Bữa tiệc của Minh và Sharie dĩên ra trong một khách sạn sang trọng giống lễ hội hơn là một bữa tịêc liên hoan. Đúng là thừa tìên thành ra xa xỉ mà.
- Vũ Quỳnh, em cũng đựơc mời hả.
Đó là chất gịong thanh tao nghe như rót mật bên tai. Anh Long với nụ cừơi rạng rỡ đẹp loá mắt tíên lại phía tôi. Hôm nay anh ấy đẹp trai hết sẩy luôn, bằng chứng là đi tới đâu con gái ngó theo tới đó.
- Anh hỏi thừa ghê, em là khách Vip luôn á.- Tôi cừơi toe toét đáp lại, tịên thể không quên vứt cái đùi gà vừa gặm một ít vào đĩa.
Lấp líêm...Chứ mà để anh chứng kíên cái bộ dạng như bị bỏ đói ba năm của tôi thì xấu hổ chết mất.
- Em đổi kỉêu tóc rồi à, lại còn nhụôm vàng nữa chứ. Rất cá tính nhưng anh thấy em để tóc dài trông sẽ hợp hơn đấy.
- À vâng, tại em múôn đổi mới tí thôi, con ngừơi mà, sống phải có thứ mới mẻ mới vui chứ.
- Như thế này thì sao mà nhảy với em đựơc chứ Em thật là...
- À, thực ra thì em cũng không bíêt nhảy.
Yếu địêu, thục nữ, mềm mại, nhẹ nhàng,...hay đại lọai mấy thứ đó, không hợp với đứa thích đánh đầm như tôi tí nào.
Tôi và anh Long đang nói chuyện rất vui vẻ thì từ đâu, mấy cô nàng trong bộ cánh lộng lẫy đủ màu sắc tíên lại chỗ chúng tôi, không phải, là chỗ anh Long đang đứng mới đúng.
- Anh Long, lâu quá không gặp, anh khỏe không?
- Anh Long à, dạo này trông anh vẫn đẹp trai như hồi nào.
- ...- Vô vàn những lời khen thơm nức của mấy bà chị hám trai. Tôi không trích hết ra đựơc, nếu mà kể các bạn sợ đọc tới thế kỉ sau luôn.
Và sau đó, anh Long tội nghịêp chỉ bíêt cừơi mếu máo bất lực bị hàng tá cô gái dành giật lôi ra sàn nhảy.
Tôi nhún vai nhin anh, cừơi trừ. Xin lỗi anh nhá, em bó chíêu, đụng phải mấy bà la sát này chỉ có nứơc thân xác tan thành mây khói.
- Mrs Lâm, chào mừng chị tới.
Vưà lúc đó Sharie bứơc tới, bộ váy dạ hội làm bằng chất lịêu voan đỏ mềm mại tôn lên dáng ngừưi đẹp chủân mực của một siêu mẫu, khuôn mẳt trang đỉêm tỉ mỉ cúôn hút, mái tóc vàng óng mựơt đúng chất ngừơi lai thả xúông, đẹp đến ngạt thở.
So sánh với tôi mà xem, thật...không đáng để so sánh huống gì là rút ra nhận xét. Mà công nhận, đây có đúng là cô bé 17 tuổi không đấy, đứng với tôi, kể cả giày cao gót, hơn tôi hẳn một cái đầu, đã thế, thân hình nóng bỏng đầy đặn, nhìn lại cái thân hình đồng bằng của tôi mà thấy xấu hổ quá.
Mà Minh đâu, sao hắn không đi cùng Sharie.
- Ừ, hôm nay bạn rất đẹp.- Tôi cười tươi, rất xã giao.
Tình hình là phải tìm cách chuồn lẹ tránh sự so sánh của mấy ánh mắt soi mói của mấy người kia. Không thể nào xấu hổ thêm được nữa. Thế giớ phải có người này người nọ mới tạo được sự khác biệt chứ, không có những người như tôi thì làm sao có mấy cô người mẫu xinh đẹp kia chứ.
Thế nên mọi người làm ơn hài lòng về sự tạo hoá đi.
- À, anh Minh đang ở trong có việc, lát sẽ ra sau.- Chưa đợi tôi hỏi, cô nàng Việt Kiều đã nói.
- Ừ, dạo này thằng cha đó, à không, Minh có vẻ rất bận. Anh ấy chẳng mấy khi có mặt ở nhà. - Tôi cười.
- Không có gì bận đâu, tụi em ngoài chụp hình ra rất rảnh.
Tôi nhăn mặt, có hai vấn đề.
Một: tụi em...kiểu xưng hô thân thiết không bình thường.
Hai: rảnh á, thật sao, sao hắn ta lúc nào cũng ra đi tối mịt mới về.
- Tại mình thấy Minh đi từ sáng đến khuya nên mới đoán thế thôi.
