“Cloris, lại nói tiếp, hôm nay tôi gặp được một người rất kỳ quái nha.”
Bên cạnh bàn ăn, thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng đã không còn dáng dấp cô bé con trước kia đang dùng hai tay chống cằm, mang theo thích thú đối với vị quản gia thần sắc ôn nhu lại xa cách an tĩnh đứng ở một bên nói.
Lăng Mộ Ngôn con ngươi chuyển động, bất động thanh sắc thu hồi suy nghĩ, đối với cô mỉm cười, “Kỳ quái như thế nào?”
Lolia thoáng nghiêng đầu, mái tóc vàng chói mắt thả xõa như thác nước rơi xuống một bên, “Ừm, nam nhân kia thoạt nhìn thân phận rất không tầm thường, nhưng mà lại nói với tôi rằng anh ta là dân thường, hơn nữa luôn luôn cho người ta một loại cảm giác tự nói tự quyết …” Nói xong cô còn có chút bất mãn hơi hơi chu môi, “Còn không đợi tôi đáp lời tựa như nhìn thấy cái gì đó đáng sợ liền nhanh chóng chuồn đi.”
“Có lẽ là thiếu gia nhà nào đó muốn thử nghiệm sinh hoạt bình dân đi, chuyện này không có gì ký quái.” Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, có chút không để tâm trà lời.
“Cũng phải, đám đại thiếu gia kia luôn nhàm chán như vậy.” Lolia không hứng thú nhún nhún vai, sau đó trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rõ ràng lộ ra ý cười ngọt như kẹo, “Dù sao không phải ai cũng đều ôn nhu ổn trọng giống như Cloris nha.”
Nghe vậy Lăng Mộ Ngôn lắc đầu không khỏi có chút buồn cười, cũng đã hết sức quen thuộc với việc Lolia tùy thời tùy chỗ phun ra lời ca ngợi, “Cảm ơn tiểu thư khích lệ.”
Lolia cặp mắt màu lam trơn bóng sáng ngời kia lại bắt đầu quang minh chính đại quan sát Lăng Mộ Ngôn, lơ đễnh nói, “Vốn dĩ là như vậy mà, Cloris vẫn luôn hoàn mỹ như vậy a.”
Dưới ngọn đèn rực rỡ hoa lệ, gương mặt tuấn mỹ cực điểm của Lăng Mộ Ngôn càng thêm tà tứ ma mị. Ngũ quan tinh xảo kia tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất dưới ngòi vẽ của nghệ thuật gia, một đôi phượng mâu phát ra quang mang yêu diễm lấp lánh như ruby, ánh sáng lưu chuyển trong đó làm cho hết thảy những thứ xung quanh đều lập tức trở nên ảm đạm thất sắc.
Thật sự là càng nhìn càng yêu nghiệt, đáng tiếc chính là không thể ‘đẩy ngã’ nha. Lolia phồng má đối với việc này biểu thị sâu sắc tiếc nuối.
—– Nam thần cầu mau mau nhảy vào trong bát a QAQ ~
* nhảy vào trong bát: là một trong những cụm từ phổ biến nhất được dùng trên mạng xã hội Trung Quốc năm 2012. Câu nói này xuất phát từ một quảng cáo chocolate. Trong quảng cáo, một cô gái nói với bạn trai mình rằng cô muốn ăn sô cô la, vì thế chàng trai cầm theo một cái bát và mở tủ ra. Ở trong tủ, hai nhân vật M&M bắt đầu ném đồ ăn vào người chàng trai. Chàng trai nói với chúng “Mau nhảy vào bát đi”, nhưng những viên chocolate trả lời rằng, “Anh mới phải nhảy vào bát đó!”. Cụm từ này được cư dân mạng xã hội Trung Quốc dùng với ý tứ ‘Bạn đã được định trước là của tôi, mau mau nhảy vào trong bát của tôi đi’
“Tiểu thư, ngài nên chuẩn bị xuất phát đi học.” Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơi hơi cúi đầu nhìn cô gái đang trợn tròn đôi mắt dường như đi vào cõi thần tiên, sau đó thanh âm dịu dàng nhắc nhở nói.
Lăng Mộ Ngôn khi nói chuyện luôn mang theo ngữ khí dịu dàng chậm rãi quý tộc, vừa chậm rãi lại vừa dễ nghe, hơn nữa bản thân hắn sở hữu thanh âm trầm thấp tao nhã, cho dù là Lolia đã sống cùng hắn nhiều năm cũng như trước thường xuyên bị miểu sát.
* miểu sát: bị giết chết trong chớp mắt
Vì thế Lolia đại tiểu thư đang nhìn Lăng Mộ Ngôn âm thầm chảy nước miếng vừa mới hồi phục tinh thần, lại bất hạnh chìm đắm bên trong thanh âm hoa lệ của quản gia mỹ nhân nhà mình không cách nào thoát nổi _(:3″ ∠)_
“Tiểu thư là đang trợn mắt ngủ gật sao, khi nào thì học được kỹ năng mới, thoạt nhìn rất hữu dụng.” Lăng Mộ Ngôn khóe môi gợi lên ý cười châm chọc, phong khinh vân đạm ca ngợi nói.
