Thỉnh thoảng sẽ có một vài công nhân tăng ca vào buổi tối trở về nhà, hoặc những người say rượu không thể đi vững vàng.
Dù nhìn như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là Quyển Giản Li.
Hơn nữa, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ không di lang thang trên đường phố vào giữa đêm.
Suy cho cùng, cái tôi của người đàn ông đó quá cao, nhưng anh lại cực kỳ điểm tĩnh, anh sẽ không bao giờ cho phép mình làm trò hề trước mặt người khác.
Đi một vòng gần nửa thành phố, nhưng cô không thấy người mình đang muốn tìm.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại một chỗ xa hoa trụy lạc ở góc phố.
“Cô gái, đây là nơi náo nhiệt nhất thành phố, đám đàn ông buổi tối không về nhà thường sẽ ở chỗ này, cô vào tìm thử đi.”
Tâm trí cô chìm xuống, nói cũng phải.
Đám đàn ông trưởng thành thường nán lại, ngoài quần bar và KTX ra thì nơi có âm nhạc hàng đêm là chỗ tắm gội và tẩm quất.
Nếu không, thì là khách sạn.
Mà con phố này gần như là tập hợp của những. địa điểm vui chơi này, rực rỡ đủ loại.
'“Ừm, cảm ơn.”
Sau khi xuống xe, tài xế có vẻ không yên tâm, lại dặn đò thêm một câu.
“Cô gái, đừng cố chấp quá, đàn ông mà, làm gì có người nào mà không thèm của lạ.”
'Vừa dứt lời xong, ông ta mới khởi động xe rời đi.
Lâm Mặc Ca cười gượng không ngừng, cô không ngờ bác tài xế
ại trông rất cởi mở, vừa nhìn qua đã biết là người từng trải.
Nhưng ông ta vẫn lo lắng quá mức, cô cũng không phải là một cô vợ đễ bị lừa đâu.
Đi đọc con phố, biển quảng cáo hai bên khiến người ta hoa mắt.
Màu sắc đa đạng, nguy nga lộng lẫy.
Ở mỗi chỗ vui chơi, đều có rất nhiều xe sang, đỗ lại, có vẻ đúng là họ đã tìm đúng nơi.
Nơi đây không chỉ là thiên đường nghỉ dưỡng của giới nhà giàu mà còn là nơi tụ tập của giới trẻ công sở.
'Vào ban ngày, mọi người đều sang trọng, đều là những người ưu tú thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Đến ban đêm, họ sẽ tụ tập ở một nơi như thế này, thoải mái giải tỏa căng thẳng và xoa địu các hormone bồn chồn.
Có thể nói, loại hình khu giải trí này cũng, đồng nghĩa với sự phồn thịnh của một thành phố.
Sau khi đi ra khỏi một quán bar dưới lòng đất, cô không khỏi nhíu mày.
Sàn nhảy chen chúc đông người, Quyền Giản Li sẽ không đến đây. Nơi duy nhất anh có thể sẽ đến, cũng chỉ đến trong phòng riêng.
Nhưng mỗi quán bar có ít nhất chục phòng, riêng, cô cũng không thể kiểm tra hết được nhỉ?
Cô sẽ bị người ta coi là con điên rồi đuổi ra ngoài mất.
Cô khẽ thở dài, xem ra khối lượng công việc tối nay sẽ không ít.
Một luồng gió lạnh thổi thẳng vào cổ cô.
Cô co cổ lại, ánh mắt của cô đám phụ nữ thu út.
Một vài cô nàng trẻ tuổi ăn mặc hở hang, trang điểm cầu kỳ.
Có vẻ như đang say rượu, đứng ở đầu ngõ, tiếng hát rất to.
Có một người khác ngồi xổm trên mặt đất gọi điện thoại, chửi rủa.
Chợt nhớ tới lời Nguyệt Nhỉ vừa nãy nói.
