Tịnh thất im ắng đến lạnh lẽo, không có tiếng người làm ồn, chỉ có làn hơi mỏng cuộn thành cột trao liệng trong không trung, cùng một mùi thảo dược mà chỉ cần ngửi thôi đã thấy ớn người.
Nhiếp Tư Mặc nằm yên vị trên giường đã được một canh giờ, một tay siết chặt lấy chăn, tay còn lại đưa lên che miệng để ngăn cho những tiếng ho khan không phát ra. Nàng ho nhiều đến mức hàng mi ướt đẫm nước mắt.
Thiếu niên đã tỉnh được một lúc, bản thân họ Nhiếp cũng chẳng biết tình trạng của bản thân ra sao, chỉ nghe được loáng thoáng vị lang y nọ nói gì đó với người bên ngoài về những thứ như khí huyết hay nhịp tim, sau cùng thì Già Lam mang thuốc vào.
Mấy hôm nay thật lạnh, hình như ngoài trời cũng đang mưa. Lúc này nàng mệt không thể tả, đầu óc cứ lâng lâng như đang trên mây, ruột gan thì nóng bừng như lửa đốt, còn phổi thì rát đến kinh khủng. Nàng chẳng muốn gặp ai, càng chẳng muốn nói chuyện với ai nên mới không để Già Lam ở lại lâu. Nhiếp Tư Mặc chỉ biết nhận lấy bát thuốc, nói vài câu trấn an rồi "đuổi" người ta đi.
Hai mắt nàng mở hé, dán chặt vào trần nhà một cách thẫn thờ, hay nói đúng hơn là chẳng hề nhìn vào đâu cả. Chợt nhận ra, từ khi đến xứ Bắc, nàng vẫn chưa lần nào được hưởng thụ một cơn mưa đúng nghĩa, lúc nào cũng vậy, cứ khi mưa đổ là nàng lại đang bận bịu một việc gì đó.
Nghe tiếng mưa có chăng cũng là một cách thanh tẩy tâm hồn, hoặc cũng là cách đưa con người ta trở về một miền ký ức nào đó. Và có lẽ với nàng, nó là trường hợp thứ hai, ngày cũ chết tiệt cứ luẩn quẩn trong đầu như không muốn buông tha cái thân thể tàn tạ này.
Ấy là một tháng hạ mưa lớn, mưa rả rích, mưa như trút nước xuống kinh thành hoa lệ hùng vĩ. Các sạp hàng la liệt bên đường của các tay buôn lớn nhỏ đều buộc phải tạm ngưng, chỉ còn lác đác vài cửa tiệm lớn là còn mở cửa. Trước hiên nhà có mái che, tiểu cô nương ăn mặc tươm tất ngồi co mình tựa bên bậc cửa, nom thật buồn bã.
Tiểu cô nương nọ ngửa mặt nhìn từng đợt nước xối xuống từ trên mái hiên, đôi mắt đen sâu cứ dán vào đó, nét mặt vô cảm lạnh ngắt, tựa như đang chán nản trước cảnh mưa dài đằng đẵng. Thỉnh thoảng có ánh chớp lóe lên, cùng tiếng ''ầm ầm'' đáng sợ, đứa nhỏ lại giật mình thu người.
Uyển Nhi đi đâu rồi nhỉ, mãi mà chẳng thấy nàng ta quay về. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, tiểu cô nương chán nản, nàng hướng đôi mắt đến chiếc xích đu đang hứng trọn cơn mưa được treo ở gốc đào trước hiên, nó ngả nghiêng bởi từng trận nước xối xuống, cô bóng, lẻ loi như nàng lúc này.
Trong một thoáng, nàng nhớ đến khúc ca Uyển Nhi từng hát cho nàng nghe:
''Này chú chú mèo con,
Lông chú trắng,
Một đốm đen nhỏ.
Mắt chú sáng, tựa viên ngọc tròn,
Này mèo con ơi, sao không về nhà?
Mèo mẹ đang chờ kìa.''
.
.
.
Nhiếp Tư Mặc vắt tay lên trán, nàng nghĩ rất nhiều, nghĩ về những ngày cũ, về khúc ca không tên nọ, về chiếc xích đu cũ kỹ trước hiên. Nó cứ hư hư ảo ảo như một điều gì đó không thực. Rồi chợt, trong vô thức, nàng xòe bàn tay phải ra rồi đưa lên không trung, trực diện với tầm mắt. Tia sáng nhàn nhạt yếu ớt của ngày mưa luồn qua kẽ ngón tay mà chiếu xuống gương mặt non trẻ trắng nhợt.
