Lửa bập bùng nhảy múa trên đầu ngọn nến, khắc lên từng ngóc ngách trong tòa lâu nguy nga tráng lệ thứ ánh sáng ánh lạnh lẽo.
Tám vị sứ thần ngồi thành hai hàng bên dưới toạ ỷ giao long của lâu chủ, dưới ánh nến sắc mặt ai nấy đều toát lên ý suy tư cẩn trọng, chỉ có các đoàn thương ngồi ở dãy ngoài là trò chuyện rôm rả.
Tô Mạc Vãn trầm ngâm ở đó một lúc lâu thì đưa tay ra hiệu dừng nhạc, vũ cơ lập tức thu lại những động tác yểu chuyển, ngón tay đè chặt lên dây đàn tạo thành một tiếng rít rồi im bặt hẳn.
Mắt đen thon sâu khẽ híp lại, hắn lạnh nhạt hất tay áo đứng dậy nâng theo ly bạc. Sống lưng thẳng tắp, ngũ quan hài hòa đường nét mềm mại mà không thiếu đi sự chững chạc từng kinh qua sương gió, lại càng diễm lệ muôn phần.
Âm giọng của hắn không lớn nhưng lại toát ra uy lực làm vang vọng trong đại điện rộng lớn: "Hôm nay ngày lành tháng tốt, các vị Thượng sứ không quản đường xa đến đây cùng Tô mỗ luận việc đại sự. Bữa bữa rượu thịt đơn sơ coi như chút lòng thành của Tô mỗ."
"Còn chén rượu này thay cho lời cảm tạ của ta. Cạn!"
"Cạn!"
Lời vừa dứt, rượu trong chén đã không còn một giọt.
Nhiếp Tư Mặc từ lâu đã có ấn tượng không mấy tốt với thứ đồ uống cay nồng sặc mùi này nhưng vì không muốn người ta nhìn ngó nên đành nhấp môi rồi buông xuống luôn.
Tả sứ Lục Ảnh môn Đề Mạt Bất Cách Mã Y vừa đặt chén xuống thì vẫy vẫy tay ra hiệu cho một tốp năm người bê theo năm chiếc hộp khảm nạm lấp lánh tiến lên trước toạ ỷ lâu chủ.
Gã cười cười, mắt ưng liếc một vòng quanh điện rồi đứng dậy nhấc theo cây trượng lớn tiến đến hành lễ theo kiểu của người Trung Nguyên.
"Đã ba năm rồi mới được cùng các vị Thượng sứ tề tựu chung vui như vậy. Ba ngắn ngủi mà Tô lâu chủ có thể đưa Thiên Cực lâu trở thành thế lực hùng mạnh khiến cả triều đình phải kiêng sợ, tiếng tăm vang xa muôn dặm. Đúng là rất có phong thái của lão lâu chủ năm xưa. Xứng danh bậc kiêu hùng!"
Tô Mạc Vãn cười khểnh, nghe mấy lời có cánh ấy mà hắn lại chẳng lộ chút hài lòng nào, thậm chí còn chán ghét muôn phần. Hắn đặt mạnh chén bạc xuống, hơi nghiêng mặt nhướng mày:
"Tả sứ quá khen. Thiên Cực lâu trước giờ vẫn vậy, đây đều là tâm huyết cả đời của các bậc tiền bối gây dựng nên bằng xương bằng máu. Tô mỗ chỉ là người kế tụng, có đáng là gì? Còn về lão lâu chủ, ta chỉ là kẻ bất tài hèn mọn, sao có thể so với nghĩa phụ năm xưa?"
Nhiếp Tư Mặc và Ôn Kỳ Thiên ngồi ở hai bên toạ ỷ lâu chủ là những người cảm nhận rõ Tô Mạc Vãn đang khinh ghét kẻ trước mặt đến nhường nào. Nó thể hiện qua từng cử chỉ, từng lời nói và ngữ kính phát ra.
Gã sứ thần cũng không mù, gã hoàn toàn cảm nhận được thái độ của vị lâu chủ phía trước nhưng dường như không mấy quan tâm. Gã chắp trước mặt, khoé môi hơi nhếch:
"Lâu chủ khiêm tốn rồi. Kinh Triều Trảm Nguyệt đao vang danh thiên hạ sao có thể nói là bất tài được. Nay ta thay mặt môn chủ đến đây ngoài việc bàn chuyện thương đạo thì cũng có chút lễ mọn biếu tặng Tô lâu chủ."