Con bề nói bị lạc ở Sao Đỏ Nhỏ, nó ở trong con hiẻm phía sau công viên, có rất nhiều chị gái xinh đeo ở cơn đường,
Chẳng lẽ con bé nói chỗ này sao?
Nếu là con phố này, đúng là sẽ có rất nhiều chị gái xinh đẹp đi đến, hơn nữa còn vào ban đêm.
Nhưng có chút kỳ quái, nơi này cách xa nhà như vậy, tại sao Nguyệt Nhi lại chạy tới chỗ này chơi?
Sau khi nghĩ lại, Nguyệt Nhỉ luôn như vậy.
Con nhà người ta là đứa bé ngoan.
Nguyệt Nhi của cô như con ngựa hoang đã chạy loạn, một khi điên cuồng thì không ai cản được.
Thôi, nếu đã tới đây rồi, tranh thủ đến tìm thử Xem sao.
Dù sao thì, Sao Đỏ Nhỏ cũng là báu vật của Nguyệt Nhi mà.
Cô kéo áo khoác, cúi đầu đi về phía con hẻm.
Khi đến gần, giọng nói của một số phụ nữ có thể được nghe thấy rõ.
"Cô có thấy rõ không? Thật sự là ngài Li à?"
''Đúng vậy, vừa nãy đi vệ sinh tôi nhìn thấy rõ. Anh ấy vô cùng đẹp trai... Ngay cả vẻ u sầu của anh ấy cũng rất quyến cũ
“Có cần nhờ anh hai giới thiệu cho chút không? Biết đâu ngài Li sẽ để ý tôi thì sao...”
“Hừ, nếu để ý thì cũng là để mắt tới tôi cơ...”
Hầu hết là bọn họ say rượu nói bậy nói bạ thôi.
Cô không quan tâm, cúi đầu đi vào trong. hẻm.
Nương theo ánh trăng lờ mờ, cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì.
Cũng có thể là bị ai đấy nhặt đi rồi.
Nếu Nguyệt Nhi nhõng nhẽo đòi thì cô chỉ có thể mua một cái khác cho con bé.
Đến khi cô ra khỏi hẻm, một vài phụ nữ đã rời đi.
Một chiếc ô tô tư nhân màu đen đỗ bên đường khiến cô chú ý.
Tại sao chuỗi biển số xe này trông quen thuộc vậy nhỉ?
Ôi trời! Đây không phải là xe của Quyền Giản Lỉ sao?
Chẳng lẽ hôm đó cô lên nhầm xe sao?
Bởi vì chuyện xảy ra hôm đó không vui chút nào, cô thậm chí còn còn cố ý ghi nhớ biển số xe, chỉ nghĩ ngày nào đó gặp lại sẽ trả thù.
Nhưng không ngờ, hôm nay lại thấy nó có ích.
Đúng rồi! Không phải những người phụ nữ đó nói gì mà ngài Li sao?
Chẳng lẽ...
Đúng là một tên khốn nạn! Người đó cho người ta leo cây, làm người phụ nữ được xem là tốt đẹp đau lòng quá mức đến nỗi phải nhập viện.
Xong còn khiến cô không thể ngủ ngon, bị gọi đến vào lúc nửa đêm, phải chịu gió lạnh thổi qua.
Cũng may là anh ta đang rất vui sướng khi ăn chơi đàn đúm ở một nơi như thế này!
Đúng là cơn thịnh nộ của nhân thần, vô cùng, vô liêm sỉ!
Đợi đấy, bà cô đây nhất định sẽ lột da anh ra....
Sky City Bar là nơi xa hoa nhất trên con phốnày. Chỉ riêng những con số trong thực đơn đồ uống thôi cũng có thể khiến bạn kinh hãi. Nhưng cũng chính vì điều này, nó đã trở thành một nơi để các cậu ấm khoe khoang về sự hào hoa.
