Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Thu Hân Nhiên nghẹn lời, trừng mắt nhìn thanh niên ngồi đối diện. Ai nghĩ hay lắm? Nàng nghĩ cái gì chứ?
Nàng giận hỏi:
“Rốt cuộc Hầu gia tới đây làm gì?”
Biểu hiện cung kính khiêm tốn vừa nãy hoàn toàn vứt phía sau.
Hạ Tu Ngôn cũng không thèm để ý đến thái độ thất lễ của nàng. Hôm nay y có vẻ muốn nói gì đó nhưng cứ mãi chần chừ không nói được, ngón tay đảo quanh mặt bàn, ho khan một tiếng đổi chủ đề:
“Mười ngày sau tôi sẽ quay về Hoán Châu.”
Y dừng lại một thoáng rồi nói ngắn gọn:
“Em thu dọn hành lý rồi đi với tôi.”
Thu Hân Nhiên giật mình, thầm nghĩ:
Còn có chuyện tốt rớt từ trên trời xuống thế này hả? Sao tự dưng Hạ Tu Ngôn lại nảy lòng từ bi thế này? Nghĩ vậy nàng cẩn thận hỏi:
“Hầu gia làm vậy là có ý gì?”
Hạ Tu Ngôn liếc nàng, dường như vì nàng không trực tiếp từ chối nên trong lòng kiên định hơn, nhẹ nhàng hỏi lại nàng:
“Em và tôi đều biết rõ Lý Hàm Đài chết như thế nào. Em nghĩ em còn có thể ở lại Trường An ư?”
Lời này của y quả thật không sai, nhưng Thu Hân Nhiên vẫn nhìn y với ánh mắt kỳ quái.
“Chỉ vì lý do này thôi sao?”
Hạ Tu Ngôn nhìn sang chỗ khác, đáp:
“Đương nhiên không phải chỉ vì lý do này.”
Thấy nàng đang chăm chú lắng nghe, Hạ Tu Ngôn trầm ngâm một lát bỗng hỏi:
“Tại ngày Đại tế lễ, lúc Vi Dật uy hiếp Thánh thượng, tại sao em lại lớn tiếng gọi tôi?”
Lúc ấy một tiếng ‘Hầu gia’ của nàng rất dễ làm bại lộ vị trí của y làm cho Vi Dật cảnh giác. Nếu Hạ Tu Ngôn không bắn một mũi tên kia thì tình thế hẳn càng thêm nguy khốn.
Thu Hân Nhiên sững người, không ngờ y bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, lắp bắp đáp:
“Bởi vì, bởi vì lúc ấy tôi bối rối quá nên mới thốt ra như thế.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, khẽ nhếch môi cười nhẹ, nói:
“Em nói bừa.”
Thu Hân Nhiên vẫn cứng miệng cãi lại:
“Vậy Hầu gia nghĩ là tôi vì cái gì?”
Hạ Tu Ngôn rũ mắt nói:
“Là em cảm nhận được chút do dự của tôi lúc đó nên mới cố ý nói khích tôi.”
Thu Hân Nhiên nghẹn lời, chơi xấu quay đầu đi chỗ khác, nói:
“Lời của ngài tôi nghe không rõ.”
Hạ Tu Ngôn lại nói tiếp:
“Là em biết tôi đang do dự! Em cũng biết vì sao tôi do dự! Tại sao em lại biết?”
Cả phòng bỗng dưng yên tĩnh, ngay cả tiếng xe ngựa ở ngoài cửa sổ nghe có vẻ rất xa xôi. Một hồi sau, thanh niên mặc áo gấm khẽ nói:
“Bởi vì em sợ tôi thừa dịp đó mưu…”
“Hầu gia!”
Cô gái mặc trang phục tím nhạt đột nhiên ngắt lời của y. Vẻ mặt của nàng trầm như nước, thoạt nhìn nghiêm túc hơn xa thường ngày.
