Gió mạnh thổi mạnh từng đợt kéo theo một mảng tuyết trắng xóa giữa đêm tối càng khiến dung mạo nữ tử trước mắt trở nên mờ mịt.
Nhiếp Tư Mặc đưa một tay che chắn gương mặt khỏi những cơn gió như chém vào da thịt rồi hỏi: "Công chúa, trời lạnh như vậy sao người lại ra đây?"
Dáng vẻ của Đường Lệ Châu ẩn hiện trong trận tuyết dày đặc vừa cô độc lạnh lẽo vừa mơ hồ như không tồn tại, đôi mắt thấm buồn cong thành hình trăng khuyết. Cười như không cười, chất giọng thanh thanh của thiếu nữ vang vọng:
"Lúc đến Triều Thiên môn ta phát hiện mình đánh rơi một chiếc khăn tay thêu hoa quỳnh. Nó rất quan trọng với ta, không biết Nhiếp nương có nhìn thấy không."
Nàng gãi gãi mũi ngại ngùng: "Ừm... khăn tay hoa quỳnh sao? Thật ngại quá, ta không nhìn thấy vật nào như vậy."
Nhận được câu trả lời sắc mặt Đường Lệ Châu càng u uất ảm đạm hơn, chỉ gật đầu một cái rồi không nói thêm gì. Nhiếp Tư Mặc thầm đoán có lẽ chiếc khăn tay ấy là do một người nàng ta rất trân trọng tặng cho, nghĩ vậy trong lòng cũng chở nên nặng nề hơn.
Nàng lên tiếng: "Công chúa, nếu người không chê thì để ta giúp người tìm nó, chắc cũng chỉ ở quanh đây thôi."
Đường Lệ Châu lắc đầu cười khổ: "Cảm ơn ý tốt của Nhiếp nương nhưng không cần đâu...Dù sao...cũng chỉ là một chiếc khăn tay thôi."
Xung quanh không một bóng quân lính canh gác nào cả, chỉ có hai nữ nhân đứng đối diện cách nhau không xa. Nhiếp Tư Mặc khẽ thở dài, chẳng hiểu sao nhìn Cửu công chúa cứ lẳng lặng trước mặt nàng lại thấy bứt rứt trong lòng. Cuối cùng không kiềm chế được, Nhiếp Tư Mặc mới tiến đến chỗ Đường Lệ Châu, nắm lấy đôi tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của nàng ta mà cười nói:
"Công chúa, ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong lều uống chút trà đi."
Bị nắm tay bất ngờ như vậy Đường Lệ Châu chợt giật mình, hai mắt mở to nhìn trực diện vào người đối diện, gò má phớt hồng thật xinh đẹp.
Khoé môi Nhiếp Tư Mặc kéo cao, nụ cười của nàng lúc bấy giờ thật đẹp, thật ấm áp mà cũng thật dịu dàng tựa gió xuân. Sâu thẳm bên trong Đường Lệ Châu dần có chút lay động, tay nàng ta dần siết lấy tay nàng, tươi nhẹ mà gật đầu.
Tách biệt với cái lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt cùng từng đợt gió hung tợn ngoài trời thì bên trong lều trướng lại thật yên ả. Bốn chậu than vẫn cháy đỏ lan toả hơi ấm đến từng ngóc ngách.
Đấy là Nhiếp Tư Mặc cảm thấy thế chứ thực chất không hẳn là vậy. Nàng cảm thấy ấm có lẽ một phần là do vừa từ bên ngoài một lúc lâu rồi mới đi vào, cảm nhận cái lạnh cực độ thì khi vào một nơi có nhiệt độ cao hơn tất nhiên sẽ thấy ấm hơn trước.
Lều trướng của Nhiếp Tư Mặc không có ai hầu hạ, nói đúng hơn là bị nàng đuổi đi hết vì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Nàng không biết tiếng Đột Quyết, mấy Hồ tỳ cũng không biết tiếng của người Trung Nguyên, sự bất đồng ngôn ngữ ấy khiến việc sai bảo và hầu hạ của đôi bên khó khăn vô cùng. Vả lại có việc gì vừa sức thì nàng cũng tự thân vận động được, cùng lắm là nhờ tên Cảnh Vũ kia thôi.
Nhiếp Tư Mặc khéo léo rót trà ra hai cái chén bạc khảm đá, khói trà bốc lên nghi ngút cứ quấn lấy cổ tay nàng.
"Công chúa, trà này ta mang theo từ Vĩnh Yên. Chỉ là loại trà bình dân thôi, tay nghề của ta cũng không tốt nữa, để công chúa phải chê cười."
