Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Sau khi điện Quan Âm dần yên tĩnh lại chỉ còn hai người họ, Hạ Tu Ngôn dựa lưng vào tượng Phật thở phào, dường như bây giờ mấy trăm cái xương trên người của cậu mới cử động lại được. Thu Hân Nhiên mặt mày ủ rũ, tinh thần sa sút không còn dáng vẻ hoạt bát, tươi vui như mọi ngày. Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, kéo tay nàng nói:
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Hai người nhảy khỏi bệ đá đặt tượng Phật, lặng lẽ trèo ra từ cửa sổ. Bốn phía xung quanh yên ắng, trong điện cũng yên tĩnh không còn một chút dấu vết nào, dường như những chuyện bọn họ vừa nghe được chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trong núi thỉnh thoảng vang lên tiếng quạ đêm u ám khiến lòng người sợ hãi. Hai người chạy khỏi điện Quan Âm, vòng qua một bụi cây cành lá rậm rạp, nhìn quanh không thấy ai mới ngồi bệt xuống thở dốc. Hạ Tu Ngôn ngồi xếp bằng đối diện Thu Hân Nhiên, lên tiếng nói:
“Chúng ta phải nghĩ kỹ nên làm gì tiếp theo.”
Chỉ mới một chút thời gian như vậy, Hạ Tu Ngôn đã điều chỉnh cảm xúc và bắt đầu suy ngẫm về việc phải làm tiếp theo.
Thu Hân Nhiên ngồi đối diện, nhìn bờ môi đang lẩm bẩm của cậu dưới ánh trăng, có lẽ cậu đang nói gì đó với mình nhưng nàng chẳng hề nghe thấy được gì. Nàng chỉ mê man nhìn cậu dùng đá vẽ vẽ xoá xoá trên mặt đất một hồi. Chờ làm xong hết thảy, cậu ngước mắt lên nhìn nàng, hỏi:
“Cô hiểu chứ?”
Đột nhiên Thu Hân Nhiên cảm thấy sa sút tinh thần, nàng nhớ lại những sự việc xảy ra ở trong núi tại Hành cung vào năm trước, đã một năm qua đi rồi mà nàng vẫn chẳng có chút tiến bộ nào. Nàng cúi đầu, bỗng dưng lên tiếng:
“Trước khi rời khỏi Hoàng cung về núi, Cửu công chúa đã nhờ tôi giữ giúp một chiếc nhẫn bằng bạch ngọc. Công chúa nói rằng đã nhặt được nó ở Ngự hoa viên.”
Hạ Tu Ngôn sửng sốt, lên tiếng hỏi:
“Là của Lý Hàm Đài?”
Thu Hân Nhiên ngầm đồng ý với suy đoán của cậu, nói tiếp:
“Lúc ấy công chúa không muốn nói cho tôi biết chủ của chiếc nhẫn ấy là người nào.”
“Bây giờ chiếc nhẫn ấy đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở chỗ của tôi.”
Hạ Tu Ngôn nghiêm túc hỏi:
“Cô đã kể chuyện này với ai chưa?”
Thu Hân Nhiên lắc đầu đáp:
“Chưa kể cho ai cả.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở nàng:
“Cô đừng nói chuyện này cho ai cả, cũng chớ nghĩ đến chuyện dùng chiếc nhẫn kia làm trò gì.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, lặp lại một lần nữa:
“Ít nhất lúc này không phải thời cơ thích hợp.”
“Vậy phải chờ đến khi nào?”
Thu Hân Nhiên lẩm bẩm nói:
“Chờ đến ngày tôi trở thành một người như thầy Bạch sao?”
“Cô muốn trở thành Giám Chính của Tư Thiên Giám sao?”
Hạ Tu Ngôn hỏi nàng.
Thu Hân Nhiên suy nghĩ một hồi, lắc đầu đáp:
“Không, tôi chỉ muốn trở thành một thầy bói mà thôi.”
Hạ Tu Ngôn trầm mặc một thoáng mới nói:
“Tôi sẽ trở thành tướng quân.”
Đây là lần đầu tiên cậu nói dã tâm của mình với người khác, mặc dù dã tâm của cậu chẳng qua cũng chỉ là trở thành một tướng quân lãnh binh đánh giặc mà thôi.
“Giống như cha của ngài sao?”
Thu Hân Nhiên cẩn thận hỏi lại.
