Nở nụ cười cay đắng, thôi kệ, còn có thể nói gì nữa đây?
Chuyện hôm nay cứ coi như cô xui xẻo đi.
Có mắt nhưng lại không tròng, đã động chạm. vào những người không nên động chạm.
Vừa rồi anh là người cứu cô thoát khỏi tình cảnh khó xử đó, cứ coi như quà cảm ơn đi.
Dù sao bị anh sờ vài lần, nói vài câu khó nghe, cũng không mất đi miếng thịt nào.
Chỉ là trong lòng ngứa ngáy, còn những lời chế nhạo cay nghiệt đó mới thực sự khiến cô không thể nào bình tĩnh lại được.
Cô lắc đầu, đuổi những suy nghĩ phức tạp này đi, chậm rãi nhảy xuống khỏi bục, nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất mặc vào người.
Cũng may còn có chiếc áo khoác này, nếu không, hôm nay cô không biết phải làm sao để về nhà.
Vươn tay nắm lấy tay cầm, vừa mở cửa ra, trước mắt đột nhiên tối sầm, cô ngất đi...
Đêm càng lúc càng khuya.
Trong đại sảnh của khách sạn bát đĩa ngổn ngang, dần mọi người đi hết đã trở nên trống. vắng.
Sắc mặt Quyền Giản Li đã hơi say, ánh mắt mệt mỏi, đứng trong thang máy, đôi mắt nửa mở nửa nhắm.
Những bữa tiệc xã giao này là thứ anh ghét nhất.
Tuy nhiên, anh bắt buộc phải xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt của những người đó, anh cảm thấy khó chịu khắp cả người.
Khuôn mặt nào cũng đều đeo cùng một chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa, còn anh đã quá mệt mỏi với việc phân biệt khuôn mặt chân thật đằng, sau chiếc mặt nạ đó rồi.
“Ngài Li, đêm nay anh thật sự không trở về sao? Ông cụ đã đặc biệt gọi điện thoại đến, nói sẽ giữ cô An lại ăn cơm...” Người nói chuyện là một người đàn ông vạm vỡ, cao to lực lưỡng, ánh mắt dữ tợn.
Trước mặt ngài Li, anh ta ngoan ngoãn như. một chú chó Nhật, thật thà và đáng thương.
Đó là người lái xe mà Lâm Mặc Ca gọi là chú.
"Trên thực tế, anh ta là cấp dưới trung thành nhất của ngài Li, anh ta đã đi theo anh hơn mười năm, ngón nghề rất khá.
“Nếu tôi còn nghe anh nhắc đến chữ 'An? nữa, thì cút khỏi đây cho tôi!”
'Ngài Li có chút tức giận, anh rõ ràng là cấp. dưới của anh, nhưng lại cứ luôn miệng nhắc đến mệnh lệnh của ông cụ, khiến người ta khó chịu.
Nhạc Dũng sợ đến mức không dám thở mạnh, anh ta biết ngài Li không thích cô An đó.
Nhưng anh ta cũng không dám trái lệnh ông
Bị kẹt giữa ông cụ và ngài Li thật sự là rất khó xử. Không đám đắc tội với bên nào cả.
Liếc nhìn đáng vẻ sợ sệt của anh, đôi mắt phượng của ngài Li khẽ mở ra, đè nén lửa giận lại, nhàn nhạt nói: “Cứ nói là tôi đã uống say bất tỉnh nhân sự rồi.”
Nhạc Dũng nhạy bén nhận ra, nhoẻn miệng cười.
Vẫn là ngài Li tốt, đã nghĩ xong cả đường lùi cho anh ta.
Ông cụ biết về cuộc họp đấu thầu của Tuyết Thành ngày hôm nay.
'Nếu nói ngài Li uống say trong cuộc họp đấu thầu của Tuyết Thành, tin chắc rằng ông cụ sẽ không trách anh ta.
“Vâng, ngài LiI”
Lời vừa đứt, cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào hành lang.
Nhạc Dũng đi phía trước như tay sai và giúp anh mở cửa.