Nàng thầm nghĩ, vì sao tay mình lại nhỏ vậy nhỉ? Cũng đã mười lăm tuổi rồi, đâu phải chưa trưởng thành đâu. Tay của Tô Mạc Vãn, của Ôn Kỳ Thiên hay thậm chí là của nhị ca và đại ca, tay họ đều rất lớn, rất cứng chắc và cực kỳ có lực. Còn nàng, nàng cũng đã luyện tập, cũng học cách dùng đao, cũng học về kiếm kỹ, và nàng cũng chiến đấu. Ấy vậy đôi bàn tay này vẫn nhỏ bé, vẫn yếu ớt và nhợt nhạt, mà theo cách nói của dân gian với một ''chàng thiếu niên'' thì là ''công tử bột", "mềm mại yếu đuối", "trói gà không chặt''.
Ngày hôm đó Nhiếp Tư Mặc đã được tận mắt nhìn thấy từng thế đao mà Tô Mạc Vãn tung ra, nó rất nhanh, rất mạnh. Có lẽ với hắn việc hạ sát bất kỳ một ai đều dễ như trở bàn tay, hắn mạnh đến mức chỉ cần có hắn bên cạnh thì mọi chuyện kể cả có rối rắm đến đâu cũng lập tức trở nên êm đẹp. Nhiếp Tư Mặc cũng muốn được như hắn, trở thành một con người to lớn, vững trãi để cần khi xuất hiện là ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm. Hoặc ít nhất, trở nên mạnh hơn chỉ vì chính nàng muốn thế.
Hay nhìn nhận theo một cách khác, đó cũng là công cụ để nàng chạm đến thứ mà nàng khát cầu.
Bàn tay nhỏ từ từ hạ xuống, Nhiếp Tư Mặc thầm thở dài rồi chậm rãi ngồi dậy. Nàng nhìn bát thuốc mà mình đã uống được gần nửa, chỉ khi nãy thôi nó vẫn còn tỏa khói nghi ngút mà giờ đã nguội ngắt. Hình như cái vị của máu vẫn còn ám trong miệng nàng.
Có tiếng gõ cửa.
''Ai?'', nàng rặn mãi cũng chỉ hỏi được một câu ngắn cũn, bởi suy cho cùng cổ họng vẫn đang đau rát.
Ngoài cửa lập tức hồi đáp, một chất giọng vật vờ quen thuộc: ''Là ta, Tô Mạc Vãn.''
Nàng cũng không lấy làm bất ngờ trước việc hắn đến ''thăm bệnh'', dẫu có vô trách nhiệm hay bận rộn đến đâu thì khi hay tin đệ tử của mình đang sống dở chết dở cũng khó mà không đến ngó ngàng cho được. Nhiếp Tư Mặc rủ mắt, mệt mỏi trả lời: ''Sư phụ vào đi.''
Kẻ kia bước vào, cố gắng kéo cửa thật nhẹ sao cho không phát ra tiếng động. Hắn đảo mắt một vòng căn phòng, mọi thứ vẫn gọn gàng và sạch sẽ, không hề có dấu hiệu của sự đập phá hay đổ vỡ.
''Ừm... sư phụ, người có thể ngồi ở kia, ồ không, chỗ đó là bàn trà mà! Hay là chỗ kia, ưm... cái ghế đó hình như không chắc chắn lắm. Chậc, căn phòng này thật tệ...'', Nhiếp Tư Mặc cứ ngẩn ngơ rồi lại luống cuống, lời nói ra cứ loạn xạ chẳng đâu vào đâu. Một nụ cười gượng gạo thoáng qua trên môi nàng như muốn che đi sự lúng túng lúc này.
"Ngươi chưa uống hết thuốc?", Tô Mạc Vãn hết nhìn bát thuốc rồi lại nhìn tiểu đồ đệ, giọng điệu như đang dò xét, ấy vậy mà ánh mắt lại dịu đi đến lạ.
Nàng ấp úng: "Cái đó... vị lạ lắm. Hơi khó uống..."
Dường như kẻ kia không mấy chú ý đến lời phàn nàn kia của Nhiếp Tư Mặc, mặt mày hắn hình như hơi nhợt nhạt, lơ đễnh, hoặc là một cái gì đó tương tự? Nàng hơi ngẩng mặt lên, liếc trộm một cái. Bọng mắt của Tô Mạc Vãn hình như có lớn hơn, quầng mắt cũng đậm hơn rồi. Quả nhiên đêm qua hắn không ngủ đủ giấc.
Thiếu niên loạng choạng bước khỏi giường trong sự ngỡ ngàng của người trước mặt. Nàng vén mớ tóc trước mặt lên vàng tai, tiếng mưa lớn bên ngoài đã át đi phần nào tiếng ho khan ở cổ họng. Nàng cứ đứng yên một chỗ, y phục mỏng manh xộc xệch, mắt hơi nheo lại như tìm kiếm thứ gì.
"Sư phụ, người có thấy..."