- Anh Minh không nói với chị sao, ngoài giờ chụp hình, anh ấy còn dẫn em đi chơi, shoping, ăn cơm cùng nhau nữa. Anh Minh thật là tử tế.
Một, hai, ba,...trời lập tức đổ ập trước mắt tôi không để tôi kịp phản ứng gì.
Tên Minh, mặc dù tôi không liên can đến hắn nhưng cái kiểu đi chơi cùng gái từ sáng đến tối là không thể chấp nhận một tí nào. Tôi thề, hắn ta đáng chết gấp nghìn lần. Thế mà còn dám lớn tiếng quát tôi đi chơi với anh Long, bực.
Còn nữa, con nhỏ đang đối diện mặt tôi này cũng không có ngây thơ như tôi nghĩ đâu. Bằng chứng là nhỏ vừa kể lại chuyện thân mật của hai người, vừa nhìn tôi bằng đôi mắt sặc mùi kích thích. Cô ta, có ý gì đây.
Tính là tôi tức điên vì ghen á. Ừ thì tôi đang nóng máu đây, nhưng mà vấn đề đáng quan tâm là tôi chưa quên tôi là Lâm Vũ Quỳnh- đệ nhất siêu phá hoại lừng danh đâu. Thế nên quên đi.
Với lại, tôi và hắn là cái quái gì của nhau mà bày đặt ghen với tị chứ.
- Oa, sướng thật đấy. Chắc vui lắm nên bạn mới hào hứng thế, thế ngoài mấy cái đó ra hai bạn còn chơi những đâu. Kể tôi với.- Tôi làm mặt ngây thơ đầy ái mộ, reo lên như chuyện của Sharie rất vui, không có cái vẻ gì là tức giận cả.
Hừ, Lâm Vũ Quỳnh không dễ đem ra để ngươi vờn như mèo vờn chuột đâu. Mặc dù thì ta đây đang rất tức giận. Hai con người này, dám thân thiết quá mức với nhau. Đã thế tôi còn có lần thương cảm cho hắn vì làm việc vất vả nữa chứ. Hừ, đáng chết.
Nghiến răng, nuốt nước bọt, Quỳnh, bình tĩnh, bình tĩnh, mày đang diễn.
- À, tụi em đi rất nhiều nơi vui lắm. Sắp tới còn đi chụp hình ở bên Thái Lan mấy ngày, nhân tiện bảo anh Minh dắt đi chơi.- Thấy con mồi là tôi không dễ chơi, cô nàng Sharie lại tiếp tục kể lể, không quên bổ sung tí tâm hồm cho lời nói bằng chất giọng cao vút, lơ lớ buồn cười.
Tình hình tôi có thể xông lại túm tóc tạt tai tát tới tấp vào con nhỏ thích khoe khoang này.
Ô mỳ gói...
Cùng nhau đi Thái Lan, điên hết rồi. Muốn giết tôi à. Hai người trai tài gái sắc ở cùng nhau, không thể nào. Tưởng tượng đến cái cảnh Minh khoác tay Sha đưa ra trước mặt tôi tờ đơn li hôn thì...ôi trời ơi, mặc dù chuyện đó chắc chắn phải xảy ra, nhưng tôi không muốn lúc này, ít nhất là với con nhỏ này.
- Trời đấy, tôi ghen tị với bạn quá đi, được cùng hotboy du lịch Thái Lan, sướng nhé. Nhớ mua quà cho tôi nhé.- Chính tôi còn thấy kinh hãi với tài năng chém bão như thần của tôi.
Hai ngươi đi Thái Lan á. Sặc, lạy trời lạy phật cho hai đứa này đi máy bay máy bay nổ tan xác, không tìm ra được hài cốt luôn.
Trời đất ơi, ức chế. Sao lại có thể đường hoàng rủ nhau đi xa, cho dù là vì công việc đi nữa nhưng có quá đáng quá không. Còn tôi thì sao, tôi phải làm cái gì để dập tắt cơn giận này bây giờ.
Bình tĩnh, dẹp cái này qua một bên, giờ tôi đang diễn kịch cơ mà.
- Em sẽ mua quà đẹp về cho chị, chị là vợ anh Minh mà.- Cô nàng này đang có vẻ cụt hứng vì thái độ rất chi là thản nhiên của tôi. Cố ý nhấn mạnh từ vợ anh Minh.
Vợ chồng cái con khỉ ấy. Mối quan hệ hiện tại của chúng tôi hiện giờ càng nghĩ càng thấy vô lí hết sức.
Ai đời, chỉ vì cái vị phá hoại của tôi mà bắt chúng tôi kết hôn trong khi chúng tôi chưa đủ tuổi để lập gia đình. À, thì là vụ cái thai gì đấy. Mà tôi tức ở chỗ vẫn chưa biết được tên nào tài đến độ quay lại được cái clip đó. Tôi mà biết kẻ chủ mưu, tô giết không toàn thây.