Nói rồi gã phất tay một cái, đám người đồng loạt mở nắp hộp ra để lộ vật bên trong. Ba viên dạ minh châu cỡ lớn đặt trên chiếc bệ dạng vỏ sò nạm vàng hình chim phượng tinh xảo, những tia sáng màu xanh nhạt ẩn hiện trào ra như dòng thác đổ.
Ai nấy đều nhìn đến nhập thần, không khỏi xuýt xoa thầm ngợi khen.
Tất nhiên là trừ bộ ba Tô Mạc Vãn.
Ba viên dạ minh châu của nước Phật Lâm* tròn sáng mang sắc xanh to hơn cả trứng bồ câu cùng vô số lụa là gấm vóc.
*Đế chế Byzantine (Đông La Mã)
Nhiếp Tư Mặc cũng chẳng chút hứng thú, mấy thứ ngọc báu ấy nàng đã từng thấy qua không ít, thậm chí còn chất thành đống trong phòng mà không buồn động đến nữa kìa.
Nói chung là nàng cũng chẳng lạ gì mấy món đồ này, chúng không ăn được cũng chẳng có tác dụng gì, cùng lắm là để chưng cho đẹp thôi.
Ôn Kỳ Thiên chống tay nghiêng mặt, không nhìn ra trong mắt y là loại cảm xúc gì. Như cười khinh, như chán nản lại vừa như trông chờ.
Tả sứ mở lời: "Thưa lâu chủ, tất cả đều là châu báu ngoại vực hiếm có khó tìm mà môn chủ chúng ta tỉ mỉ căn dặn mang đến cho ngài. Ngoài ra... những nữ nhân này cũng là tuyệt sắc giai nhân của xứ Ba Tư, hy vọng lâu chủ sẽ vừa ý."
Lời vừa nói, các nữ nhân ăn vận trang phục vũ cơ lấp lánh phiêu dật phía sau gã Tả sứ đều khẽ cúi đầu cúi đầu. Các nàng đều tươi trẻ như những đóa hoa mẫu đơn mới nở, yêu kiều lộng lẫy, lại diễm lệ thanh tân. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thon cao, đây đúng là đặc trưng của người Hồ!
Nhiếp Tư Mặc che miệng cười khẽ, sư phụ nàng cũng không tính là chưa trải sự đời, ắt hẳn cũng từng kinh qua nhiều loại nữ nhân rồi. Chỉ là lúc ở trong lâu nàng gần như không thấy hắn gần gũi với nữ nhân, cũng chẳng mấy bận tâm đến sắc dục mà chỉ chăm chăm ôm con heo lắm lông ấy thôi.
Nàng thầm nghĩ bụng, thay vì đem tặng mấy món châu báu lụa là tầm thường ấy thì sao không tặng một đàn mèo Ba Tư đi, biết đâu Tô Mạc Vãn lại mềm lòng?
Nhưng mà vẫn nên đề phòng, những thứ có tai có miệng thường rất nguy hiểm.
Những nữ nhân ấy được đưa đến đây chắc không chỉ với mục đích giải khuây cho lâu chủ thôi nhỉ?
Tô Mạc Vãn chỉ liếc qua đám vũ cơ vài cái rồi nhàn nhạt nói: "Cảm tạ thành ý của Lục môn chủ, mấy thứ đó cứ để qua một bên. Giờ chúng ta bàn việc chính thôi nhỉ."
"Các vị cũng đã biết rồi, thương đạo của Thiên Cực lâu ta giao thương với người Đột Quyết, người Hồi Cốt là chủ yếu, ngoài ra còn có Tiết Diên Đà và người Hề. Ta được biết đến thời điểm hiện tại Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết đang có sự xung đột, các bộ lạc chưa thể hợp nhất, Tiết Diên Đà và Vương đình Hồi Cốt có sự tranh chấp về lãnh thổ, các bộ tộc Tây Bắc lại đang quấy nhiễu biên giới phía nam Đại Trưng. Có thể nói là loạn lạc tứ phương."
"Việc mua bán giữa Thiên Cực lâu và phía Tây Bắc đang bị triều đình Trung Nguyên nghi ngờ, con đường giao thương tồn tại được hơn mười năm nay lại bị đứt đoạn bởi kẻ có ý mưu phản..."