Còn chưa dứt câu, Tô Mạc Vãn cao hơn hai cái đầu đã đứng chắn trước mặt nàng, hắn vung tay, một động tác rất nhanh mà mắt nàng không bắt kịp, chỉ cảm thấy hai bên vai mình hơi nặng hơn trước.
"Cơn mưa chết tiệt... con ma bệnh nhà ngươi đừng để bị lạnh."
Nàng nghệch ra một lúc lâu, đôi mắt vẫn đờ đẫn nhìn trực diện vào mắt hắn. Cái kẻ lúc nào cũng tỏ ra vô trách nhiệm ấy, một kẻ mà mỗi khi ở gần một ai đều chưng ra vẻ mắt chán ngán ấy, vậy mà lúc này, cử chỉ hắn dịu dàng đến lại.
Mưa thật lạnh, cứ nghĩ giữa xuân khí hậu sẽ ôn hòa hơn nhưng rồi lại nhận ra đây là xứ Bắc. Tô Mạc Vãn cũng phần nào đoán được tâm tư của tiểu đồ đệ, hắn biết nàng không phải một kẻ bị động, càng không muốn ngồi yên chờ chết. Hắn cũng không còn muốn ngăn cản nữa, chí ít, hắn sẽ luôn ở sau âm thầm yểm trợ.
Còn nàng bây giờ, vẫn đờ đẫn, vẫn vô cảm. Nhiếp Tư Mặc rời tầm mắt khỏi hắn rồi lại nhìn lên vai mình. Hoá ra tên sư phụ kia đã khoác cho nàng áo khoác của hắn. Chiếc áo rất lớn, màu đỏ đất, chất vải khá dày và tựa như gấm. Nếu là Tô Mạc Vãn thì mép áo sẽ chỉ chạm đầu gối, nhưng nhóc con này thì phải đến tận qua mắt cá chân. Nhìn Nhiếp Tư Mặc trong chiếc áo cứ như thể nàng đang khoác một chiếc chăn, hay đúng hơn là bơi trong đó, trông thật buồn cười. Nàng thầm nghĩ vậy.
Nhiếp Tư Mặc cười với hắn: "Cảm ơn ý tốt của sư phụ... nhưng ta không dám nhận...''
Thiếu niên yếu ớt đưa tay định rũ bỏ chiếc áo khỏi vai nhưng rồi người kia lại một lần nữa nhanh hơn. Tô Mạc Vãn nắm lấy hai bên vạt rồi kéo lại vào người nàng, ánh mắt hờ hững nhưng vẫn có chút gì đó nghiêm nghị.
''Lớn rồi, ăn mặc không thể bừa bãi được. Ta không muốn người ta thấy Nhiếp quân sư trong bộ dạng xộc xệch không đâu vào đâu ấy.''
Vẻ trầm mặc vẫn ám trên gương mặt nàng. Nhiếp Tư Mặc nhìn đôi bàn tay to lớn đầy sẹo của người kia, miệng cười giễu: ''... Sư phụ này, ta kém thật đấy. Mới đánh nhau rồi bị thương có một chút đã đổ bệnh. Kẻ như ta... mãi mãi không thể như người được... Xin lỗi.''
Tô Mạc Vãn quay phắt đi, ''hừ'' nhẹ một tiếng. Nhiếp Tư Mặc không hiểu chuyện gì, chỉ biết đứng đực ra đó. Hình như hắn đang giận, nàng cũng không nhìn ra biểu cảm của người nọ.
''Ngươi ốm một trận xong thì hỏng luôn đầu rồi hả? Ngươi đâu phải một kẻ ngoan ngoãn chấp nhận số phận, thể chất yếu ớt thì sao, không có thiên phú thì sao, đó là cái cớ để ngươi từ bỏ à? Ta chẳng cần biết cái đích ngươi muốn đến là gì, nhưng có một điều ta chắc chắc rằng, đệ tử mà ta lựa chọn có thể chẳng mạnh hơn ai, nhưng tuyệt nhiên đó không phải một kẻ yếu đuối hay hèn nhát!''
Nhiếp Tư Mặc được một phen cả kinh, đôi vai gầy bất giác run lên, ánh mắt vẫn lặng - không một gợn sóng. Hay nói đúng hơn, trong nàng giờ đây là một mớ hỗn tạp. Và nàng hiểu rõ, Tô Mạc Vãn không phải một kẻ thích câu nệ này nọ, hắn sẽ chẳng bao giờ bận tâm việc đồ đệ của mình đang bệnh nặng và sẵn sàng giáo huấn nó cả buổi trời.
Một giọng cười khúc khích khẽ vang lên, như một sự mỉa mai.
''Sư phụ à, những người sinh ra với một thân thể khỏe mạnh, tuyệt thật nhỉ? Và còn tuyệt hơn nữa khi người ấy là một thiên tài! Người biết không, thiên tài sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được những kẻ khiếm khuyết đâu.''