Nhưng dù sao thì, bây giờ, trong tim tôi, có một lời cảm ơn đến người đó. Nực cười nhỉ.
- À, Sharie, chị qua bên kia gặp bạn một chút nhé. Lát gặp ha.- Tôi tìm cách chấm dứt cái cuộc trò chuyện điên rồ này.
Nở một nụ cười tươi rói, trời ạ, trong cái ngành thời trang này, tôi làm gì có bạn chứ. Nói láo đấy.
Tôi cầm li rượu lên, mỉm cười với Sharie, chuẩn bị bỏ đi thì ánh mắt tôi đập ngqy vào Minh đang đứng xa xa ở đó, hắn ta đang tiếp khách, bộ đồ vest lịch lãm từ hắn toát lên khí chất sáng ngời.
Minh, thật sự rất khác với tôi.
Tôi bước đi, nhưng chưa đầy hai bước, đế giày vốn không có lớp chống trơn của tôi trượt một cái, người tôi đổ ập về phiá trước.
- Á...
- Choang- Li rượi thủy tinh trên tay tôi đập tan xuống đất vỡ tan tành đồng nghĩ với đó là thân xác tôi nằm lăn lóc dưới nền đất.
Mọi người xung quanh giật mình, đồng loạt chăm chú vào hiện trường.
Tôi nằm lê lết trên sàn, đau điếng, nhục nhã. Ôi trời ơi, sao tôi luôn là kẻ gây phiền toái khi đi đến bất kì đâu chứ.
Mất mặt.
Cú tiếp xúc đất này mặc dù rất nguy hiểm nhưng xảy ra với con bé siêu phá phách như tôi thì nó chỉ là một con tép đậu trên mép con mèo.
Có hơi đau một chút, nhưng không sao. Số tôi vậy thôi nhưng sống dài, sống dai lắm. He he.
Lồm cồm bò dậy, tôi cố đứng trụ với cái chân trẹo của mình. Thảm quá đi mất. Ngã đúng cái nơi sang trọng thế này thật xấu hổ.
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh xem, chỉ là một cái ngã thôi mà, có cần phải há hốc mồm ra thế không. Với lại, người ngã là tôi mà, liên qua gì đến họ chứ.
Sau khi bình tâm lại, tôi mới ngước ánh mắt lên nhìn Sharie. Tá hoả.
Trời đất ạ, kiểu tóc công chúa mượt mà và khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng giờ ướt sũng toàn màu hồng của rượu thê thảm hơn cả tôi. Bộ lễ phục dạ hội đẹp đẽ cũng chẳng khá khẩm hơn, cũng bị ướt bết dính.
Nhưng điều đáng đau lòng là hung thủ gây nên cớ sự này không ai khác là tôi, cú trượt chân rất chi là ngoạm mục vừa nãy khiến li rượt trên tay cứ thế mà bắn ra phía người đối diện.
Nhìn Sharie bây giờ mà xem, mặt mũi một màu tối sầm đáng sợ.
- Ôi trời, xin lỗi bạn, tôi bị trượt chân.- Tôi luống cuống lấy ống khắn giấy bên cạnh, cẩn thận lau vết rượu loang lổ trên người Sha.
Chết thật, sao tự dưng trong người dấy lên một linh cảm xấu. Sha à, cô là người tốt, tha lỗi cho tôi nhé.
Tôi thật sự không cố ý mà.
- Chị bỏ đôi bàn tay dơ bẩn của chị ra.
- Hả.
Đang lau cẩn thận, tôi giật mình vì giọng nói đanh lại đáng sợ của Sha, đôi tay cầm giấy cứng đờ, không biết nói gì.
Chuyện này, không đơn giản đâu.
- Xin lỗi bạn, tôi thật sự không cố ý.
Tôi cười nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt của Sharie lại chẳng khá hơn tí nào. Cả hội trường nín thở vì đôi mắt trợn trừng như muốn nuốt sống tôi của cô ấy.
- Chị tưởng tôi tin chị nói à. Đồ hồ li tinh, sao chị có thể hành động bỉ ổi thế chứ?- Giọng nói thét chói tai, tất cả mọi người, bao gồm cả tôi giật mình.
Cái cô Sharie đó, không như tôi liên tưởng. Rõ ràng là tôi trượt chân mà.
- Bạn, bạn hiểu lầm rồi, tôi...- Tôi bắt đầu lâm vào thế đường cùng không lối thoát.
- Đồ xấu xa, chị ghen tị với tôi phải không? Tôi thân thiết với anh Minh nên chị ganh ghét tôi đúng không. Có gì nói thẳng trước mặt, đừng có hành động kiểu bỉ ổi sau lưng như thế.
