Tuyết phủ trắng xoá khắp nơi nơi, khí lạnh buốt giá của buổi đêm càng khiến người ta cảm thấy tê tái. Lạnh đến mức có thể gϊếŧ chết cả người vô tội.
Ở một khoảng đất trống mệnh mông hiu quạnh không có tiếng người, chỉ có tiếng gió hung tợn gào rít. Lập loè bóng dáng một nữ tử đang quỳ trên đất, một tay chống xuống nâng đỡ cơ thể. Phía xa xa là một con ngựa đang cúi đầu bới bới đám cỏ gần đó.
Trên người Nhϊếp Tư Mặc chỉ vận đúng hai lớp y phục trắng mỏng tang sộc xệch giữa trời đông rét buốt mà màu trắng ấy thậm chí còn không thuần khiết như ban đầu mà đã ngả màu ố từ bao giờ.
Tóc đen dài mượt rủ xuống trước mặt che đi nửa con mắt, đuôi tóc chấm xuống nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Nàng quỳ ở đó, hàng mi ướt đẫm hạ xuống che đi đau thương xen lẫn vô vọng trong mắt. Vệt máu vương trên cổ, trên má nàng cũng khô lại thành một màu đỏ thẫm từ bao giờ. Cũng đúng thôi, giữa cái thời tiết này thì chỉ mất một lúc thôi mọi thức cũng sẽ nguội lạnh.
Mười đầu ngón tay trống trên đấy lấm lem bẩn thỉu dính đầy đất, đâu đó còn thấy được cả vết sứt, vất rách lấm tấm máu trên da tay trắng bệch.
Nàng đã chạy ngựa rất lâu trong đêm, chẳng biết đi về đâu, cũng chẳng biết đây là nơi nào. Xung quanh nàng chỉ là một màu trắng xoá mờ mịt.
Mắt nàng thẫn thờ hướng về phần đất đã được đào tung trước mặt. Chỗ ấy không quá sâu nhưng cũng không nông, vết bới đất không đều nhau, chỗ bị sới tung lên rất xốp và mịn chỗ quá cứng không đào được lồi lên cả đống đá, không hề giống với việc sử dụng công cụ để đào. Đất được sới lên đặt thành nhiều bãi nhỏ bên cạnh. Tuy bẩn thỉu dơ dáy là vậy nhưng bên dưới lại sạch sẽ không một hạt cát.
Vì sao ư? Vì dưới hố đất trải một tấm chăn lông trắng muốt mềm mịn ấm áp, nằm trên đó là một nữ tử mặt hoa da phấn tóc trải gọn gàng y phục lộng lẫy yêu kiều xinh đẹp.
Nữ nhân nằm dưới ấy đặt hai tay lên bụng, đôi mắt nhắm lại, không chút sầu bi cũng không chút ái nộ. Dịu dàng thuần khiết, giống như đang trong một giấc ngủ thật đẹp.
Đúng.
Đó là một giấc ngủ mà có lẽ vĩnh hằng của Cửu công chúa.
Hàm răng trắng của Nhϊếp Tư Mặc khẽ đập vào nhau, nàng đưa tay quệt đi giọt nước đang lăn trên má.
"Khụ khụ! Khụ khụ! Khụ!!"
Tay nàng ôm lấy miệng mà ho từng đợt từng đợt dài, cứ mỗi một lần ho là phổi lại như rách thêm một mảng, vừa đau vừa rát vừa nóng hệt như bị thiêu cháy.
"Phụt!"
.
.
.
Cả lòng bàn tay là một màu đỏ đục sệt và mùi tanh phảng phất. Máu xuyên qua kẽ ngón ta mà chảy xuống đất, xuống y phục và xuống tấm thảm lông trắng muốt.
Nhϊếp Tư Mặc mệt mỏi buông mình ngã lăng ra đất, nàng thở hổn hển một cách khó khăn. Đôi mắt đục như đầm lầy hững hờ nhìn vào khoảng không vô định trên không trung. Tay chân bủn rủn không còn chút sức lực, chẳng nhúc nhích nổi nữa rồi.
Nàng cất giọng, âm thanh bé nhỏ trầm thấp vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng ở chốn hoang vu:
"Mệt quá...Ta mệt quá rồi...Chẳng biết đây là đâu nữa."
"Công chúa...Người nằm dưới đó cô đơn lãnh lẽo biết bao...Không phải đã nói sẽ nương tựa vào nhau rồi sao." Nàng cười khổ trách cứ.