Vị sĩ cân Sa Thác Bạt ái ngại lên tiếng: "Vậy ý lâu chủ..."
Hắn rủ mắt hạ giọng: "Ta muốn mở một con đường giao thương mới."
"Việc này..."
...
Lý triều trải qua mười hai đời Hoàng đế, tồn tại trong hai trăm mười lăm năm, tổ tiên của Lý thị mang dòng máu Tiên Ty theo thời gian đã hoà huyết với nhiều tộc người khác. Trong thời kỳ này lãnh thổ Trung Nguyên được mở mang hơn bao giờ hết nhờ chính sách đối ngoại mềm dẻo với người Hồ, đồng thời khiến nhiều bộ tộc quy phục dưới trướng. Kinh tế cùng văn hoá đạt đến đỉnh cao, bách tính muôn nơi không phải lo cái ăn cái mặc, thóc gạo trải đầy đường mà trâu bò cũng không thèm ăn. Thời kỳ này được được sử sách gọi là "Thiên thịnh trường cửu".
Nhưng, có hưng thì tất có vong.
Đến cuối đời Hoàng đế thứ mười Lý triều bắt đầu có dấu hiệu suy tàn. Quân Trầm Ngư làm Đô đốc cấm quân triều đình đúng vào khoảng thời gian này, khi ấy các quận và chư hầu bất mãn về chính sách thuế má, cống nạp của nhà vua mà dựng ở nổi dậy ở khắp mọi nơi trên đất Trung Nguyên.
Hoàng đế lệnh cho Quân Trầm Ngư mang quân đi dẹp yên phản loạn, chém đầu thủ lĩnh của từng quận để thị uy trước những kẻ có cùng ý định, khiến chúng nhụt chí mà từ bỏ.
Việc này chẳng là gì với một "cựu" đồ đệ của Thiên hạ đệ nhất đao Huyền Cơ - Bách Lý Thiên Hinh lúc bấy giờ. Chỉ trong nửa năm phản loạn khắp nơi đều được dẹp yên.
Những kẻ trên chiến trường còn sống sót kể lại rằng Đô đốc cấm quân Lý triều mặc giáp bào đen tuyền, tay nắm bảo đao liếm đỏ màu máu mà đồ sát từng thành một. Đánh đổ toà thành này lại đến toà thành khác, hắn không khác gì một sát thần trên chiến trường mà không ai có thể ngăn cản!
Một kẻ giết người như ngóe.
Người ta nói rằng hắn khi ấy không còn là người. Lưỡi đao Trảm Nguyệt trong tay hắn từng là thứ sáng ngời trong veo như ánh trăng, cùng bầu bạn với tiên nữ mà băng qua sơn hà vang danh thiên hạ.
Ấy vậy mà nay lại vấy đục màu máu, nhiễm bụi hồng trần.
Chẳng ai dám tin đó từng là bảo đao của Huyền Cơ tiên nữ.
Chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ, góp phần giúp Hoàng đế bình định giang sơn mà Đô đốc Quân Trầm Ngư được ban tặng châu báu chất vừa cung điện, gấm vóc lụa là trải dài trăm dặm cùng một công trình đồ sộ nguy nga nằm tại phương bắc cách trở. Chính là Thiên Cực lâu.
Ba năm sau hắn cởi bỏ áo bào, cáo quan trở về phương bắc ở tại Thiên Cực lâu đến những năm cuối đời cùng những thủ hạ thân cận và một đồ đệ là Tô Nhất Thiểm.
Sau khi Lý triều vong, Lâm thị mấy đi quyền thế, Trung Nguyên được thống nhất một lần nữa, quyền định đoạt sơn hà rơi vào tay Đường thị. Tuy non sông bị tàn phá khủng khiếp trong thời loạn nhưng Thiên Cực lâu tại phương Bắc xa xôi dường như đã đi vào quên lãng, hoàn toàn không hề sứt mẻ dù chỉ một chút.
Sau khi Đường thị lập quốc được năm nằm thì bắt đầu lưu tâm tới tàn dư của mạt triều ở phương bắc, dùng đủ cách từ mềm dẻo đến cứng rắn để thu phục Thiên Cực lâu nhưng đều bất thành.