Nếu đã là nhân vật nổi bật có danh tiếng trong thành phố S thì đều là khách quen ở nơi đây.
Có vẻ như chỉ những người có thể chơi trong, Sky City thì mới không biết xấu hồ thốt ra câu nhà mình là một gia đình giàu có.
Mà Sky City Bar này thuộc sở hữu của Mạc. Dịch Vân, cậu chủ thứ hai của nhà họ Mạc.
Nhưng lúc này, anh đang thả người trên sô pha trong phòng riêng, vẻ mặt bất cần.
Bởi vì người anh em tồi tệ nhất, vứt bỏ báu vật quý giá bao nhiêu năm của mình. 'Rõ ràng là rượu cồn cay nồng, nuốt vào trong. miệng lại như nước lã.
“Tôi nói này anh trai, đã gần bốn giờ rồi, nên về ngủ đi, ngày mai anh không cần đến công ty à?
Quyền Giản Li ở ngồi đối diện, anh phiền não nốc hết ly rượu mạnh tiếp theo, chất lỏng cay nồng kích thích cổ họng, khiến đầu óc tỉnh táo của anh hơi choáng váng.
Suốt một đêm, ngoại trừ uống rượu, anh không nói một lời nào.
Điều này khiến Mạc Dịch Vân rất pÌ muộn.
Nếu biết tại anh anh không thì thì vẫn có thể khuyên nhủ một chút.
Nhưng anh không nói bất cứ gì cả, muốn an ủi anh cũng không thể làm được.
'“Tiểu Lý Tử, chẳng lẽ là anh thất tình? Hay bị đá? Không đúng, nào có phụ nữ nào đám đá anh chứ...”
Sau khi suy nghĩ, anh ta đột nhiên hiểu ra: * có phải anh bị ép phải kết hôn không?
Khi nghe đến từ “ép buộc kết hôn”, ngài Li không còn bình tĩnh nữa.
Anh đột nhiên ngước đôi mắt đen láy lên, lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng vẫn không nói gì.
Anh ngẩng đầu nốc thêm một ly nữa.
'Nhìn vẻ mặt của anh, Mạc Diệc Vân biết mình. đoán đúng rí
Anh ta khoanh tay, vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa.
Anh ta nghiêm túc khuyên bảo: “Thật ra, tôi muốn nói là, cô An rất
tốt, ít nhất cô ta là con gái cưng của thị trường, hơn nữa còn có thân hình rất nóng bỏng...”
“Nếu anh thích thì cưới về đi."
Ngài Li thản nhiên thốt ra một câu lạnh lùng, suýt chút nữa khiến anh ta chết cóng.
“E hèm... anh biết tôi không giỏi chuyện đó mà...”
Anh ta còn chưa nói hết, “trầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng, một con sư tử có con mắt đỏ xông vào.
Một vài nhân viên bảo vệ hoảng loạn chạy theo sau ngăn cản.
“Quý cô, cô không thể vào... Đây là phòng vip.”
Lâm Mặc Ca tràn đầy tức giận, liếc nhìn chỗ ngồi bên đó, thấy một tên đàn ông đang nhàn nhã ngồi uống rượu.
“Quyền Giản Li, tên khốn kiếp kial Anh có biết tôi tìm anh vất vả thế nào không hả? Còn anh. thì sao, ở đây tìm kiếm niềm vuil”
Ngài Li đường như không nghe thấy, còn tự. mình rót thêm một lý nữa, như thể ngoại trừ rượu ra, mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến anh cả.
Nếu trời có sập thì vẫn còn Mạc Dịch Vân nâng nó lên.
Đừng giả ngu với tôi! Tại sao anh lại cho người ta leo cây hả? Người ta bin anh chọc giận đến mức nhập viện rồi, anh biết chưa hả? Đúng là một tên cực kỳ khốn nạn...”
Mạc Dịch Vân bị khí thế của người phụ nữ xông vào làm cho giật mình.