Lúc này Hạ Tu Ngôn im lặng một lúc lâu mới trả lời:
“Có lẽ tôi không trở thành người như ông. Chỉ là…”
Cậu dừng lại một thoáng, nhìn Thu Hân Nhiên tựa như mỉm cười nói:
“Trở thành một người có thể đòi lại công bằng cho chúng ta.”
Thu Hân Nhiên nhìn thấy được một chút ý cười trong đáy mắt của cậu, gió đêm thổi qua làm trái tim đang thấp thỏm sợ hãi của nàng tựa như được vỗ về.
Một lát sau, Hạ Tu Ngôn cúi đầu, nói lại một lần nữa lời vừa giải thích cho nàng:
“Lát nữa tôi sẽ trở lại phòng của mình giả vờ đã đi nghỉ từ sớm. Cô tự mình xuống núi, đi vòng ra sau đại điện đến quảng trường, ngồi tụng niệm kinh với mấy nhà sư. Ban đêm trời tối hẳn không ai chú ý đến cô. Sáng hôm sau cô phải cố gắng làm người ta chú ý đến mình, như vậy người ta mới cho rằng cả tối hôm qua cô đều ở quảng trường chứ chưa từng rời đi. Cô hiểu chứ?”
“Tôi hiểu rồi…”
“Tốt!”
Dưới ánh trăng, thiếu niên nở nụ cười đầy tán thưởng, cậu kéo tay nàng đứng dậy, dẫn nàng đến chỗ hành lang dài, nói:
“Đi đi.”
Cậu nhìn cô gái có sắc mặt tái nhợt rồi nói với giọng dịu dàng hiếm có:
“Đừng sợ.”
Thu Hân Nhiên nhìn hành lang tối đen như mực không thấy được điểm cuối mím môi đi về trước mấy bước. Trên hành lang không treo đèn lồng, bốn về vắng lặng, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng. Thu Hân Nhiên đi được mười mấy bước, bất giác quay đầu nhìn lại thấy thiếu niên mặc áo đen vẫn lẳng lặng đứng đó dõi theo mình.
Thu Hân Nhiên siết chặt tay, quay đầu chạy chậm vào trong màn đêm u tối, tất cả cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi về sau. Đôi bàn tay vào một khắc trước vẫn còn lạnh như băng bỗng rịn mồ hôi nóng rồi biến mất trong làn gió đêm lạnh lẽo. Nàng cứ cắm đầu chạy mãi đến khi nhìn thấy được hồ phóng sinh ở trước mặt mới dám dừng lại, chống tay lên cột trụ gần đó thở dốc.
Phía trước đã là đại điện, tiếng tăng nhân tụng kinh vẫn vang vọng khắp quảng trường, Thu Hân Nhiên bình ổn lại hơi thở, khom người rón rén như mèo đi vòng ra sau lưng của các tăng nhân. Lúc này mọi người hầu như đã rời đi hết, nàng ngồi xuống một cái bồ đoàn bất kỳ, trái tim đập thình thịch tựa như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Những người trong quảng trường chẳng ai để ý tới nàng rời đi từ bao giờ cũng như không có người nào chú ý đến nàng đã quay lại vào lúc nào.
Trời tờ mờ sáng, các tăng nhân trên quảng trường mệt mỏi đứng dậy, tiếng chuông sáng vang lên báo hiệu lễ cúng đã kết thúc.
Người phụ nữ lần tràng hạt trong điện chính suốt một đêm mở mắt ra, cô Bình Xuân vội vàng đến đỡ bà đứng lên:
“Nương nương, người không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm rồi.”
Trên mặt của Hoàng hậu lộ ra vẻ mệt mỏi, bà dựa vào cô Bình Xuân bên cạnh, nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng xôn xao náo loạn thì nhíu mày. Cô Bình Xuân liếc mắt với cung nữ bên cạnh ra hiệu, một lát sau cung nữ kia trở lại bẩm báo:
“Thưa là Thu Tư Thần ngồi canh giữ ngoài quảng trường một đêm nên lúc đứng dậy bị choáng váng và bị ngất đi ạ.”
Hoàng hậu kinh ngạc, nét mặt lộ ra vẻ quan tâm:
“Truyền thái y đến xem cho nàng một chút. Đứa bé này có lòng rồi.”
…
Thu Hân Nhiên đang nằm trên chiếc giường êm ái, mơ màng tỉnh lại thì nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, trong đó có giọng giống như của Nguyên Chu, người đó hỏi:
“Sư tỷ của tôi… Sao vẫn còn chưa tỉnh vậy?”