Hạ Tu Ngôn trầm mặc thật lâu mới cười nhạt, nói:
“Vào năm mười ba tuổi tôi đã từ biệt người thân vào kinh thành. Từ đó tôi e rằng cả đời này của tôi sẽ bị nhốt ở thành Trường An khó lòng trở về cố hương. Người ta nhìn vào trông tôi có vẻ vinh hiển nhưng chẳng qua tôi chỉ là một con cờ để kiềm chế Tây Bắc mà thôi. Nếu Tây Bắc thái bình thì tôi là cháu trai ruột của Thánh thượng, còn nếu Tây Bắc có biến thì tôi chính là cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt. Thánh thượng đã từng nảy lòng muốn giết tôi, tôi quá rõ điều đó.”
Hạ Tu Ngôn ngước mắt nhìn cô gái đang mím môi ngồi trước mặt, nói tiếp:
“Bảy năm trước em đã biết Thánh thượng định giết tôi sao?”
Thấy nàng không lên tiếng, y coi như nàng đã thừa nhận. Sau đó y nói thẳng ra:
“Vì thế bảy năm trước em mới tính quẻ bói đó ở trên triều.”
Bảy năm qua y đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần. Lúc đó ai nấy đều nói quẻ bói của Thu Hân Nhiên chỉ vì muốn hại y, nhưng trong lòng y biết mọi chuyện hẳn không phải như thế. Chẳng qua ngày chia tay ở Trường An y lại không có cơ hội nói chuyện với nàng. Sau đó trên đường hành quân đến Hoán Châu, hầu như đêm nào y cũng trăn trở khó ngủ. Y chưa từng mơ tưởng đến một ngày mình có thể rời khỏi Trường An, lại càng không tưởng được mình lại rời đi như thế. Y không biết lần này mình đến Hoán Châu có phải là đi vào chỗ chết hay không, cũng không biết mình có năng lực giải quyết nguy khốn của Hoán Châu hay không.
Ngay lúc còn ở Trường An, y đã sống mơ màng buông xuôi, chưa từng trải qua như lúc này, bởi vì y biết bây giờ trên vai mình không chỉ có sống chết của một mình y mà còn có cả mấy vạn tướng sĩ đi cùng và ngàn vạn dân chúng ở Hoán Châu xa xôi đang chờ viện binh đến cứu.
Y đã mở trừng hai mắt, vuốt ve đạo phù trên đó viết bốn chữ ‘sinh cơ tại Nam’, không ít lần trong lòng cảm thấy nhụt chí nản lòng. Y không hiểu tại sao nàng lại tính quẻ bói kia, lại càng không hiểu tại sao nàng lại viết những chữ đó trên đạo phù. Ánh ban mai chiếu xuyên qua lều vải, y ngồi dậy bước ra bên ngoài. Bọn họ vừa hành quân vào núi Vạn Phong. Thời gian qua mọi người đều gấp rút lên đường, hành quân bất kể ngày đêm, đa số mọi người đều mệt mỏi ngủ mê mang. Sáng sớm trong rừng yên lặng như tờ, y chợt nhớ đến cái đêm bị bắt cóc ở hành cung, lúc đó cũng ở giữa rừng hoang như vậy, một đạo sĩ nhỏ ngồi dưới tàng cây vừa ngáp dài vừa nói chuyện với vẻ mặt đắc ý: ‘Chính tôi cũng biết mình tính quẻ cho người ta rất chuẩn!’. Ngay khoảnh khắc này, y bỗng siết chặt đạo phù trong tay, trong lòng nảy sinh ý nghĩ được ăn cả ngã về không. Ý nghĩ này càng lúc càng lớn tựa như mặt trời đang dần dần lên cao lúc đó vậy.
Cho dù nàng đã nói mình tính quẻ rất chuẩn, y hẳn không tin vào số mệnh mới đúng, nhưng lần này y muốn xem nàng có thể để y tin tưởng vào số mệnh một lần hay không!
…
“Vì sao?”
Hạ Tu Ngôn chăm chú nhìn cô gái trước mắt, muốn ép cô nàng luôn nói lời lừa dối này nói ra lời chân thật giấu ở trong lòng. Y nhẹ giọng hỏi:
“Vì em sợ tôi sẽ oán hận Thánh thượng ư?”
Rất ít người có thể cưỡng lại dáng vẻ dịu dàng này của y. Thu Hân Nhiên bỗng cảm thấy chua xót, nỗi ấm ức bấy lâu dâng trào.
