Nếu không phải vì mẹ không thể quên người đàn ông đó, thì cô nào có đau khổ lại còn tự chuốc nhục như thế chứ.
Tiếng sấm chớp vang lên ẩm ầm, một cơn mưa bỗng nhiên kéo rầm xuống mặt đất.
Nhưng cô lại không trốn né, chỉ chậm rãi từ từ bước đưới cơn mưa.
Có lẽ cũng chỉ có những hạt mưa lạnh lẽo vô tình này mới khiến nhục nhã, hổ thẹn và phẫn nộ trong lòng cô được xóa sạch.
Cơn mưa to trút xuống từng hạt mưa nặng. tru, dần làm mờ đi tầm mắt phía trước, nhưng lại không có gì thoải mái hơn lúc này...
Tây Thành của thành phố $, là một vùng đất nơi có phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Những bụi cây rậm rạp, những đóa hoa nở rộ, còn có cả những khi biệt thự hào hoa, tráng lệ ẩn nấp bên trong.
Đây là khu người giàu của thành phố S, chỉ có những nhà quyền thế của cải tương đương với cả một quốc gia, mới đám mua những căn biệt thự ở đây.
Mà nhà tổ của nhà họ Quyền, ở ngay chỗ thu hút ánh nhìn nhất.
Màn đêm đần buông xuống, một chiếc siêu xe màu đen ưu nhã đang phi thẳng tới.
Sau khi cua một vòng đẹp mắt thì vững vàng dừng lại.
Quyển Giản Li khẽ chau mày, có hơi không. kiên nhẫn bước xuống xe, đi về phía nhà tổ,
Mỗi lần quay về nơi này đều khiến anh có cảm giác nặng nề.
Cậu hai, cậu về rồi... Cậu muốn nghỉ ngơi trước hay là...”
Lời quản gia còn chưa dứt, một cục bông đen xì từ xa lăn tới.
Trùng hợp thế nào mà lăn ngay trúng chân cậu hai, đến nơi lập tức phanh lại.
Sau đó, bốn cái chân nhỏ rúc ra khỏi cục đen, giống như đang không hiểu chuyện gì đang Xây ra.
Tiếp đấy, một chiếc đầu nhỏ lại lòi ra, đôi mắt chớp chớp, phát ra âm thanh “grừ grừ”.
Cộng thêm bộ đạng giống như đang phẫn nộ, vô cùng buồn cười.
'Như là đang trách cậu hai, sao mà không chú ý, chắn đường của nó.
Khuôn mặt cậu hai lập tức trầm xuống, còn tối hơn cả màn đêm đã buông xuống này.
“Ai thả nó ra hả!”
Âm thanh không hể phẩn nộ nhưng rất uy nghiêm.
Quản gia đứng bên cạnh bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, thẩm kêu không ổn.
Ai cũng đều biết, cậu hai có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, tuyệt đối không cho phép thứ đơ bẩn như này đụng vào.
Giờ thì tốt rồi, vật nhỏ này thế nào không chú 'ý dụng vào cậu hai.
Cũng đáng đời nó đen đủi.
Mà đến lúc cơn phẫn nộ của cậu hai lên đến đỉnh điểm, vật nhỏ này lại cứ không biết đều, còn đám giơ móng vuốt, bám chặt gấu quần của cậu hai!
Trên chiếc quần trắng lập tức xuất hiện hai vết đen đơ bẩn.
Lúc này đã triệt để chọc giận cậu hai.
"Ném nó ra ngoài ngay cho tôi!”
Từng từ từng chữ một, đều là nghiến răng mà nói.
Quản gia nơm nớp lo sợ, run cầm cập đến muốn bắt vật nhỏ đi.
Nhưng vật nhỏ lại dường như đã nghịch đến nghiện, uỳnh uỵch mấy cái muốn thuận theo ống quần của cậu hai leo lên.
Một động tác, đọa quản gia sợ chết khiếp.
Đến cả đám người hầu đứng bên cạnh cũng bị đọa toát mồ hôi.
Âm thầm thay tên nhóc này nén bi thương. thế thì
Xem ra cho dù hôm nay thần có hiệ cũng không cứu nổi mạng của nó nữa rồi.
“Mấy người mau đến giúp đi...”
Quản gia nhìn về đám người hầu với ánh mắt cầu cứu.
Mấy người hầu nhìn nhau, không có cách nào giả vờ như không thấy, chỉ có thể chạy lên.
“Ảng ẳng...”
Tên nhóc bị đọa, nằm trên mặt đất kêu gào.
ông chủ và phu nhân, ai mà đám chọc chứ?
“Bell, qua đây!”
Nghe thấy giọng của chủ nhân nhỏ, Bell vùng vây mấy cái mới thoát ra được móng vuốt ma quỷ của đám người hầu.
Chạy vèo đến bên cạnh chủ nhân.
“Grừ grừ...”
Giống như là đang mách lại chuyện vừa nãy bị mình bị ức hiếp.
Đầu nhỏ ngẩng đầu nhìn Quyền Giản Li, một lớn một nhỏ, nhưng đều là ánh mắt sắc lạnh hệt nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, tựa như có vô số con dao. băng sắc lẹm bay qua lại trong không trung.
Khiến người bên cạnh không thể nào đỡ được.
Quyền Giản Li khẽ nhếch mày, ánh mắt này của bé con, khiến anh rất không thoải mái.
Bé con lại kông cảm nhận được những điều này, quay người rời đi.
“Quyền Vũ Hàn!”
Âm thanh lạnh lẽo, như là muốn xé toạc không khí đang muốn đóng băng.
Một người một chó, hai bóng đáng nho nhỏ đồng bộ dừng lại, động tác chỉnh tề như đã được thương lượng trước.
Quản gia và người hầu đứng ở bên cạnh, đều âm thầm lau mổ hôi.
Hai bố con nhà này, mỗi lần gặp mặt đều giống như là đánh trận.
Khổ nhất là bọn họ, cứ mãi bị liên lụy.
Bé con cắn chặt môi, có vẻ như không cam tâm.
Nhưng nhìn Beu ở cạnh chân, chỉ có thể giả mơ hồ quaải.
Chào buổi tối bố, con phải đi học rồi.”
Nói rồi lại quay đầu rời đi.
Âm thanh cũng lạnh lùng như thế, không có tí chút cảm xúc nào.
'Nhìn hai bóng đáng nhỏ, trong mắt Quyền. Giản Li bỗng chốc nổi lên ngọn lửa.
“Quyền Vũ Hàn, con đám vì thứ dơ bẩn này mà tỏ thái độ với bố à?”
“Bell không dơ!Chẳng qua nó chỉ là ham chơi mà thôi!”