Đây là đãy phòng cá nhân sang trọng nằm. trên tầng cao nhất của khách sạn Lưu Li Túy, là phòng nghỉ ngơi đành riêng cho ngài Li.
Ngài Lï cởi áo khoác, Nhạc Dũng nhanh chóng cầm lấy rồi treo lên, nhưng anh ta không đám bật đèn.
Đây là thói quen của ngài Li, dường như ở trong bóng tối có thể cho anh cảm giác an toàn.
Do đó, tầng trên cùng áp dụng một phương pháp xây dựng đặc biệt, một nửa tầng cao nhất.
được làm bằng kính thủy tỉnh công nghiệp được chế tạo đặc biệt.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa kính chiếu vào, trải lên tấm thảm như sương trắng rơi xuống. đất.
“Ngài Li...”
“Còn chuyện gì nữa? Mau nói đi!”
Cơ thể cường tráng của Nhạc Dũng co ro bên cửa, trông vô cùng hèn nhát.
Dáng vẻ của anh ta chắc chắn lại khơi đậy sự tức giận của ngài Li, nhưng anh đã kiểm chế bản thân, bởi vì nổi nóng lên với tên ngốc này thì thực sự cũng không phải là hành động khôn ngoan gì cho cam.
“1à cậu chủ nhỏ Vũ Hàn... cậu ấy nói đã hoàn thành tất cả các bài tập mà anh giao rồi, anh cũng, nên làm theo lời đã hứa, thả người bạn tốt của cậu ấyra.”
'Người bạn tốt này thực ra là thú cưng của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, một con chó nhặt được.
Nhưng ngài Li lại không thích con chó bẩn thiu đó và không cho phép cậu chủ nhỏ chơi với nó.
'Nhưng cậu chủ nhỏ lại làm trái ý ngài Li, suốt ngày ôm con chó đó, xem nó như bảo bối.
Cuối cùng đã khiến ngài Li tức giận, nhốt nó lại.
Sau đó hai bố con mới thỏa thuận một giao ước miệng, chỉ cần trong vòng một tháng cậu chủ nhỏ học xong bài học của lớp năm, Ngài Li sẽ thả chó ra.
Đây cũng chính là điều Nhạc Dũng rất bái phục cậu chủ nhỏ.
.Một đứa trẻ mới năm tuổi mà đã là một thiên tài nhỏ rồi.
Một đứa trẻ năm tuổi ở nhà người khác e rằng. còn không biết được bao nhiêu chữ cái nữa đúng không?
'Tuy nhiên, những người trong nhà họ Quyền luôn như vậy, đặc biệt là ngài Li, người có tài năng vượt trội so với người thường.
Vì cậu chủ nhỏ Vũ Hàn là con trai của anh nên đương nhiên cũng sẽ được thừa hưởng những truyền thống tốt đẹp của anh.
Ngài Li khẽ cau mày, đôi mắt sa sầm lại.
Khí thế băng giá vừa thu hồi lại lộ ra.
Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống bằng không.
“Ö? Hứa gì?”
Nhạc Dũng run rẩy nói: “Vâng, cậu chủ nhỏ Vũ Hàn nói rằng người lớn nên giữ lời hứa.”
'Ngài Li nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười. thích thú.
Thằng nhóc này đã học được cách đe dọa anh bằng lời nói rồi à?
“Được, có thể thả nó ra. Nhưng... chỉ một ngày. mà thôi. Khi thời gian hết, hãy giam nó lại tiếp! 'Nếu không thì...”
'Những lời còn lại không cần nói, trong lòng, Nhạc Dũng cũng hiểu rõ.
“Vâng thưa ngài Li! Tôi đã hiểu rồi
'Vừa nói anh ta vừa dùng tốc độ siêu nhanh để ùi ra khỏi cửa, chỉ mong sao mình có thể chuồn đi thật nhanh.
Cũng may là ngài Li không dặn dò gì nữa, “ cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Sau đó Nhạc Dũng mới thở phào nhẹ nhõm và đứng thẳng lưng trở lại. Nhưng anh ta lại lập tức ủ rủ.