Làm việc tốt thật quá khó khăn. Thu Hân Nhiên bĩu môi nói thầm. Cô gái đang mím môi nhìn sang, nàng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng một hồi sau mới nhỏ giọng thì thầm:
“Bởi vì Hầu gia đã từng nói mình muốn trở thành một tướng quân.”
Vào đêm đó ở chùa Thanh Long, dưới ánh trăng bạc chiếu sáng, thiếu niên ngồi sau bụi cây đã nói với nàng rằng: ‘Tôi sẽ trở thành tướng quân!’. Có lẽ lúc đó chính cậu cũng không tin vào lời này của mình, nhưng thiếu nữ ngồi dưới ánh trăng đã sớm tin tưởng cậu, tin thiếu niên trước mắt này sẽ có một ngày nào đó thống lĩnh ba quân, rong ruổi trên sa trường.
Nàng hy vọng y mỗi lần bắn tên đều không hề do dự, mỗi lần y xông pha vào chiến trường cũng chẳng hề nao núng. Nếu như y chìm đắm trong nỗi oán hận đối với Thánh thượng thì y có lẽ không còn là một tướng quân vô tư chính nghĩa nữa rồi.
Mí mắt của Hạ Tu Ngôn khẽ động, ánh mắt nặng nề. Trong chớp mắt, nàng giật mình nhớ đến sáng sớm hôm đó trên bờ đầm, y cũng đã nhìn nàng với ánh mắt như thế. Vì vậy nàng hoảng hốt định lùi về sau theo bản năng.
Lúc này Hạ Tu Ngôn tựa như biết được, bỗng đứng dậy quay lưng về phía nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau, y khẽ thì thầm, chẳng biết đang nói cho nàng nghe hay tự nói với chính mình.
“Em phải theo tôi đến Hoán Châu.”
Lúc y quay người lại thì vẻ mặt đã trở lại như thường, ngữ khí lãnh đạm như cũ:
“Tuy Thánh thượng ưu ái em nhưng em đã biết quá nhiều bí mật. Tôi không thể để em ở lại đây được.”
Thu Hân Nhiên ngồi thẳng người, thoáng suy nghĩ rồi khó xử nói:
“Hầu gia à, chuyện này có chút cưỡng ép…”
Hạ Tu Ngôn dứt khoát nói:
“Em ra điều kiện đi.”
Thu Hân Nhiên mừng thầm trong bụng, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh:
“Ừm chỉ nói đến toà nhà này ở Trường An tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mua được. Nếu đi Hoán Châu an cư lạc nghiệp hẳn tốn không ít công sức tiền của.”
Hạ Tu ngôn liếc nàng, nói:
“Một toà nhà ba sân ở trong thành!”
“Khụ khụ.”
Thu Hân Nhiên mím môi cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, thở dài một hơi nói:
“Tôi vất vả lắm mới kiếm được chút danh tiếng ở Trường An. Lần này đi xa vạn dặm, lại phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng… ”
“Cho em một gian nhà ở nơi phồn hoa nhất trong thành để mở hàng.”
“Còn…”
“Thu đạo trưởng.”
Hạ Tu Ngôn híp mắt nhắc nhở:
“Tôi chỉ cần đánh em ngất xỉu rồi mang lên xe ngựa đưa đi cũng không phải việc gì khó.”
Thu Hân Nhiên thấy đã được không ít chuyện tốt, lập tức thu lại tâm tình, nói:
“Còn những chuyện khác không quan trọng. Chỉ như thế là tốt lắm rồi.”
…
Định Bắc Hầu ở tiệm xem bói ở lầu hai Tiệm cơm Hà Ký khoảng một khắc. Lúc y về, Thu Hân Nhiên tiễn y ra cửa, sau khi thấy xe ngựa chở y ra khỏi phường An Nhân mới quay lưng bước vào thì gặp Hà Tú Nhi chạy đến. Cô bé tò mò hỏi:
“Người nọ thật sự là Định Bắc Hầu hả chị?”
Thu Hân Nhiên đành đưa đẩy:
“Em thấy sao?”
Hà Tú Nhi thoáng nhớ lại, đỏ bừng mặt, một lát sau nhỏ giọng nói:
“Em thấy ngài ấy quá điển trai.”
Thu Hân Nhiên phì cười, vừa định về phòng thì Hà Tú Nhi quấn lấy nàng hỏi không ngừng:
“Vậy… Vậy ngài ấy đến tìm chị làm gì thế?”