Người đang hành động cái kiểu bỉ ổi sau lưng chính là cô đấy Sharie.
- Tôi không có.- Tôi trừng mắt không vừa, đáp chắc nịch.
Đừng có nghĩ sẽ giở trò với Lâm Vũ Quỳnh này, không dễ đâu. Tôi không đủ lòng tin là mình có thể chịu đựng mấy lời lẽ mang tính xúc phạm kia đâu.
Dám chơi xấu trên sự không may mắn của người khác. Cô tồi hơn tôi nghĩ, Sharie.
- Chị còn dám nói à. Không phải chị cố tình hất đổ rượu vào tôi khi nghe tôi kể chuyện tôi và anh Minh thân thiết với nhau sao. Đồ mặt dày, biến ngay khỏi đây.
Tôi muốn chửi thề.
Nhân phẩm bị đem ra cho con nhóc chảnh choẻ chửi bới. Lòng tự trọng của tôi con nhóc này không đáng được bình phẩm.
Dám nói cái gì, mặt dày, ghen tức.
Tôi cảm nhận máu tôi chưa bao giờ sôi sùng sục trong suốt 18 năm sống trên đời.
Bình tĩnh lại, không được đánh đấm lúc này Lâm Vũ Quỳnh.
Tôi nghiến răng trèo trẹo, cố gắng đá phăng cái sự tức giận của mình vào nhà rác của bộ não.
Ngước đôi mắt đỏ ngàu như bò tót ra trận, tôi xuyên một tia sắc nhọn trực tiếp vào đôi mắt giả dối của Sharie.
Con nhỏ này, không đáng để tôi đánh. Đụng vào bẩn tay.
- Cút ngay đi, ở đây không chứa hạng người như cô.
Bài diễn đó cũ rồi. Nhóc còn non nớt lắm em ơi.
- Bạn không đuổi thì tôi cũng định rời khỏi cái bữa tiệc xa xỉ này rồi. Chỉ là tôi thấy bất mãn một chút vì sự vô lí của ông trời thôi. Bộ não nông cạn của bạn không đáng được hưởng vẻ đẹp cao qúy đó đâu.
- Cô nói cái gì.- Sharie há hốc mồm nhìn tôi như không tin vào mắt mình.- Cô dám sỉ nhục tôi.
- Chính bạn tự sỉ nhục mình thì đúng hơn đấy. Mặc dù ở đây, mọi người không tin tôi mà tin bạn thì trong thâm tâm, bạn cũng thấy nhục nhã ê chề rồi.
Tôi không dễ dàng thua cái con nhỏ đáng chết này đâu.
- Cô...- trường hợp này dù có đúng hay sao cũng làm cái gì được chứ.
Trừ khi cô nhóc cắn lưỡi tự tử chết ngay tại chỗ. Được thế thì hạnh phúc cho tôi quá còn gì.
- À, còn vấn đề này bạn nhầm rồi đấy, người đang ghen tị cũng chính là bạn, chậc, tôi mà đã ghen tị thì tôi cũng sẽ không hành động sau lưng đâu, tôi chơi trước mặt luôn, ví dụ như thế này này...
Tôi lập tức với ngay chiếc bánh kem đặt trên bàn, tiến lại, cười đểu cáng, lập tức đập thẳng chiếc bánh xinh đẹp vài khuôn mặt cũng xinh đẹp nối.
- Bộp...
Chiếc bánh nát bé rơi xuống, để lại một khuôn mặt lem luốc toàn bánh kem giống như ma nữ hiện hồn.
Xung quang, mọi người há hốc mồn kinh hãi nhìn chúng tôi, cứng họng không nói lên lời.
Tôi mỉm cười tươi tắn, ánh mắt đầy vẻ tự tin không hề có một tia khiếp sợ. Hổ báo tôi còn không sợ, huống gì con nhỏ này.
- Xin lỗi vì thất lễ, tôi sẽ đi ngay đây.
Tôi bỏ đi một mạch, lướt qua đôi mắt đẹp hút hồn kiên nghị nào đó. Cảm thấy tim rất đau
Tôi ghen tị, thực sự rất ghen tị. Nhưng tôi đâu có tư cách để nói ra điều đó. Minh và thân mật với cô ta, đâu liên quan gì đến tôi. Chỉ là tự tôi cảm thấy mình như trở thành một con ngốc vậy.
Còn nữa, lí do gì tôi ghen tị đây. Vì sao tôi buồn khi xa Minh đây. Tại sao tôi chẳng biết được tôi đang muốn cái gì, và trái tim tôi đang suy nghĩ điều gì. Sao tôi lại không thể đoán được cảm xúc của chính tôi. Rối reng, khó hiểu, bực mình...
Minh, Sharie, các người biến hết đi.