Đường Lệ Châu nâng chén lên, thổi nhẹ vài cái rồi nhấp thử một ngụm. Ý cười dần hiện rõ trên môi nhưng vui buồn trong mắt lại đan xen lẫn lộn.
Đồng tử trong trẻo phản chiếu bề mặt nước trà sóng sánh hệt như mặt biển về chiều. Đường Lệ Châu cười cười mà nói.
"Nhiếp tiểu thư khiêm tốn rồi, thật không ngờ đi đến nơi biên ải như vậy mà vẫn được mến mùi vị của quê hương."
Tiếng than nổ tí tách vang vọng giữa khoảng không tĩnh lặng, Nhiếp Tư Mặc không nói, Đường Lệ Châu cũng im lặng, dường như cả hai đã ngầm hiểu rõ tình cảnh của bản thân hơn bao giờ hết. Rằng đã không bao giờ có thể trở về cố hương, không bao giờ gặp lại những người thân thích.
Cuộc đời như chấm dứt tại đây.
Nhiếp Tư Mặc cười trừ: "Cố hương vẫn ở đó, tường thành vẫn sừng sững. Chỉ là chúng ta sẽ dõi theo nó ở một nơi xa hơn ngàn dặm mà thôi."
"Có lẽ là thế."
Nàng nâng mí, hướng tầm mắt về vị công chúa đang trầm mặc kia, một kẻ sống mà nghe nhiều hơn nói như nàng dường như đã có thể học cách đọc được tâm trạng của người khác qua ánh mắt và cử chỉ. Vốn chẳng phải nhiều chuyện gì nhưng trước một nữ tử hoa nhan nguyệt mạo*, trầm lắng u buồn lại đồng cảnh ngộ như vậy nàng thực sự không nỡ để người ta giữ buồn tủi trong lòng.
*Dung mạo như hoa như trăng.
Cuối cùng đành đánh bạo mà hỏi: "Công chúa, chiếc khăn đó có ý nghĩa lớn với người lắm sao?"
Như nói đúng vào nỗi lòng, Đường Lệ Châu chỉ biết cười khổ mà thở dài gật đầu. Cuối cùng cũng chịu lên tiếng: "Đó là món quà duy nhất mà mẫu phi tặng cho ta. Người trong cung vẫn bảo từ khi mẫu phi sinh ta thì tâm lý dần bất ổn, có những lúc bà cứ cười ngây dại một mình, thậm chí còn trò chuyện với một hình nhân nhỏ bằng bông mà bà tự làm và gọi nó là Tiểu Châu. Ta luôn có cảm giác mẫu phi ghét ta, ba chưa từng nhìn ta, chưa từng cười với ta. Thậm chí còn mắng chửi ta và nói rằng ta là thứ dơ bẩn khốn khiếp khiến cuộc đời và trở nên như vậy."
"Ta không hiểu vì sao người lại như vậy, càng không biết bản thân đã sai ở đâu. Ta cố gắng để trở nên tốt đẹp hơn từng ngày nhưng người vẫn không chịu nhìn ta… Nhưng ta không ghét bà. Khăn tay hoa quỳnh ấy là do chính mẫu phi thêu, nhưng không phải cho ta, mà là cho Tiểu Châu của bà."
"..."
"Tên của ta cũng là do bà đặt, ta từng rất ghét cái tên ấy vì khi đọc lên chỉ toàn thấy nỗi đau. Có trăm câu từ hay và tốt đẹp, tại sao người lại chọn hai chữ 'lệ' và 'châu'? Khi ta lên năm, vào một mùa đông lạnh không kém gì năm nay, ta đứng trên tường thành, tận mắt nhìn thấy mẫu thân mặc hồng y từ từ rơi xuống."
"Tuyết và máu. Đó là những gì ta thấy. Ta không ngăn người lại, cứ trơ mắt mà nhìn."
Nàng ta cười giễu, nước mắt trực trào khỏi hàng mi.
"Chiếc khăn ấy rơi ra khỏi y phục mà mẫu phi mặc vào cái ngày định mệnh đó. Ta nhặt nó từ lên từ dưới vũng máu đã hoà lẫn với tuyết."
Đường Lệ Châu gạt đi nước mắt đang lăn mà cười cười: "Ta đúng là ngốc, chuyện đã qua lâu rồi nhắc lại làm gì."
Nhiếp Tư Mặc cũng chẳng bình phẩm bất kỳ lời nào, nàng chẳng dám phán rằng Cửu công chúa khổ hận đau buồn thế nào, càng chẳng dám hé nửa lời an ủi. Bởi nàng hiểu, đau khổ cuộc đời mỗi người không giống nhau, nàng càng không ở trong hoàn cảnh ấy, đâu có quyền nói nàng ta phải thế này nàng ta phải thế kia.