Không một ai đáp trả.
"Sao giờ lại bỏ ta một mình thế này...?"
...
"Truy tìm mười dặm quanh đây, sống thấy người chết phải thấy xác!!"
Một câu phát lệnh vang lên, một đội quân lớn lập tức tác ra thành từ đạo nhỏ tản ra khắp tứ phương tám hướng.
Chuyện Chiêu Dương công chúa và Nhϊếp tiểu thư mất tích trong đêm không rõ lí do rất nhanh được truyền đi khắp nơi mà người đầu tiên phát hiện chính là Cảnh Vũ.
Đêm qua y đi rất lâu mới trở về, xung quanh Triều Thiên môn tứ phương đều là đất đá và rừng thẳm, không tìm đâu ra được nhà dân hay hàng quán nào. Bởi vậy y đã phải băng qua hai ngọn đồi cách đây mười dăm mới tìm được một quán nhỏ bán bánh nướng.
Lúc trở về thì thấy trước lều trước có vết máu lê thê kéo dài về phía Đông. Y biết là đã có chuyện, lập tức chạy vào bên trong nhưng cũng đã muộn.
Trong lều đồ vật bị đập đổ, ném văng loạn xạ, chăn và thảm như bị kéo lê dẫn đến xộc xệch. Và còn...một cái xác của lính Đột Quyết đã lạnh ngắt.
Không thấy Nhϊếp Tư Mặc đâu.
Trên mặt đất là áo choàng lông ngỗng mà y cho tiểu thư mượn đã thấm đẫm máu và đản y mà tím cũng vậy.
Bấy giờ Cảnh Vũ như chết lặng, y sụp đổ hoàn toàn, chẳng dám tin vào những gì trước mắt, cũng chẳng dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Sống chết của Nhϊếp Tư Mặc cũng là sống chết của y, y từng thề sẽ bảo vệ nàng đến cùng, sẽ không để ai làm tổn hại nàng. Vậy mà giờ đây tung tích của nàng y cũng không biết, sống chết ra sao càng không rõ.
Lúc y về cũng là rạng sáng, cũng là lúc mà tất cả mọi người biết tin. Hai nữ tử đi hoà thân mất tích một cách bí ẩn đã dấy lên nghi ngờ trong lòng mỗi người. Nó không đơn giản là việc hai nữ tử biến mất mà còn ảnh hưởng đến cả đôi bên Trung Nguyên và Hồ nhân.
Tất cả những ai đi chuyến lần này đều được đưa đi dò hỏi, tỳ nữ thèo hầu hạ Chiêu Dương công chúa là những đối tượng đầu tiên. Họ không phải tình nghi hàng đầu mà là muốn truy hỏi xem đêm qua công chúa đã đi đâu, đến những đâu nhưng đều không ai rõ cả. Đám tỳ nữ này nói rằng Chiêu Dương công chúa sau khi dùng bữa xong thì đuổi bọn họ ra ngoài, nói là muốn yên tĩnh nên cũng không ai đến làm phiền nữa. Đâu biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trường hợp cả hai cùng bỏ trốn cũng được đặt ra nhưng rất nhanh đã bị phản bác. Cứ cho là hai nàng có ý định bỏ trốn đi, nhưng hai nàng chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm, sức lực không bền, còn không quen thuộc địa hình ở đây. Có chạy cũng không chạy được bao xa.
Cho nên, nghi vấn bị kẻ gian hãm hại được đặt lên hàng đầu.
Tất cả đều bắt tay vào công cuộc điều tra và lục soát, không được bỏ sót bất cứ nơi nào.
Bên vách núi chông chênh, thân ảnh một nam nhân hắc y tay cầm một chiếc áo bào tím điểm thêu hoa lựu đẫm máu cùng áo choàng lông ngỗng đổi màu hoàn toàn. Gió lớn ập vào thổi tung mái tóc rối bời của y, sắc mặt lạnh tanh tái nhợt không còn huyết sắc.
Y đứng ngây người ở đó, mí mắt nặng trĩu mệt mỏi như muốn nhắm chặt lại, đây mắt chỉ có một màu oán hận.
Không phải hận ai mà là hận chính mình.
Hận bản thân vô dụng. Hận bản thân đã quá bất cẩn. Hận đã không làm trọn lời thề năm xưa. Máu đã nhuốm đỏ đản y của nàng, truy tìm khắp nơi vẫn chưa có tung tích gì. Y biết làm sao đây?