Một giọng nói già nua lạ lẫm kiên nhẫn giải thích:
“Tư thần vì sợ hãi và đau buồn quá độ… lại nhiễm phong hàn… Nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt.”
“Xin cảm tạ Bao Thái y… Để tôi tiễn ngài ra về…”
Một lúc sau, bên ngoài yên tĩnh lại chỉ còn tiếng than cháy đỏ nổ lốp bốp trong chậu, Thu Hân Nhiên lại chìm vào mê man.
Thu Hân Nhiên cảm thấy dường như mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài. Trong mộng, nàng đang chạy trên một hành lang dài đen kịt không nhìn thấy điểm cuối. Khi nàng đang chạy trốn khỏi tiếng bước chân đang đuổi theo phía sau không dám quay đầu nhìn lại, bỗng một giọng nói đầy lo lắng của Lý Hàm Viên từ phía sau vang lên:
“Hân Nhiên à, chị có nhìn thấy chiếc nhẫn bằng bạch ngọc của em không?”
Sau đó, giọng nói đầy tuyệt vọng của Tiểu Tùng cũng vang lên:
“Thu Tư thần, tại sao cô lại không cứu tôi?”
Nàng nâng tay che kín hai tai lại nhưng tiếng móng tay cào trên sàn nhà thô ráp và bén nhọn kia vẫn văng vẳng trong đầu, mỗi âm thanh tựa như những mũi dao nhọn cắt vào trái tim của nàng khiến nàng không thể thở nổi.
“Đừng sợ!”
Bỗng dưng một giọng nói dịu dàng vang lên, lúc nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy bóng của một người đang lẳng lặng đứng ở cuối hành lang, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng không thể thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Trái tim của Thu Hân Nhiên đập thình thịch, cô chạy về phía bóng người được ánh trăng chiếu sáng đó, thoáng chốc hai mắt của nàng sáng chói.
Thu Hân Nhiên mở mắt ra, trước giường là gương mặt mệt mỏi và tiều tuỵ của một thiếu niên. Nàng khẽ lắc đầu, nhất thời không phân biệt được nàng vẫn còn ở trong mộng hay đã tỉnh lại.
Nguyên Chu thấy Thu Hân Nhiên đã tỉnh lại, hốc mắt của cậu bỗng đỏ lên, nói:
“Sư tỷ…”
Cậu nghẹn ngào lên tiếng rồi quay nửa người đi.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng làm nàng có cảm giác hoảng hốt tựa như vừa trở lại nhân gian.
Lúc Thu Hân Nhiên có thể ngồi dậy tự uống thuốc thì lễ cúng của công chúa Thanh Hoà đã kết thúc gần nửa tháng. Sau khi nàng tỉnh lại mới biết được mình ngất xỉu giữa quảng trường và được đưa về nhà công vụ, từ đó nàng luôn chìm trong trạng thái mê man. Thái y đến thăm khám chỉ nói vì sợ hãi và đau thương quá độ, cộng thêm nhiễm phong hàn nên mới sốt cao li bì như thế. Đây cũng không phải bệnh nặng gì nhưng nàng mãi vẫn cứ hôn mê bất tỉnh làm cho Nguyên Chu suýt chút nữa cho rằng nàng không qua khỏi.
“Cậu đã vất vả rồi.”
Thu Hân Nhiên ngồi dậy dựa vào thành giường, chân thành nói cảm ơn. Nguyên Chu ngượng ngùng nói:
“Cảm ơn cái gì? Nếu cô mà xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói sao với sư phụ và sư bá?”
“Dù vậy cũng cảm ơn cậu.”
Thu Hân Nhiên cười nói:
“Rõ ràng tôi mới là sư tỷ, vậy mà luôn gây phiền phức cho sư đệ là cậu.”
“Cô nói bậy gì đó.”
Nguyên Chu nhíu mày có vẻ không vui. Cậu luôn cảm thấy dạo gần đây tinh thần của Thu Hân Nhiên rất kém, không biết vì cái chết của công chúa Thanh Hoà hay vì cơn bạo bệnh này.
“Gần đây ở trong cung… có xảy ra chuyện gì hay không?”
Nàng bỗng lên tiếng hỏi.
Nguyên Chu kinh ngạc hỏi lại:
“Ý của cô là chuyện gì?”
Thu Hân Nhiên im lặng một hồi, thấp giọng nói:
“Ừm, cưới xin ma chay… kết hôn chẳng hạn.”
