiếng xầm xầm xì xì rất nhỏ.
Soso đứng tại chỗ, vươn đầu, mở to hai mắt ra sức đánh giá xe ngựa.
Là Hydeine sao? Nếu là Hydeine, vậy Dilin nhất định ở gần đúng không?
Cậu nghe thấy trái tim mình nhịn không được đập điên cuồng.
Đủ loại sự tình gặp phải ở Julan nhất tề hiện ra trong lòng. Khuôn mặt xinh đẹp mà dữ tợn của vương hậu Marina giống như cơn ác mộng không ngừng xoay quanh trong đầu, khiến cho cậu nóng lòng tìm một cái ôm ấm áp để thổ lộ tâm tình.
Nhưng mặc cho cậu nhìn xung quanh thế nào, cánh rừng bên kia vẫn giăng giăng một màu đen tối, đến cả tiếng vang cũng không có , bốn phía tĩnh mịch dọa người.
Hai tay Soso ôm thân cây, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Có nên qua nhìn thử không? Nội tâm cậu kịch liệt giãy dụa. Không muốn chỉ gặp thoáng qua Dilin, nhưng sợ hãi gặp rồi sẽ mang đến chuyện không vui.
Do dự mãi, cậu rốt cục ra quyết định. Cậu muốn đích thân nghiệm chứng, nếu để cơ hội này mất đi, nhất định sẽ hối hận. Nghĩ đến đây, cậu kiên định cất bước chân đầu tiên, sau đó. . . . . .
Dừng lại.
Trên cổ, mũi kiếm lạnh như băng khiến cho cậu cứng ngắc toàn thân, da đầu tê dại gần như không còn cảm giác.
Chủ nhân của cây kiếm giấu mình nơi bóng đêm ánh trăng không chiếu đến
“Muộn như vậy còn lang thang trong rừng rậm…” Giọng nói trong bóng đêm không ngờ nghe lại rất hay, mang theo một chút nhẹ nhàng cùng dí dỏm, Soso gần như có thể tưởng tượng được hai bên khóe miệng nhếch lên của đối phương.”Lạc đường hở?”
Soso cảm thấy mũi kiếm chậm rãi di chuyển, thân thể lập tức nhảy dựng về sau, đề phòng hỏi: “Anh là ai?”
“Đó cũng là vấn đề ta muốn hỏi. Cậu là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?”
“Tôi hỏi trước.” Dù sợ hãi, Soso vẫn kiên trì .
“Có lý. Được rồi, trước xin tự giới thiệu, ta tên là Hayden.”
Soso thất vọng. Nguyên lai là Hayden… Không phải Hydeine.
Một ngọn lửa sáng lên.
Một thanh niên tóc vàng anh tuấn trong tay cầm cây đuốc nhỏ, cười tủm tỉm nhìn cậu, “Đến phiên cậu trả lời vấn đề của ta .”
“Tôi tên là Mike.” Soso nhỏ giọng.
Hayden nở nụ cười. Hắn cười rộ lên nom cực kì hấp dẫn, giống như trên thế giới này không có việc gì không giải quyết được, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp cùng hy vọng.”Một cái tên rất được hoan nghênh. Vậy, vì sao cậu ở đây?”
Soso đáp: “Tôi muốn đi quân doanh Shamanlier.”
“Quân doanh Shamanlier?” Hayden nhướng mày, “Đến quân doanh Shamanlier từ phía quân doanh Kanding đế quốc á?”
Soso giải thích: “Đó là một chuyện ngoài ý muốn, tôi ngồi xe qua … .”
“Được rồi, nếu không ngại, có thể cho ta biết cậu đến quân doanh Shamanlier làm gì không?”
Soso bắt đầu cảnh giác.
Hayden nói: “Nếu không phải yêu cầu nào quá trớn, ta có thể giúp cậu.”
“Giúp tôi?” Soso nhìn về phía sau hắn.
Hayden tựa hồ biết cậu đang nghĩ gì, gật đầu: “Đúng vậy, ta có một chiếc xe ngựa, hơn nữa ngựa còn rất khỏe mạnh.”
Soso do dự: “Tôi muốn gặp công tước Andre.”
“Lý do?”
“Đây là việc riêng của tôi.” Soso hoảng sợ phát hiện ra mình nói quá nhiều. Nhưng đứng trước tươi cười thân mật của Hayden, miệng cậu luôn không tự chủ được mà nói ra điều đối phương muốn biết.
“Nhưng hiện tại nó đã thành việc chung của chúng ta.”
Soso khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi chưa từng nghe đến tên ta sao?” Vẻ mặt hắn nhìn qua có chút tổn thương.
“Rất nổi danh ư?”
“Hơi kém hơn công tước Bassekou một chút, bởi vì ta sinh ra muộn hơn.” Hayden cười rất tự tin.
Soso lại không thấy phản cảm, “Anh cũng là quân nhân Shamanlier à ?”
“Ta là quân nhân, nhưng không phải người của Shamanlier, mà là của Kanding đế quốc.” Hayden mỉm cười nhìn vẻ hồng hào trên mặt Soso biến mất, “Tên đầy đủ của ta là, Hayden Navister, đương nhiệm nguyên soái của Kanding đế quốc!”
“Tôi, tôi không phải người xấu.” Soso cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Hayden cười: “Thực trùng hợp, ta cũng không phải. Vậy đi thôi.”
Soso rụt lui hai bước, “Đi đâu?”
“Uống một chén. Vì chúng ta đều không phải người xấu.” Hayden cắm kiếm vào vỏ kiếm trên lưng, làm tư thế mời, “Đây là lời mời thịnh tình.”