''Ngươi cho rằng ta là một thiên tài?''
''Rõ ràng.''
Như một mồi lửa châm lên sự phẫn nộ trong vị lâu chủ, đôi mắt thoi dài mềm mại như sắc thêm vài phần. Trong vô thức hai tay Tô Mạc Vãn siết chặt thành quyền, bên cổ thậm chí còn nổi gân xanh, nói không ngoa khi lần này Nhiếp Tư Mặc thực sự quá ngạo mạn khi thách thức người thầy này.
Hắn đanh giọng: ''Đâu là thiên tài, đâu là mài dũa, ranh giới đó rất mỏng manh, nhưng chúng khác biệt!'', nói rồi hắn quay lưng với nàng, lạnh lùng và dứt khoát: ''Ta không phải thiên tài, nghĩa phụ Tô Nhất Thiểm cũng không, sư tôn Quân Trầm Ngư càng không phải. Bọn ta, hay nói đúng hơn là tất cả mọi người, ai cũng là những kẻ khiếm khuyết mà thôi. Nhưng ngươi có biết những kẻ khiếm khuyết ấy vì đâu mà điên cuồng vùng vẫy trong số phận của mình không? Tất cả đều vì cái mà con tim họ hướng đến, cái mà họ thực tâm mưu cầu, chứ không phải là một cái đích mơ hồ.''
Nhiếp Tư Mặc còn chưa hết lơ đãng thì Tô Mạc Vãn lại tiếp tục: ''Ngươi có còn nhớ lý do ngươi bắt đầu không, lý do mà ngươi theo ta, lý do ngươi đến Thiên Cực lâu, lý do mà ngươi bái ta làm thầy? Ngươi còn nhớ chứ?''
Tựa như lạc giữa biển sương mênh mang, Nhiếp Tư Mặc hoàn toàn vô thức về mọi thứ, nàng không tìm thấy một điểm tựa vững chắc, không có bất kỳ một khả năng tự vệ, hơn hết, càng không biết thứ gì sẽ ập đến, và từ đâu. Sương mù. Mông lung hư ảo. Nàng sợ loại cảm giác này, cũng căm ghét nó.
Hắn nói nàng chỉ là kẻ mù dại dột đâm đầu về phía trước mà vốn chẳng biết bản thân muốn gì? Thật buồn cười. Cả đời này Nhiếp Tư Mặc vĩnh viễn không cho phép bản thân được quên bất kỳ điều gì mà nàng đã phải hứng chịu. Nàng làm sao có thể quên được cảnh máu mủ ruột thịt ghẻ lạnh lẫn nhau, sao có thể quên những bộ mặt giả tạo đến buồn nôn của đám triều thần trong cái ngày nàng gả đi, làm sao quên được phận đời tức tưởi của Cửu công chúa Đường Lệ Châu, quên sao được nỗi nhục vĩnh viễn không thể rửa trôi của Lâm thị, trên tất cả, nàng quên sao được cái lạnh lẽo hiu hắt trên linh vị của mẫu thân?
Tất cả Nhiếp Tư Mặc đều khắc ghi, khắc ghi về một dân tộc mà nàng cho là ghê tởm, cũng khinh ghét chính dòng máu của ''kẻ quý tộc'' mà nàng đang mang. Người Trung Nguyên là một lũ tàn bạo, những con dã thú khoác trên mình lụa là xa hoa cùng cung cách sặc mùi thượng đẳng. Đến cả tộc Hồ - những con người được gán cho hai chữ ''man di'' - dù có tàn nhẫn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là đánh cướp thành trì chứ tuyệt đối không có chuyện hãm hại hay tàn sát đồng loại.
Còn người Trung Nguyên, trên cả máu lạnh! Từ tông thất hoàng triều đến lê dân bần hàn, từ cao sang đến khổ cùng; bất kể là tầng lớp, bất kể xuất thân, chỉ cần có thể đạt được lợi ích cho bản thân thì chúng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn dơ bẩn nào để hãm hại chính những người cùng chung máu mủ ruột thịt, kể cả đó có là tay vấy máu tươi, chúng cũng cam lòng.
Người ta vẫn bảo, khác máu thì tanh lòng, nhưng rõ ràng đâu phải như vậy?
Nhiếp Tư Mặc hận Đường thị, hận Hoàng đế, hận cái sự giả tạo của một ''Thiên triều''. Lật đổ nó, chính là cái đích của nàng. Chẳng phải quá rõ ràng rồi, đúng chứ?
Lý do nàng bắt đầu, chỉ duy nhất có hai chữ: Rửa hận.
''Người muốn nói điều gì? Đệ tử thực lòng không hiểu?''