Trở về sao?
Đối mặt với phu nhân thế nào?
Với Nhị công thế nào đây?
...
Đã hơn mười ngày trôi qua, chuyện chẳng mấy chốc đã lan đến Trung Nguyên và truyền đến tận kinh thành.
...
Đầu đau quá.
Toàn thân nhức mỏi.
Sao ồn quá vậy?
Lạnh.
Nàng từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng dịu nhè chiếu đến, một cảm giác thật bình yên, không có máu, không có người chết. Chỉ có sự êm dịu.
Một mùi thơm thoang thoảng của hoa cứ vờn quanh cánh mũi nàng, mùi hương thật sạch sẽ và thanh mát chứ không phải tanh nồng.
Nhϊếp Tư Mặc ngồi dậy tay chống xuống giường, tay còn lại đỡ lấy vầng trán lạnh toát. Ngơ ngác đi mắt đảo quanh căn phòng.
Nơi đây không quá lớn nhưng bày trí gọn gàng và sạch sẽ. Trên bàn, kệ tủ đều đặt các lọ hoa còn tươi mới rạng rỡ, có lẽ mùi hương xuất phát từ những thứ này.
Một điều làm nàng bất ngờ hơn cả đó là căn phòng này được lát gỗ và bố trí khác hẳn ở lều trướng trước kia. Nàng đa đi bao xa rồi!?
Thử nhớ lại xem nào.
Đêm qua sau khi thu xếp mọi thứ xong nàng đã leo lên ngựa và chạy đi rất xa. Nàng không biết mình đang đi đâu, cũng không biết phía trước là gì. Trong thâm tâm nàng lúc ấy chỉ có sự sợ hãi bao trùm, muốn chạy thoát khỏi nơi ấy càng xa càng tốt.
Nàng ngồi trên yên ngựa rất lâu mà trong bão tuyết chỉ mặc đúng hai lớp áo, toàn thân như bị đóng băng lại, ho ra máu không thôi. Con ngựa giống như đã kiệt sức, nó muốn dừng lại nhưng nàng không cho phép, cứ phi trong đêm mặc cho thời tiết thế nào.
Rồi con ngựa và nàng cùng kiệt sức, ngã ra đất mà lịm đi. Và sau đó...Không còn sau đó nữa. Nàng chẳng còn nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
"Tiểu lang quân dậy rồi đó à."
Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân vọng đến, Nhϊếp Tư Mặc quay ngoắt lại, bàn tay đã nắm chắc cây trầm, sẵn sàng phòng bị.
"Tỉnh rồi thì tốt, ta còn lo cậu bị sốt nên định đi tìm đại phu đây này."
Một nữ nhân tầm hai mươi tuổi mặc váy kẻ sọc tóc vấn chéo sang một bên. Dáng người cùng khuôn mặt đầy đặn phú quý, trên môi tô chút son đỏ càng tôn lên nét đáng yêu của nữ nhân này.
Trông nàng ta có vẻ vô hại.
Nhưng sao lại gọi nàng là tiểu lang quân?
Nhϊếp Tư Mặc nhìn lại y phục trên người mình rồi lại nhìn vào gương đồi bên cạnh. Y phục trên người lúc này cũng khác đơn giản, chỉ là một màu trắng ố khó mà phân biệt của nam hay nữ. Chưa kể son phấn trên mặt nàng cũng đã lau đi hết, cũng không cài bất kỳ trang sức nào. Tướng mạo cũng chẳng yêu kiều hay tuấn tú.
Có lẽ do tuổi còn nhỏ, chưa trổ mã hoàn toàn nên khó phân biệt.
Nàng gãi gãi ngơ ngác hỏi: "Tỷ tỷ...sao ta lại sao ta lại ở đây...? Với lại đây là đâu?"
Nữ nhân tựa lưng vào tường, dùng ánh mắt thích thú nhìn nàng: "Cậu không nhớ gì à tiểu lang quân? Rạng sáng nay cậu cùng một con ngựa nằm bẹp ở gần quán của tôi. Ta còn tưởng chết rồi cơ, ai đời mùa đông rét mướt như vậy lại chỉ mặc có hai lớp áo mỏng tang!?". Nàng ta tuy trách cứ nhưng có thể nhìn ra được là đang lo lắng.