Soso lắc đầu: “Tôi không thể đi. Tôi muốn đi tìm công tước Andre.”
“Dù ta rất muốn giúp cậu, nhưng yêu cầu này đối với nguyên soái của Kanding đế quốc thì có hơi quá mức.” Hayden nói, “Nếu chuyện này để cho hoàng đế bệ hạ biết, có thể rất nhanh ta sẽ đeo tội phản quốc trên lưng.”
Hai tròng mắt của Soso tràn đầy ưu thương,”Tội phản quốc thực đáng sợ “
Hayden vuốt cằm: “Đúng vậy. Vingtras vương tử điện hạ.”
Soso trừng lớn mắt, “Anh, làm sao anh biết tôi là…Tôi là…”
“Đoán, cám ơn cậu đã chứng thực cho ta.” Hayden nhìn sắc trời, “Vùng này có giặc cướp qua lại, dù là Kanding đế quốc hay là Shamanlier đều đã chết không ít lính gác, ta nghĩ chúng ta hẳn nên rời khỏi đây trước đã.”
Hai chân Soso giống như cắm rễ dính chặt trên mặt đất, “Có phải anh muốn bắt tôi làm con tin không?”
“Tạm thời không cần.” Hayden đáp, “Trên thực tế, quan hệ giữa ta và công tước Bassekou không xấu như tưởng tượng của cậu.”
Soso nói: “Tạm thời không cần không có nghĩa là về sau cũng không cần.”
Hayden nghiêm túc trả lời: “Ta chưa bao giờ hứa hẹn lời nào có khả năng sẽ mất đi hiệu lực.”
“Bibalafier din-yaloo. . . . . .” Soso vừa đọc chú ngữ, vừa xoay người chạy.
Nhưng kiếm phong của Hayden nhanh hơn động tác của cậu ít nhất một trăm lần, gò đất còn chưa cao đến đầu gối đã bị hắn dẫm dưới chân.
Soso vừa mới xoay người một nửa, kiếm đã đặt trên cổ cậu lần nữa.
Hayden cười: “Ta rất thành khẩn mời ngài, vương tử điện hạ.” Cây đuốc trong tay hắn chiếu sáng trên mặt Soso, trong con ngươi đen trắng rõ ràng hơi lóe lên ánh nước.
Hai tay Soso nắm lại, như thể đang dùng sức lực toàn thân để nói chuyện, “Nếu anh dùng tôi làm con tin, nhất định sẽ thất bại. Tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy Dilin.”
“Dilin?” Hayden đột nhiên thốt lên, nhướng mày với cái tên xa lạ mà quen thuộc vừa chen vào, “Là một quân nhân, nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn đê hèn nào đe dọa bất cứ ai, dù cho là Dilin Bassekou hay Andre Bassekou.”
Soso thoáng an tâm, “Vậy anh bắt tôi làm gì?”
“Là mời.” Hayden cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm trên mặt, “Ta nói rồi, ta muốn mời cậu uống một chén.”
Đội thị vệ đi theo Hayden có chút ngạc nhiên đối với việc nguyên soái nhà mình ra ngoài tản bộ một vòng rồi dẫn về một thiếu niên trắng trắng mềm mềm, nhưng bọn họ nhanh chóng giấu kín cảm xúc, cho đến khi Hayden và Soso cùng lên một cỗ xe ngựa.
Đôi phó đội thị vệ lén lút đi tới bên đội trưởng đội thị vệ, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: “Nguyên soái muốn thay đổi khẩu vị sao?”
Đội trưởng đội thị vệ nói: “Ở trong rừng sâu tìm được… món hoang dã chăng?”
“Tớ cứ tưởng nguyên soái chỉ thích con gái”
“Có lẽ vì ở trong rừng sâu rất khó tìm được món hoang dã giống cái”
“À! Nếu nguyên soái chịu nói sớm, biết đâu tớ có thể nghĩ cách cho ngài”
Hayden đột nhiên từ trong xe ló đầu ra, hướng về phía bóng lưng bọn họ cười: “Ta đột nhiên cảm thấy thịt gia cầm cũng không tệ”
Đội trưởng và đội phó đội thị vệ quay đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Hayden nói: “Tỷ như mấy con chim thích hót luyên thuyên”
“…”
Đội trưởng đội thị vệ chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cậu tra ra lai lịch bọn cướp kia chưa?”
Đội phó đội thị vệ tiếp lời: “A, đúng, bọn… bọn cướp. Nhưng hôm nay chúng còn chưa xuất hiện”
Đội trưởng đội thị vệ nói: “Có lẽ nghe được uy danh của nguyên soái nên trốn mất rồi”
Hayden cười híp mắt: “Khẳng định không phải bởi vì các cậu tiết lộ tin tức ta ra ngoài kiếm món hoang dã đấy chứ?”
Đội trưởng và đội phó đội thị vệ liếc nhau, rồi cùng cúi đầu trước hắn: “Chúng tôi biết sai rồi”
“Tốt lắm. Ta mặc kệ hai người các cậu dùng phương pháp nào, ta chỉ mong muốn ngày mai khi ta rời giường có thể thấy trên mặt các cậu hai vòng mắt đen sì”. Hayden cuối cùng cũng lui đầu trở vào.
Đội trưởng, đội phó đội thị vệ: “…”
“Chạy đường dài?”
“Hay là cử tạ?”
“… Tớ có cách nhanh hơn.”
“Cách gì?”
“Chúng ta mỗi người cho nhau một đấm, thế nào?”
“Tớ có hai mắt, sao lại chỉ cần một đấm?”
“Cậu đánh giá quá cao khoảng cách giữa hai mắt mình rồi”
“…”