Lolia giãy dụa hoàn hồn, vẻ mặt mê mang nhìn ngược lại hắn, “A?”
“… Chân thành hy vọng tiểu thư ở trong lớp học sẽ không phải là loại tình trạng này, nếu không giống với người cha vừa ngu xuẩn dốt nát lại vừa tự phụ ngạo mạn kia của ngài thì rất không tốt.” Thấy khuôn mặt càng ngày càng giống với Caroline của Lolia, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên chậm rì rì phun ra một câu cảm thán như vậy.
Lolia: “…” Cloris, anh luôn luôn ở trước mặt tôi bôi nhọ cá nhám —- không không không, lại thuận miệng —– bôi nhọ người cha thân ái của tôi như vậy thật sự được sao?
* môi cá nhám: từ môi cá nhám (yúchún) đồng âm với từ ngu ngốc (yúchǔn)
Cho nên các người không hổ là đối thủ một mất một còn sao orz
Hiển nhiên ở trong lòng Cloris, hết thảy ưu điểm ở trên người Lolia đều thuộc về vị nữ thần bạch liên hoa ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’ được hắn trân quý đặt dưới đáy lòng, mà toàn bộ khuyết điểm lại thừa kế từ người cha đần độn ‘vừa ngu xuẩn dốt nát lại vừa tự phụ ngạo’ kia của cô ╮(╯▽╰)╭
—– Quả thực bất công không biên giới QAQ
“Cha của tôi… rốt cuộc là loại người gì?” Lolia vẻ mặt thận trọng thử hỏi, “Tôi nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhắc tới ông ấy, anh kể rằng ông ấy là một tên hỗn đản xúc động lỗ mãng, sau đó lại nói là một kẻ ngu xuẩn chỉ biết ngoe nguẩy cái đuôi cười ngây ngô, còn có cái gì mà chỉ số IQ số âm chỉ số EQ thấp kém, âm hiểm giả dối không từ thủ đoạn, hoa tâm ngạo mạn nhân phẩm hèn hạ… Mà lần này lại biến thành ngu xuẩn dốt nát tự phụ ngạo mạn —– Xin hỏi, ông ấy rốt cuộc là như thế nào được mẹ của tôi coi trọng?”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Hắn mới không thừa nhận chỉ cần nghĩ ra từ ngữ gì đó có thể bôi nhọ liền sử dụng tất cả nha… Rõ ràng cái tên ngu xuẩn kia chính là như vậy, không sai! [quay đầu]
“Cloris?”
Lăng Mộ Ngôn khuôn mặt cương cứng hừ lạnh một tiếng, “Ai biết hắn ta sử dụng thủ đoan ti tiện gì, bằng không Caroline làm sao có thể coi trọng con chó ngu ngốc kia?”
Lolia: “…” Tôi vẫn còn ở đây a Cloris, anh thật sự không ý thức được người đang đứng trước mặt anh đây trừ bỏ là con gái của Caroline ra cũng là con gái của ‘con chó ngu ngốc’ trong miệng anh kia sao orz
Lolia giật giật khóe môi, vẫn nhịn không được hiếu kỳ dưới đáy lòng, truy vấn hỏi, “Vậy cha của tôi rốt cuộc là loại người gì?”
Nghe vậy Lăng Mộ Ngôn dường như nhớ tới sự tình gì đó không thoải mái, sắc mặt lập tức nghiêm túc, huyết mâu cũng kết thành một tầng băng hàn vừa lạnh lùng lại vừa nguy hiểm.
“… Được rồi, vậy mẹ của tôi là người như thế nào?” Lolia thấy Lăng Mộ Ngôn không chịu trả lời, đành phải bất đắc dĩ thay đổi vấn đề.
“Mẹ của ngài?” Lăng Mộ Ngôn thần sắc lúc này mới dịu đi một chút, trong con ngươi hiện lên một tia nhu hòa, “Cô ấy là một cô gái vô cùng ôn nhu cơ trí lại thiện lương dũng cảm, thời điểm đối mặt với nguy hiểm thì kiên định không sợ hãi, thời điểm đối mắt với khó khăn thì bình tĩnh cẩn thân, đối với người thân thiết thậm chí có thể trả giá tất cả tín nhiệm cùng trung thành… Tôi chưa bao giờ gặp qua người con gái nào ôn nhu kiên nghị hơn cô ấy.” Nói đến đây Lăng Mộ Ngôn đột nhiên không mặn không nhạt bổ sung một câu, “Đáng tiếc chính là bị con chó ngu xuẩn Kava kia dùng thủ đoạn ti tiện bắt lưu lại bên người hắn ta.”