Hắn đều giọng, cùng một vẻ nghiêm nghị: ''Điều ta muốn nói không phải là đao kiếm. Ngươi là đệ tử của ta, giữa ta và ngươi là thầy và trò chứ tuyệt đối không phải mối quan hệ chủ và tớ. Ta không muốn ra lệnh cho ngươi phải sống thế này, phải sống thế kia. Điều ngươi lựa chọn ta sẽ không nói là tốt hay xấu, nhưng ta mong ngươi sẽ chọn được con đường đúng đắn nhất, là tận hiến con tim mình cho thứ mà ngươi mưu cầu chứ không phải viện một cái cớ để từ bỏ giữa đường. Ngươi biết mà, đao pháp hay mưu kế cũng chỉ là phương thức, đến được đích hay không đều dựa vào ngươi. Ta chỉ muốn nói lại, ngươi có thể yếu ớt nhưng ngươi không thể yếu đuối.''
Đôi mắt đen như than của hắn nhìn trực diện và đôi mắt dằng dặc sương mù của Nhiếp Tư Mặc. Nàng đã lắng tai nghe hết những lời hắn nói từ đầu chí cuối, một từ cũng không sót, và giờ thì những lời ấy cứ nối nhau mà chạy đi chạy lại trong đầu nàng. Lời muốn nói từ trước đó chẳng biết từ khi nào mà đã bốc hơi đi hết.
Nhiệt độ trong phòng dần giảm đi, Tô Mạc Vãn cũng chậm rãi tháo xuống vẻ dữ dằn nghiêm khắc nãy giờ. Mặt hắn dịu xuống và có một chút gì đó không vừa lòng, rồi đưa tay kéo lại vạt áo khoác bị trễ xuống vào sát người tiểu đồ đệ hơn. Một tiếng thở dài.
Nam nhân chán nản nói: ''Chắc ngươi sẽ nghĩ ta rất giống mấy lão già cứ hễ mở mồm ra là chỉ biết đạo lý đúng không? Dẫu sao thì, ta cũng chẳng ưa mấy lão đó lắm.''
Ấp úng được mấy lời, Tô Mạc Vãn lại lảng đi chỗ khác, quét qua căn phòng một vòng rồi lại liếc trộm Nhiếp Tư Mặc, ''Tạm thời cứ nghỉ ngơi qua mùa xuân này đi, việc luyện đao tạm thời dừng lại.''
Nhiếp Tư Mặc vẫn đứng đực một chỗ, đôi mắt nặng trĩu chẳng hề nhìn về phía hắn - có thể là đang nhìn đi đâu đó dưới đất, chỉ là mọi ánh nhìn đều trống rỗng không hồn. Và kế tiếp đó là một loạt những hành động cực kỳ khó hiểu của nàng mà Tô Mạc Vãn không hề nhìn thấy: Mái tóc để xõa hơi lay động, nàng chậm chạp đưa tay kéo vạt áo khoác lên, nhìn nó một lúc lâu rồi lại đưa lên nửa mặt, có lẽ là cao hơn mũi một chút.
Nàng hít nhẹ mùi trên áo, giống như mùi rượu, cũng giống mùi tro, hình như còn có mùi hoa mận.
''Bánh đậu đỏ'', Nhiếp Tư Mặc lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, chẳng biết sao mùi trên áo của hắn lại khiến nàng nhớ đến một món bánh, nàng đã từng ăn qua chưa nhỉ? À, ở Phẩm Hương các, do chính tay ông chủ già tốt bụng làm.
''Ngươi đói rồi à?''
Nhiếp Tư Mặc giật mình vội buông vạt áo xuống. Thanh âm bé tẹo như tiếng thì thầm mà hắn vẫn có thể nghe được, thực ra trong căn phòng này thì việc đó cũng không khó, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Thiếu niên kéo lại vạt áo lên che đi gương mặt lúng túng thoáng đỏ, vừa nhìn đi chỗ khác vừa ấp úng: ''K-không phải... đệ tử chỉ...''
Tiếng bước chân vang lên đều đều trong gian phòng không mấy lớn, Tô lâu chủ bước đến trước mặt tiểu đồ đệ, đưa tay vén lọn tóc dài che mất bên mắt phải của nàng lên, động tác của hắn không hề tùy tiện, mà thay vào đó lại cực kỳ cẩn trọng để sao cho tay mình không chạm vào da mặt hay bất kỳ chỗ nào của nàng. Hắn làm thế chẳng vì gì cả, chỉ đơn giản là nhìn đám tóc đó quá ngứa mắt mà thôi.
Xong xuôi mọi thứ thì họ Tô mới chịu quay gót trở ra, trước khi đẩy cánh cửa trượt*, hắn để lại cho nàng mấy lời: ''Ngủ, hoặc làm việc gì đó mà ngươi muốn. Một lúc nữa ta đem thức ăn đến.''