Khổ ai mà chẳng khổ.
Hận ai mà chẳng hận.
Đều là những người trần tục cả thôi.
Nàng gạt đi nước mắt lăn trên má Đường Lệ Châu, tay kia nắm trọn lấy tay nữ tử mềm mại đang khẽ run run. Ánh mắt nàng vừa kiên định là vừa dịu dàng:
"Công chúa, sau này ở trên thảo nguyên ta sẽ bảo vệ người."
Đôi đồng tử trong mắt nàng ta khẽ lay động, một tia hy vọng chợt loé lên trong tim, chưa từng ai nói những lời này với Cửu công chúa cả.
Nhưng Nhiếp Tư Mặc là ai chứ, đến bản thân nàng chưa chắc đã lo được cho bản thân mà cũng muốn đi bảo vệ người khác? Phải. Chính nàng cũng thấy nực cười nữa là. Nhưng ít nhất hiện tại nàng may mắt hơn Đường Lệ Châu vì nàng có Cảnh Vũ vì nàng mà sống chết, còn nàng ta thì không. Nàng muốn dốc chút sức mọn này vì một cái gì đó để khi chết không cảm thấy phí hoài.
Hai má Đường Lệ Châu chợt đỏ lên, như không tin vào tai mình. Đám hộ vệ tốt nhất chưa chắc đã bảo vệ được nàng ta thì nói gì đến một nữ tử trói gà không chặt.
Nhưng thật tình, những lời ấy như xoa dịu đi vết thương lòng từ bấy lâu nay của vị công chúa vốn đã sống trong cảnh cô đơn lẻ bóng.
Đường Lệ Châu cười tươi mà gật đầu.
Nàng ta cười lên như vậy thật đẹp, giống như một đoán hoa đang dần được hồi sinh.
"Nhiếp nương cũng có thể dựa vào ta."
Nhiếp Tư Mặc không giấu được sự rạng rỡ trên gương mặt, ít nhất ở nơi xa xôi cách cố hương vạn dặm như vậy vẫn có những người để nàng dựa vào, điều đó là quá tốt rồi.
Hai nữ tử ngồi bên nhau trò chuyện một hồi lâu, khung cảnh nói cười vui vẻ như vậy có lẽ cả hai lâu rồi mới có được.
Tuyết phủ trắng trời mỗi lúc một dày đặc hơn, tròng lòng Nhiếp Tư Mặc chợt trào lên sự bất an. Đã lâu như thế mà Cảnh Vũ vẫn chưa về, y đi đâu mà lâu như thế chứ?
Chỉ sợ đã có chuyện xảy ra.
"Loẹt xoẹt."
Tạp âm của bước chân giẫm đạp lên cỏ bên ngoài vang lên lúc to lúc nhỏ mà mỗi lúc cũng càng đến gần lều trướng hơn. Muộn vậy rồi mà vẫn có người đi lại sao?
Có lẽ là Cảnh Vũ!
Một tiếng "cộp" vang lên.
Nhiếp Tư Mặc dám chắc là tên Cảnh Vũ này đã về, nàng vỗ nhẹ vào bàn tay Đường Lệ Châu.
"Chắc là hộ vệ của ta, để ta ra xem hắn thế nào."
Nói xong nàng nhảy khỏi ghế mà chạy thật nhanh đến cửa lều, vừa đi vừa trách móc:
"Cảnh Vũ, sau ngươi đi lâu vậy, nếu mấy dặm quanh đây không có thì ngươi cứ về đi...!"
Gió tuyết ập thẳng vào bên trong, cửa lêu mở tung, sắc mặt cả Nhiếp Tư Mặc và Đường Lệ Châu lập tức tái lại.
"N-Ngươi là...ai...!"
Thân ảnh một nam nhân thân hình cao lớp mặc giáp phục của người Đột Quyết tóc hai rìa được cạo sạch, chỉ còn lại phần tóc đen xoăn nhẹn túm gọn lại. Ở ráy tai sỏ ba cái khuyên lớn nhìn kỳ dị vô cùng. Hình ảnh của hắn cứ lập loè ẩn hiện trong gió tuyết.
Cái lạnh cứ ập vào xối xả, toàn thân Nhiếp Tư Mặc cứng đờ ra không có cách nào nhúc nhích được. Nàng còn thấy được trên khoé miệng người kia đang nở một nụ cười bỉ ổi.