Bởi vì cô là người đầu tiên ở thành phố S dám. mắng ngài Li là thằng khốn nạn.
Ít nhất anh ta đã biết Ngài Li nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy một
cảnh tượng thú vị như vậy.
Lại nhìn ngài Li, không hể có phản ứng.
"Thông minh như anh ta, dựa vào lời nói vừa rồi của người phụ nữ, anh ta tất nhiên biết chuyện. này không đơn giản như vậy.
Anh ta xua xua tay, đuổi mấy nhân viên bảo vệ đi.
'Ngài Li bất mãn ngẩng đầu lên, một gương. mặt sạch sẽ hoạt bát bắt gặp ánh mắt lạnh lùng. của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn trong suốt hơn cả viên ngọc bích xịn nhất.
Chiếc mũi hếch đỏ ửng vì bị lạnh.
'Nhưng càng khiến người ta thấy đáng yêu.
Một đôi mắt to trong sạch không dính chút bụi trần nào bởi vì tức giận mà tỏa ra ánh sáng đỏ. như lửa.
Ánh sáng và bóng tối trong mắt trôi nổi, như thể chúng đang tỏa sáng rực rỡ.
"Xì.."
Một loạt dòng điện chạy qua tim trong tích tắc, nhịp điệu cũng bị rối loạn.
Bộ ngực nhô lên không ngừng phập phổi hai bàn tay nhỏ bé ở hai bên cơ thể nắm chặt thành nắm đấm.
Tại sao người đàn ông này nhìn chằm chằm. vào cô như thể coi cô con ngốc thế?
Có vẻ như anh ta không có ý định ăn năn chút nào!
Lâm Mặc Ca càng tức giận hơn, giật lấy chiếc ly của anh, rầm, đập mạnh muốn tiếng xuống bàn.
“Quyền Giản Li! Anh có biết ông cụ tức giận đến mức nào không? Anh có thể giải quyết xong. việc của mình để tôi không bị liên lụy, không bị người ta mắng không?... Anh có biết bên ngoài lạnh thế nào không? Không phải ai cũng bất cần đời như anh đâu... A...”
Cô chỉ mới mắng được nửa chừng, bèn phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Cánh tay bị anh kéo mạnh, lập tức bị mất trọng tâm ngã vào trong lòng anh.
“Tên khốn! Anh..."
Chỉ mới kịp nói ba chữ, còn chưa kịp nói hết, đã bị anh ngang ngược bắt nuốt về.
Đôi môi mỏng gợi cảm, nồng đậm mùi rượu. cay, anh hống hách đòi hỏi sự ngọt ngào của. cô.
'Vừa thô bạo vừa cố chấp, tÌ thương yêu nào, như cướp ép giành lấy, ăn mòn tâm trí của cô.
Sau nhiều lần vùng vẫy vô ích, cô càng bị anh siết chặt hơn. Đầu ngón tay truyền đến cơn tê đại, đầu dần dần trở nên choáng váng. Dường như có pháo hoa nở khắp bầu trời, màu. sắc rực rỡ và chói mắt Trong màn pháo hoa lãng mạn này, ngay cả chút tỉnh táo cuối cùng cũng bay lên tận trị
Điều duy nhất có thể cảm nhận được là mùi của anh...
Sự dây dưa giữa môi và răng cũng khiến đầu óc anh rối bời.
Đó là một loại ngọt ngào anh chưa từng nếm thử, giống như đòng suối tinh khiết chảy từ núi ra, khiến anh không nhịn được hấp thu...
Bầu không khí trong phòng riêng lập tức mập mờ vô bờ bến.
Mạc Diệc Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đang triển miên với nhau, sắc mặt phức tạp, trong mắt tràn đầy suy tư.
Từ khi sinh đến giờ mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp như này, lại xảy ra với ngài Li, thật đúng là hiếm thấy...