*Cửa trượt Shoji của Nhật. Để cho dễ hình dung thì kiến trúc của Thiên Cực lâu là sự pha trộn giữa nét đặc trưng trong văn hóa của dân tộc Turk (Đột Quyết là một nhánh trong đó) (còn vì sao thì do Thiên Cực lâu nằm ở phía Bắc nên bị ảnh hưởng khá nhiều) và văn hóa Đông Doanh (Nhật Bản) (lý do sẽ được tiết lộ sau này).
...
Quả nhiên chỉ sau đó nửa giờ Tô Mạc Vãn đã trở lại với một đĩa bánh đậu đỏ cùng một ấm trà nóng, nàng vẫn không thôi ngạc nhiên, rồi lại nhớ đến mấy lời khi nãy mà bản thân lẩm bẩm, thật không ngờ ngắn lại để tâm đến chuyện đó.
Đấy là loại bánh được làm từ đậu đỏ nghiền, trộn cùng một vài loại nguyên liệu khác rồi bỏ vào khuôn nén lại thành hình hoa anh đào, trước giờ loại nàng ăn đều là hình cá chép. Mùi vị cũng tạm được, không xuất sắc đến mức gây lưu luyến vấn vương. Dù sao thì việc đòi hỏi tay nghề của một người thợ rèn phải tương đương với một người thợ bếp là một điều ngu xuẩn!
Vừa ăn nàng vừa nghĩ vẩn vơ, hình như đậu đỏ là một nguyên liệu được sử dụng rất nhiều ở Đông Doanh thì phải.
Chờ Nhiếp Tư Mặc ăn uống xong xuôi thì Tô Mạc Vãn mới rời đi với cái đĩa và một bộ ấm chén. Đương nhiên cũng không quên căn dặn người kia sớm nghỉ ngơi.
Nhưng nàng xưa này hiếm khi nghe lọt tai câu nào của lão sư phụ. Lăn qua lăn lại một lúc vẫn không ngủ được, có lẽ là do trước đó đã ngủ quá nhiều. Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi phòng, đi lang thang đây đó cho khuây khỏa.
Mãi đến giờ nàng mới biết căn phòng mà bản thân ở suốt mấy ngày nay là một trong số những phòng tĩnh dưỡng dành cho người trong lâu khi bị thương hoặc ốm mà phải cần đến sự theo dõi, nó nằm ở tận Trùng Hoa lầu, cách khá xa so với Hàm Quang lầu - nơi được coi là toà lầu chính và cũng là nơi mà nàng ở cùng Già Lam.
Nơi đây này không quá cao, kiến trúc cũng không có gì khác biệt so với lầu chính. Đi cầu thang một lúc cuối cùng cũng xuống đến tiền viện. À, tất nhiên Nhiếp Tư Mặc vẫn khoác y phục của Tô Mạc Vãn, chỉ là có hơi quá khổ nên khá bất tiện trong việc lên xuống.
Mưa cũng đã tạnh. Mãi đến giờ mới được hít khí trời một cách đúng nghĩa, nàng duỗi người, ngửa mặt cảm nhận cái lành lạnh của khí trời sau cơn mưa đang mơn trớn trên làn da. Bất kể ai đi ngang qua bắt gặp thiếu niên nhỏ con này cũng đều phải nán lại chào lấy một câu, kẻ nào tính tình cởi mở còn hỏi han nàng đủ thứ về tình hình sức khoẻ. Tất nhiên sẽ không có ai biết về chuyến đi bí mật vừa rồi, trừ một số ít những thủ hạ thân cận bên Tô Mạc Vãn ra.
Việc cỏn con tưởng chừng chẳng có gì để nói này nhưng Nhiếp Tư Mặc lại cực kỳ trân trọng. Trước nay nàng bệnh tình ra sao, ốm đau thế nào cũng chỉ có mẫu thân, nhị ca, Uyển Nhi và thỉnh thoảng là Lý Gia Kỳ quan tâm chăm sóc. Ở Vĩnh Yên dẫu có xuất thân hiển hách ra sao thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, nào có mấy người dòm ngó?
Giờ đây ở một nơi xa lạ lại có những con người dù chẳng hề thân quen nhưng vẫn kính cẩn dành cho nàng một lời chào, một lời hỏi thăm. Nàng biết phần nhiều sự tôn trọng mà họ dành cho nàng phần lớn đều xuất phát từ sự nể trọng của họ đối với Tô Mạc Vãn. Nhưng có sao đâu, nàng thấy ổn là được.
Trời cũng bắt đầu chạng vạng, gió cũng thổi mạnh hơn, xô những chiếc lá rụng đến bên chân nàng. Bất chợt Nhiếp Tư Mặc hơi khựng lại, có lẽ là trực giác mách bảo chăng, nàng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình.