Lo sợ sẽ gây hậu hoạ sau này mà Hoàng đế hạ lệnh chặn mọi đường giao thương, cô lập hoàn toàn Thiên Cực lâu tại xứ bắc mới mục đích kìm hãm sự lớn mạnh rồi dần khiến chúng phải quy phục.
Tô Mạc Vãn cũng từng nói về điều này, để tìm lối thoát cho lâu mà bọn họ bất chấp tính mạng mở ra một thương đạo ngầm.
Kẻ mưu phản lâu bị giam trong địa lao đã cấu kết với Lục Ảnh môn, chỉ điểm cho chúng những nơi trọng yếu trong thương đạo, gài vào đó vô sô thương nhân buôn hàng cấm cấm - hoả khí hòng biến thương đạo của Thiên Cực lâu thành một con đường giao dịch bất chính.
Còn mục đích của chúng làm như vậy để làm gì, Nhiếp Tư Mặc vẫn chưa dám chắc.
Ba người Tô Mạc Vãn, Ôn Kỳ Thiên và nàng lại tụ họp trong căn phòng như lần trước, chỉ là lần này có vẻ căng thẳng hơn.
Hoả khí và chất nổ đang bị lan rộng trong thương đạo, nếu không chặt đứt chúng, một khi triều đình phát giác thì khó mà xoay sở.
Ôn Kỳ Thiên lạnh giọng hỏi: "Mấy thứ lễ phẩm cùng nữ nhân xử lý như trước hả?"
Tô Mạc Vãn xoa xoa ấn đường mà mệt mỏi đáp: "Cứ làm như trước, châu báu lụa là đem bán hết. Còn về nữ nhân, nếu cậu thích thì cứ việc, nhưng nhớ ngủ cùng xong thì chém."
Nghe lời này phát ra từ miệng của lão sư phụ mình mà nàng có chút lạnh sống lưng, cười cười ngượng ngùng.
"Sư phụ thật sự giết các nàng ấy sao? Không dùng được cho việc khác à?"
"Không, các nàng đều là gián điệp cả. Thả ra thì rách việc, giữ lại chẳng được việc gì mà chỉ rước họa vào thân."
Cái kiểu "chơi xong thì vứt" này nàng cũng chẳng lạ gì ở đám nam nhân, có điều nếu là gián điệp cài vào thì tốt nhất cứ xử lý như vậy. Vẹn cả đôi đường.
Nàng sực nhớ ra một chuyện liền hỏi ngay: "Phải rồi, Lục Ảnh môn từng dâng tặng lễ phẩm hay nữ nhân cho chúng ta như vậy bao giờ chưa?"
Bát canh đậu đen thơm dịu bốc khói nghi ngút trên tay Tô Mạc Vãn còn đang định đưa lên miệng thì khựng lại.
"Chưa, đây là lần đầu tiên."
Lần đầu tiên à?
"Môn chủ của Lục Ảnh môn là ai?"
Ôn Kỳ Thiên đáp: "Ả là thánh nữ dị vực, tên Lục Dã."
Nàng gật gù, ngón tay thon gầy trắng bệch đặt lên cằm, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như đáy biển, lặng thinh hồi lâu thì cất giọng:
"Hai người hẳn đã có kế hoạch..."
Lông vàng lấy từ trong ống tay áo ra một cuộn giấy rồi đặt lên bàn, khoanh tay hất mắt: "Bọn ta đã khoanh vùng những đội thương khả nghi, cũng đã loại bỏ những kẻ vận chuyển, hiện tại đang huy động một lượng nhỏ người trong lâu đi điều tra nơi chế tạo hoả khí."
Tô Mạc Vãn chậm rãi nói: "Vướng vào hàng cấm là chuyện lớn, trước hết cần che mắt triều đình rồi mới có thể yên tâm giải quyết được."
Nàng cười cười nghiêng mặt: "Ta tự hỏi, rốt cuộc Lục Ảnh môn phá đám thương đạo là vì cái gì?"
Hai người kia có chút hoài nghi, Ôn Kỳ Thiên hơi nheo mắt cười nhạt: "Thiên Cực lâu bọn ta chí là miếng thịt trong bầy hổ đói, kẻ nào mà chẳng muốn xâu xé?"