Nguyên Chu không nghi ngờ gì, nhớ đến một chuyện liền nói:
“À, nói đến mới nhớ, có một chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Sau lễ cúng của công chúa Thanh Hoà, người ta phát hiện Từ Tần chết trong phòng của mình. Thái y kiểm tra báo rằng Từ Tần bị trúng độc còn cung nữ hầu cận thì treo cổ tự sát. Hình như Từ Tần phát hiện cung nữ kia lấy trộm trang sức của mình đưa cho nội thị tuồn ra ngoài bán nên đã bị nàng ta hạ độc giết chết. Sau đó cung nữ kia sợ tội nên đã treo cổ tự vẫn.”
Thu Hân Nhiên cảm giác cổ họng của mình như bị ai bóp nghẹn, sau một hồi mới nói:
“Dựa vào đâu lại kết luận do cung nữ kia giết người?”
“Cô biết chuyện hậu cung vốn do Hoàng hậu quản lý, nhưng vì chuyện của công chúa Thanh Hoà nên ngài ấy không xuất hiện. May rằng hung thủ vụ án này tuy ác độc nhưng vẫn rất dễ điều tra ra. Người ta tìm được nội thị đã từng nhận đồ hối lộ của cung nữ kia, cũng tìm được đồ trang sức của Từ Tần và thuốc độc ở nơi ở của nàng. Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên vụ án này kết thúc ở đây.”
“Vậy người ta xử lý thi thể của cung nữ kia thế nào?”
Nguyên Chu thấy điều Thu Hân Nhiên quan tâm thật kỳ quái, nhưng nghe giọng điệu của nàng tựa như chỉ hỏi vu vơ nên không để trong lòng:
“Theo bình thường thì sẽ gọi người nhà đến nhận xác, nhưng hình như người nhà của nàng ta cũng chẳng còn ai nên người ta đem thi thể của nàng ta ra vứt ở bãi tha ma.”
Thu Hân Nhiên im lặng một hồi, bỗng hỏi:
“Cậu nói là người nhà của nàng ấy chẳng còn ai hả?”
Lúc này Nguyên Chu cảnh giác hỏi:
“Cô và nàng ta có quan hệ gì?”
Quan hệ sao? Tiếng cầu cứu nỉ non trong mộng kia bỗng dưng vang lên bên tai, Thu Hân Nhiên khẽ nắm chặt cái chăn trong tay, gương mặt tái nhợt, nói:
“Cung nữ này… trước đây tôi thấy nàng ấy đáng thương nên đã cho nàng ấy mượn một ít bạc…”
“Cô cho nàng ấy mượn bạc hả? Vì sao cô lại…”
Vẻ mặt của Nguyên Chu từ kinh ngạc chuyển sang đồng tình, cuối cùng hỏi:
“Cô cho nàng ta mượn bao nhiêu?”
“Một số tiền rất lớn.”
Thu Hân Nhiên uể oải nói:
“Tóm lại cậu giúp tôi hỏi thăm một chút đi, nếu không thể đòi lại thì thôi vậy…”
Số tiền này đa phần không thể lấy lại được. Nguyên Chu nghĩ vậy nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng thì ngậm miệng đổi giọng an ủi:
“Không sao, nếu sau này cô cần tiền thì hỏi tôi là được.”
Nghe vậy Thu Hân Nhiên nhếch khoé miệng nhưng rồi lại mím môi, trong lòng đầy tâm sự nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Nguyên Chu chợt nhớ đến bộ dáng lúc mới vào cung của nàng, gương mặt xinh xắn, mắt ngọc mày ngài tựa như một tiên đồng nho nhỏ sống ở trên ngọn núi tiên nào đó. Vậy mà chỉ sống trong cung hơn một năm thôi, đôi mắt trong sáng kia đã chất chứa vài phần ưu sầu.
“Sư tỷ, cô muốn trở về núi không?”
Thu Hân Nhiên im lặng nhìn sang, cậu hơi ngượng ngùng nói tiếp:
“Hay cô vẫn muốn ở lại nơi này?”
“Dù sao tôi cũng phải trở về…”
Thu Hân Nhiên cười. Nàng nhìn lá khô rơi đầy ngoài khung cửa sổ, nhỏ giọng thì thào:
“Nhưng làm người không thể quá tham lam, lúc ở trên núi lại ao ước xuống núi, bây giờ đứng ở dưới núi lại mong muốn trở về…”
– Hết chương 35-