Và rồi mọi sự chú ý của nàng đã đổ dồn về một nơi cách đó không xa, một nữ nhân dáng người dong dỏng vận áo thụng màu tía đứng dưới gốc cây ngân hạnh sừng sững cao lớn. Nữ tử đứng đó, lặng lẽ và đường hoàng, trên đôi môi đỏ thẫm như thấp thoáng một nụ cười, nó mờ nhạt. Tóc của cô ả có chăng cũng phải dài đến eo và lúc này đây nó được vấn lại thành một đám lớn lệch sang bên trái. Nữ tử ấy không đeo quá nhiều trang sức, chỉ cài duy nhất một đoá mẫu đơn đỏ rực trên tóc.
Bắt gặp được ánh mắt mù mờ của Nhiếp Tư Mặc đang nhìn mình, nụ cười trên môi vị cô nương áo tía càng thêm dịu dàng, cùng một chút đằm thắm. Nhiếp Tư Mặc dấy lên lăn tăn trong lòng, bấy giờ nàng mới ngộ ra một điều rằng ở Thiên Cực lâu có rất ít nữ nhân, nếu có thì cũng chỉ là phụ trách việc vặt mà thôi. Vị cô nương dưới tán ngân hạnh kia nàng chưa từng gặp qua bao giờ, kể cả trong yến tiệc với các thủ lĩnh bộ lạc lần trước, chỉ là cảm giác cô ta có một khí chất rất khác biệt. Khác biệt đến mức khó có thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả.
Một đoá hồng gai nở rộ giữa nơi binh đao loạn lạc.
Nữ tử áo tía nghiêng mặt mỉm cười một lần nữa, lá ngân hạnh bay rợp trời. Khoảnh khắc này, à không, có lẽ cả đời này Nhiếp Tư Mặc sẽ mãi khắc ghi khung cảnh ấy, một bức họa rực rỡ dưới nền chạng vạng.
Cô ả bước lên hai bước, một tay chắp sau lưng, tay còn lại đặt lên ngực trái, tư thế trang nghiêm, hơi nghiêng mình rồi cất giọng, một chất giọng đầy quyến rũ: ''Thiên Cực lâu Bái Nguyệt các chủ - Hoàng Lan, tham kiến Nhiếp công tử.''
Hoàng Lan, cái tên này hình như nàng đã từng được nghe qua, ở đâu nhỉ? Nhưng tất cả đều không còn quan trọng, Nhiếp Tư Mặc bấy giờ mới kịp nhận ra tóc mình vẫn để xõa, và trước mặt nàng lại là một người có quyền có chức trong lâu, lần đầu diện kiến lại trong bộ dạng xộc xệch thế này thật chẳng ra đâu vào đâu, mất mặt làm sao. Nhưng dù có như vậy, nàng vẫn tiến lại đáp lễ cùng một nụ cười qua loa cho có lệ.
''Ồ, Hoàng Lan các chủ của Trùng Hoa lầu. Thật ngại quá, đến Thiên Cực lâu đã được một thời gian mà vẫn chưa thể diện kiến một cách đàng hoàng.''
Ở khoảng cách gần như này nàng mới nhìn rõ dung mạo của cô ả. Đó là một gương mặt tinh xảo và dụ hoặc, phong thái bình thản và khiêm nhường; như một đóa mẫu đơn nở rộ đầy kiêu hãnh. Khí chất ấy, cung cách ấy, tất cả đều rất tương xứng với loài hoa cô ả cài trên tóc.
Nhiếp Tư Mặc thật tình không biết nói gì tiếp theo, nàng cũng chẳng cười nổi nữa rồi. Khi ngước lên nhìn, trên môi cô ả vẫy một nụ cười đằm thắm, vương chút mỏi mệt. Nàng có hơi bối rối, vì sao nữ tử này luôn mỉm cười như vậy?
Hoàng Lan mở lời trước cùng một vẻ hiền hòa: ''Khí trời vẫn chưa ấm lên, thiết nghĩ công tử đã vội ra ngoài như vậy sẽ không tốt lắm.''
Nhiếp Tư Mặc chỉ đáp: ''Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.''
Nàng nhìn đôi tay của cô ả và thoáng nghĩ đến một điều, rồi cụp mi mắt, trả lời một cách nhạt nhòa lấy lệ chứ dường như chẳng còn hứng thú nói chuyện với bất kỳ ai, cảm giác ngột ngạt trào dâng khắp lồng ngực.
"Công tử, những ngày qua ngài đã vất vả rồi", Hoàng Lan bất ngờ lên tiếng, âm giọng đầy sức hút của cô phá tan bầu không khí không mấy tự nhiên này. Gió tạt đến làm lay động chùm tóc mai bên trán thiếu niên, nàng ngẩng mặt nhìn nữ tử với một ánh mắt phức tạp.