Nhiếp Tư Mặc chậm rãi nhướn mày, ý cười thâm hiểm lướt qua: "Huynh cho rằng là vì điều này? Vậy ắt hẳn trong lâu phải cất giữ thứ gì có giá trị lắm nhỉ?"
Nàng đang ngầm ám chỉ mật thất kia.
Tô Mạc Vãn đặt chén xuống, ánh mắt dò xét lạnh buốt như lưỡi đao lướt qua Nhiếp Tư Mặc đang có chút đắc ý ở đối diện.
Hắn và Ôn Kỳ Thiên đều không phải kẻ ngốc, sao mà không nhìn thấu ý đồ của nàng cơ chứ.
Nhiếp Tư Mặc nói ra như vậy không phải vì muốn Tô Mạc Vãn tiết lộ cho nàng biết về thứ bên trong mật thất, chỉ đơn giản là thăm dò biểu hiện ở hai người họ mà thôi.
Xem ra vẫn chưa đến lúc.
Tô Mạc Vãn nghi hoặc: "Ngươi muốn dựa vào điều này để thao túng Lục Ảnh môn?"
Nàng cười như không, một tia trào phúng lướt nhẹ qua mặt: "Chuyện đó để khi khác hẳng bàn, cái ta muốn nói lúc này chính là tình cảnh của Thiên Cực lâu."
"Lục Ảnh môn gây dựng đến nay đã hơn năm mươi năm, phạm vị hoạt động của chúng chủ yếu ở ngoại vực và phương bắc, căn cứ chế tạo hoả khí của chúng chắc hẳn không nằm ở đó. Trong binh gia có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
"Các ngài cho rằng chúng chế tạo hoả khí là để nhắm đến Trung Nguyên, điều này hoàn toàn có khả năng. Nhưng mà, nên nhớ lượng hoả khí mà Lục Ảnh môn chế tạo trong một năm là rất lớn, trải qua hơn năm mươi năm số lượng này lại càng khổng lồ. Cũng trong hơn năm mươi năm ấy có biết bao thời điểm vương triều Trung Nguyên xảy ra biến động, có vô số thời cơ tốt để chúng chiếm đánh, vậy tại sao chúng lại không làm như vậy?"
Nàng nhếch miệng: "Hay vì Lục Ảnh môn đang đợi điều gì? Hay hơn cả, chúng không hề có ý định chiếm Trung Nguyên?"
Đây chính là điều mà Tô Mạc Vãn và Ôn Kỳ Thiên luôn trăn trở, trường hợp Nhiếp Tư Mặc nói cả hai đều đã từng nghĩ ra, chỉ là không có căn cứ gì để khẳng định.
Họ Ôn ngờ vực: "Ý ngươi là..."
Nàng bình tĩnh đáp: "Đúng như huynh nghĩ, chúng không trực tiếp sử dụng hỏa khí này, mà là bán lại cho một bên khác."
Như vậy có nghĩa nếu chiến tranh nổ ra liên tục thì hoả khí của chúng càng bán được nhiều.
Thứ Lục Ảnh môn nhắm đến chính là tiền.
Nhiếp Tư Mặc thản nhiên nhìn lại đầy kiên định, không hề dao động mà tiếp tục: "Mặt khác, tiếng tăm của Lục Ảnh môn không hề nhỏ, triều đình biết rõ chúng là mối nguy nhưng lại không có bất kỳ động thái phòng vệ nào, lại quay ra chặn đứng đường sống của Thiên Cực lâu. Có phải vì Hoàng đế đã nhìn ra Lục Ảnh môn đang nhắm đến chúng ta, chính vì vậy muốn lợi dụng họ để diệt trừ Thiên Cực lâu, sao đó mới bắt tay vào xử trí đám người ngoại vực?"
Ôn Kỳ Thiên cười khểnh: "Tại sao không phải ngược lại? Để bọn ta diệt trừ Lục Ảnh môn trước cũng được mà?"
Nàng điềm nhiên đáp: "Không thể."
"Không nói đến thực chiến, hiện tại Thiên Cực lâu lại đang bị giới hạn về địa bàn lẫn việc buôn bán, không thể nhập một lượng lớn kim loại để chế tạo binh khí và lương thực thì ngay từ đầu ta đã thua họ rồi."
"Tự cổ chí kim các bậc đế vương luôn có chung một lối suy nghĩ. Những lời ta nói hoàn toàn có khả năng."