Nhϊếp Tư Mặc có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên gặp nhau thôi mà sao người trước mặt lại trò truyện rất tự nhiên, giống như nàng là đệ đệ của nàng ta vậy. Mà thôi hơi lạc đề, nàng cười gượng:
"Là lỗi của ta...Do y phục bẩn quá nên ta mới bỏ ra...Đã phiền tỷ tỷ phải lo lắng rồi. À phải tỷ, đây là đâu?"
"Cậu chắc từ nơi khác đến. Đây ngoại ô thành Nghiên Châu, còn chỗ này là quán rượu của ta."
Nghiên Châu!?
Nàng đã đi xa Triều Thiên môn vậy rồi sao!
Nhϊếp Tư Mặc sực nhớ ra một chuyện, nàng vội hỏi: "Ừm...tỷ tỷ, tay nải của ta...tỷ có thấy...?"
Không cần nàng nói hết câu nữ nhân kia cũng xách ra từ trong tủ một bọc vải lớn trông khá nặng và lỉnh kỉnh.
Nàng ta đưa cho Nhϊếp Tư Mặc, nghiêm mặt ngây ngốc hỏi: "Tay nải của cậu nặng thật đó, cậu bỏ đá vào trong à?"
Nàng cười cười ngại ngùng, vội cảm ơn người ta rồi nói: "Chẳng giấu gì tỷ, ta suất thân từ một trấn nhỏ phía Tây. Nay quyết chí lên kinh thành làm ần gặp phải đạo tặc rượt đuổi trên được, may mắn trốn được một phen. Lại được tỷ tỷ cứu giúp lúc hoạn nạn, ta rất cảm kích. Có chút quà cảm tạ mong tỷ tỷ không chê."
Nói xong nàng lấy ra từ trong tay nải hai cây trâm vàng bóng chạm khắc tinh xảo đặt vào tay nữ nhân trước mặt đồng thời nở nụ cười hồn nhiên không hề ngượng ép.
Nữ nhân thấy hai cây trâm vàng nặng trịch đặc vào tay mình thì vội rụt về, đôi mắt mở to như không tin vào mắt mình. Một tiểu tử đến cái áo ấm còn không có để mặc mà lại mang đủ loại phục sức đắt tiền như vậy trong túi. Nàng ta lúng túng xua xua tay:
"K-không...ta không dám nhận đâu. Chút việc nhỏ này có đáng là gì đâu. Cậu cứ giữ chúng lại đi!"
Nhϊếp Tư Mặc thở dài, ánh mai dịu nhẹ trải trên gương mặt thanh thuần non nớt của nàng, mọi lấm bẩn đều đã được lau rửa sạch sẽ từ lúc nào.
Nàng đặt hai câu trâm vào tay nàng ta, miệng cười cười mà tay lại dùng lực mạnh như thể ép người đối diện phải nhận bằng được.
"Tỷ tỷ à, tỷ nhận cho ta vui, ở chỗ ta vàng được khai thác rất nhiều, mấy cái này có đáng là bao. Ta mang nhiều lắm, đủ bán mà, nên tỷ tỷ xinh đẹp nhân nha."
Nữ nhân đỏ mặt ngại ngùng, nàng ta cúi mặt bẽn lẽn đành phải nhận lấy, môi son cười ngượng: "Vậy...ta nhận...tiểu tử dẻo miệng."
Nàng gãi đầu cười hì hì, bớt được món nào thì hay món ấy, mấy thứ trang sức này giữ lại chỉ tổ nặng người. Chi bằng cho hoặc bán đi sẽ tốt hơn.
"Mà cậu có định đi đâu luôn chưa? Nếu chưa thì cứ ở lại chỗ ta nghỉ ngơi đi."
Nhϊếp Tư Mặc xoa xoa cằm, khoé miệng kéo cao nói: "Chắc ta phải lên đường ngay rồi, không thể chậm trễ được nữa."
Nữ nhân đỏ mặt lấy trong hộc tủ ra một bộ y phục mà trắng xanh lam dành cho nam nhân. Đặt vào tay nàng rồi nói:
"Vậy cậu cầm lấy thứ này đi, tuy chất vải không quá tốt nhưng vẫn giữ ấm được."
Tầm mắt nàng dừng lại trên bộ y phục, nụ cười cũng bất giác rạng rỡ hơn mà gật đầu.
"Vậy ta cảm ơn."