Bấy giờ nàng mới nhớ ra Hoàng Lan các chủ cùng một vị các chủ khá tên Di Mạt La Hạ mà họ Tô từng nhắc đến cũng biết về kế hoạch lần này. Vậy có thể coi họ là những người thân cận nhất của Tô Mạc Vãn và cũng chỉ xếp sau Ôn Kỳ Thiên, cũng có nghĩa nàng hoàn toàn đủ tin tưởng để cởi mở với họ, với nữ nhân trước mặt.
Nhưng dường như vẫn có một rào cản vô hình nào đó, một rào cản rất lớn.
Dưới mảnh trời hiu hắt của tàn ngày, Hoàng Lan lại như hiện thân của sự rực rỡ. Cô đẹp, đẹp một cách lạ kỳ. Từ trong tay áo thụng, nữ tử lấy ra một đoá mẫu đơn đỏ thẫm, cô nhẹ nhàng trao đoá hoa đến trước mặt thiếu niên như một món quà. Vị các chủ nhoẻn miệng cười, ánh mắt sẩm tối và giọng nói trầm ấm văng vẳng như tiếng chuông chùa:
"Công tử có mái tóc rất đẹp, mái tóc đẹp nhất mà ta từng thấy. Vinh hạnh cho ta khi được quen biết."
Vẫn nụ cười ấy, hiền từ và diễm lệ.
Vẫn đôi mắt ấy, đẹp mà trống rỗng.
"Công tử, hẹn gặp lại."
___
Lời tác giả: Suy nghĩ lẫn tư tưởng của các nhân vật không phản ánh tác giả (nếu có thì chắc bạn sẽ nhận ra), Nhiếp Tư Mặc và tôi cũng không có gì giống nhau là mấy (vì tôi hèn vll ;-;). Vậy nên hy vọng không ai cho rằng tôi đang muốn bôi bác lịch sử của bất kỳ quốc gia nào.
Nói thật thì viết một đống chương rồi đợi up lên thế này lâu lâu cũng khiến tôi bị nản ấy (cảm giác không có ai gián tiếp "hối thúc" nên bị lười). Những lúc như vậy thì tôi sẽ lại nghe nhạc của ả Taylor Swift, đào mấy ảnh cap màn hình bình luận của độc giả ở các chương trước rồi ngồi cười một mình -)) chắc sẽ có người giống tôi.
Khoảng tầm đầu tháng Tám đến gần cuối tháng Tám gì đó không nhớ rõ lắm, tôi gần như dừng lại hoàn toàn việc đọc tiểu thuyết lẫn truyện mạng (vì tôi vô tình mua phải sách fake nên nó ảnh hưởng đến tâm trạng ༎ຶ‿༎ຶ). Đặc biệt là từ rất lâu rồi tôi đã không hề động đến bất kỳ bộ truyện nào lấy bối cảnh cổ đại/trung đại (thực ra là vì không kiếm được bộ hợp gu). Và ba chương truyện mới nhất đều được viết vào khoảng thời gian đó. Có thể bạn sẽ cảm thấy câu từ của những chương này không còn được đa dạng, văn phong cũng khô khan và thiếu mạch lạc đi hẳn. Nếu bạn đã có những trải nghiệm không tốt như trên thì tôi thực lòng xin lỗi vì sự thiếu trau chuốt này.
Lại phải nói về con app chết tiệt này thì sau một khoảng thời gian ngụp lặn tôi mới phát hiện cái chỗ like bình luận bị lỗi ;-; Và tôi là một người rất thích like bình luận của reader, kiểu ngầm nói với người ta rằng tôi đã đọc ấy. Nhưng thỉnh thoảng con app khùng điên này lại cứ như bị liệt nút like, cáu không chịu được -_-
Quay lại vấn đề chính thì tôi thực sự thấy biết ơn độc giả nhiều lắm, biết ơn những người đã dành chút thời gian vàng bạc để đọc truyện của tôi trước đây, kể cả khi giờ họ đã không còn tiếp tục đồng hành thì đó vẫn là điều đáng quý. Và trên hết, tôi trân trọng vô cùng người vẫn dõi theo tôi đến tận bây giờ. Tôi nhớ mình từng nói với bạn độc giả/tác giả An Yên rằng sẽ cố gắng end truyện trong năm 2022 nhưng giờ thì còn 3 tháng nữa thôi là sang 2024 rồi -))
Tôi không dám nói trước điều gì nữa nhưng sẽ cố gắng mang đến cho độc giả - người vẫn luôn đồng hành cũng tôi trong suốt chặng đường - những chương truyện chất lượng nhất, ít sai sót nhất. Vì đơn giản, bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp. Yêuuu ❤