Lúc này trong sảnh dưới lầu một có rất nhiều người, ai nấy đều dỏng tai lên nghe ngóng. Cô gái mặc trang phục màu tím nhạt tỏ vẻ thần bí đáp:
“Cơ trời không thể tiết lộ.”
Mấy ngày sau nàng đến Tư Thiên Giám từ biệt Bạch Cảnh Minh. Vài ngày sau nàng sẽ theo Định Bắc Hầu rời khỏi kinh Thành, hôm nay từ biệt chẳng biết đời này khi nào sẽ gặp lại.
Năm nay Bạch Cảnh Minh đã trên năm mươi, cũng từng nếm trải không ít ly biệt, mặc dù trong lòng tiếc nuối buồn bã nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, còn Nguyên Chu lại hoàn toàn không nỡ. Lúc trước nàng chỉ quay về núi, cách kinh thành không xa, luôn có cơ hội gặp lại, nay nàng lại đi biên quan, đường xa núi cao, cho dù muốn cũng chẳng dễ mà gặp nhau.
Cậu tiễn nàng ra ngoài, hốc mắt hơi đỏ lên làm Thu Hân Nhiên cũng buồn bã không thôi.
“Lúc mới vào cung tôi đã vô cùng hâm mộ đám người Trác Yến có thể đến Tây Bắc dạo chơi. Nay tôi cũng có cơ hội đến đó, chẳng phải cậu nên chúc mừng tôi mới phải chứ?”
Nguyên Chu biết thế giới rộng lớn bên ngoài cung mới thích hợp với nàng, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không nhịn được nhớ đến thời điểm nàng vào cung năm đó. Cô gái nhỏ mười ba tuổi, trắng trẻo xinh xắn tựa như tiểu tiên đồng ở trên ngọn tiên sơn nào đó, dù tuổi nhỏ nhưng luôn tỏ vẻ mình là người bề trên, suốt ngày trái gọi cậu là “sư đệ” này, phải gọi là “Nguyên Chu” nọ. Bây giờ tiểu tiên đồng năm xưa đã biến thành một đạo cô có phong tư xuất trần, dáng vẻ yểu điệu, tuy trải qua không biết bao nhiêu ấm ức cùng khuất nhục vẫn giữ nguyên tấm lòng từ bi hỉ xả.
Cậu thở dài nói:
“Như vậy cũng tốt, giờ cô coi như là mây tan thấy trăng sáng.”
Thu Hân Nhiên không hiểu, hỏi lại:
“Gì mà mây tan thấy trăng sáng?”
“Cô không biết hả?” Nguyên Chu ngạc nhiên hỏi lại:
“Lần này cô đi Hoán Châu không phải do Định Bắc Hầu mời hả?”
“Trước đây ai nấy đều nói năm xưa cô không có ý tốt mới tính quẻ bói đó, Định Bắc Hầu vô cùng oán hận cô. Nhưng lúc này Định Bắc Hầu lại đích thân mời cô như khách quý đến Hoán Châu làm cho những tin đồn kia đều chìm xuống đáy biển.”
Bởi vì mấy ngày trước Hạ Tu Ngôn đã đến tiệm xem bói của nàng, tiệm cơm Hà Ký rất đông khách, cũng không ít người muốn đến gặp nàng. Thu Hân Nhiên vốn bận rộn chuẩn bị hành lý nên cũng chẳng rảnh hơi quan tâm mấy kẻ đó, thế là Hà Tú Nhi thay nàng từ chối tiếp khách. Lúc này nghe Nguyên Chu nói như thế thì nhận ra mấy người đó đến tìm nàng có lẽ cũng không phải có ý xấu. Nàng vội hỏi tiếp:
“Sao người ta lại biết Định Bắc Hầu mời tôi?”
“Thì Hầu gia tự mình nói với Thánh thượng chứ sao.”
Nguyên Chu cảm thấy lời này của nàng thật kỳ quái, hỏi lại:
“Bên ngoài làm sao biết là Định Bắc hầu mời tôi?”
“Ngài ấy đã chính miệng nói rằng năm xưa trước khi xuất chinh cô đã tặng cho ngài ấy một quẻ, nói ngày ấy sẽ đại thắng trở về, đường sống ở phía Nam. Thế nên ngài ấy mới nghĩ ra kế ‘giương đông kích tây’, cuối cùng đánh bất ngờ địch, giành được thế chủ động. Bởi thế lúc này ngài ấy muốn mời cô đi theo về Hoán Châu, biết đâu tương lai khi đánh trận cô có thể cho ngài ấy một vài mưu kế.”
Thu Hân Nhiên sửng sốt, hỏi:
“Thế Thánh thượng trả lời thế nào?”
“Thánh thượng cũng rất bất ngờ nhưng lập tức đồng ý ngay.”
Nguyên Chu biết được chút ít tình hình thực tế năm đó, nhích lại gần nhỏ giọng nói với nàng:
“Mặc dù lần nguy khốn của Hoán Châu năm đó cô gánh tiếng xấu nhưng trong dân chúng cũng không ít người âm thầm chỉ trích Thánh thượng mù quáng mê tín đấy. Bây giờ Định Bắc Hầu nói như thế không phải vừa vặn chứng minh được Thánh thượng anh minh sao?”
Một từ thành đen, một chữ biến trắng; một lời thành trung, một tiếng thành gian. Dân chúng ưa chuộng nghe lời đồn đại, cũng không quan tâm chân tướng thật sự thế nào. Lúc này nàng đã nếm trải được những gì mà năm xưa Hạ Tu Ngôn đã từng trải qua. Nàng tự giễu, cười khẩy một tiếng. Nguyên Chu lại bất mãn nói tiếp:
“Nếu Hầu gia đã không trách cô, sao lại để cho cô gánh tiếng xấu cả bảy năm trời tới tận bây giờ mới chịu nói ra?”
Đối với chuyện này, Thu Hân Nhiên lại hiểu được, giải thích:
“Lúc trước Ngô Quảng Đạt vẫn còn, nếu Hầu gia nói ra hẳn lão ta sẽ cho rằng quẻ bói tôi tính cho Thánh thượng trước Đại tế lễ là gợi ý, ông ta càng đề phòng tôi hơn, tôi càng không sống yên ổn được ở Trường An này. Bây giờ Hầu gia muốn quay về biên quan, nghĩ rằng cũng không biết bao giờ quay lại kinh thành nên mới chủ động nói ra, coi như lời cảm tạ với tôi cũng là lối thoát cho mối quan hệ quân thần giữa hai người. Và đương nhiên Thánh thượng không muốn nảy sinh nhiều việc nên coi năm đó tôi dự đoán như thần mà thôi, không điều tra thêm nhiều.
Nguyên Chu còn hơi bất mãn.
“Nói thế thì những ấm ức tủi nhục cô chịu suốt mấy năm qua không tính à?”
“Người sống trên đời này ai mà không chịu ấm ức tủi nhục chứ?”
Thu Hân Nhiên cười, thoải mái nói:
“Chỉ cần tôi giữ vững bản tâm, kiên trì với chuyện mình cho là đúng là được. Người đời nhìn tôi thế nào thì liên quan gì với tôi.”
Nàng thấy Nguyên Chu vẫn còn bực bội thì vỗ bả vai của cậu, vui vẻ nói:
“Thôi được rồi, bây giờ cả tôi và cậu đều có tin vui, thật đáng chúc mừng.”
Nghe nàng nói, Nguyên Chu quên luôn bực bội vừa rồi, hỏi lại:
“Tôi có tin vui gì thế?”
Thu Hân Nhiên híp mắt cười, nói:
“Tôi sắp đi nên sẽ để lại toàn bộ cửa hàng ở kinh thành cho cậu, vậy coi như là tin tốt chứ?”
Đối với sư tỷ tham tiền này của cậu mà nói thì đây quả là “món quà” quá nặng. Nguyên Chu bật cười, bất đắc dĩ nhận “món quà” này, hỏi:
“Thế còn tin vui của cô là gì?”
“Tôi ấy à.”
Thu Hân Nhiên vui vẻ đắc ý nói:
“Hiện nay tôi có thanh danh tốt nên dự định mấy ngày này ở kinh thành sẽ xem bói nhiều một chút kiếm thêm chút bạc chớ sao.”
– Hết chương 75 –