Lolia: “…” Nam thần nhà tôi chính là tính khí trẻ con, lòng dạ hẹp hòi như vậy. [che mặt]
… Không biết vì cái gì, từ sau khi nhận ra một mặt này của nam thần, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể cảm thấy nam thần siêu siêu đáng yêu nha ~ [ôm mặt]
Cô có nên cảm thấy may mắn khi bộ dạng của mình giống mẹ mà không giống cha sao, bằng không tuyệt đối sẽ đi lên con đường bị ‘chèn ép ngược đãi’ a _(:3″ ∠)_
Bất quá cho dù là bản thân như bây giờ tại mỗi lần làm ra hành động mất mặt thì nam nhân vẫn vui vẻ tặng thêm độ hảo cảm a, nếu cô lớn lên giống với cha… độ hảo cảm nhất định sẽ tăng càng mạnh rồi hạ cũng càng nhanh hơn đi QAQ
Lolia khóe mắt co giật, chỉ cần nghĩ tới nam thần sở dĩ thêm độ hảo cảm là bởi vì trong lòng liên tưởng đến hình ảnh cha cô làm ra việc ngu ngốc mất mặt, cô nhất thời cả người liền cảm thấy không tốt lắm —–
Nam thần, anh không lúc nào không ‘nhớ’ đến Kava Thân vương như vậy, thật sự không phải bởi vì thầm mến ông ấy sao QAQ!
Mặc dù cô biết Cloris đối với cha của cô chính là sâu sắc hận thù, nhưng biểu hiện như vậy thật sự sẽ làm cho cô thập phần hoài nghi…. Được rồi, là sẽ ghen tị a _(:3″ ∠)_
“Tiểu thư, ngài không biết là bản thân đã quên mất chuyện gì sao?” Lăng Mộ Ngôn cong môi cười yếu ớt hỏi.
Lolia nhanh chóng hoàn hồn, mê mang nói, “A? Có sao, tôi lại quên mất chuyện gì?”
“Ví dụ như…” Lăng Mộ Ngôn không chút hoang mang đem tầm mắt hướng tới đồng hồ treo trên tường, “Chuyện ngài sắp bị muộn học?”
Lolia: …
Nhìn bóng dáng thiếu nữ hoảng hốt vội vàng chạy ra khỏi cửa, Lăng Mộ Ngôn tâm tình rất tốt không lên tiếng yêu cầu cô chú ý giữ hình tượng.
“À, vì giúp tiểu thư về sau chú ý quan niệm thời gian, vẫn không cần nói cho ngài ấy biết trước đó giáo viên lớp nghệ thuật có gọi điện thoại tới báo rằng hôm nay bản thân có việc cho nên lớp học sẽ bắt đầu muộn một chút.” Bàn tay đeo găng tay da nhẹ nhàng xoa môi, con ngươi màu rượu đỏ lóe lên quang mang sung sướng, thanh niên tuấn mỹ tà tứ ở dưới ánh đèn thủy tinh nụ cười càng thêm ôn nhu lưu luyến.
Kí chủ, cậu lại hiểm độc hơn rồi. 001 không đành lòng nhìn tiếp che đi đôi mắt, không có thành ý vì nữ chủ bi ai ba giây đồng hồ.
“Như thế nào còn không đi ra? Hay là đứng ở nơi đó rất thoải mái?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nâng cằm lười biếng nhìn về phía vách tường, âm cuối cất cao mang theo vài phần hương vị trêu chọc.
Louis lúc này mới dần dần hiện ra thân hình, tháo xuống chiếc mũ trùm kín mặt, thản nhiên nói, “Ta tưởng rằng ngươi không thích Lolia nhìn thấy ta.”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp a? Lăng Mộ Ngôn không khỏi mang theo tràn ngập hiếu kỳ đánh giá đối phương một hồi, tinh quái cười nói, “Anh đây là… đang dỗi sao?”
Thở dốc? Louis khẽ nhíu mày, không khỏi phản bác nói, “Khí tức của ta vẫn rất thông thuận.”
* ở đây Louis nghe nhầm từ dỗi (dǔqì) thành từ thở dốc (duǎnqì)
Nhìn gương mặt nghiêm túc bảo thủ cùng vẻ mặt tin tưởng rõ ràng không phải là đang nói đùa kia của, Lăng Mộ Ngôn không hiểu vì sao cảm thấy vô cùng thú vị, đối diện với Thân vương điện hạ cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nghiêng đầu qua một bên yên lặng run run bả vai.
Thân vương các hạ đối với phản ứng này của hắn thập phần khó hiểu, hàng lông mày càng thêm nhíu chặt lại, “Làm sao, ta nói sai cái gì sao?”
Y không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng Lăng Mộ Ngôn trái lại tùy ý cười phá lên.
Louis: “…”
Thẳng đến khi thấy Louis yên lặng xoay người một bộ dáng dấp chuẩn bị muốn rời đi, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới ngừng lại tiếng cười, hắn ho khẽ hai tiếng bày ra điệu bộ đứng đắn, “Không ngờ vài năm nay Louis anh vẫn như trước không thích ứng được với cuộc sống của nhân tộc a, quả nhiên là ‘đổ cổ’ sao?”
* đồ cổ: chỉ những người có tư tưởng hoặc lối sống cổ hủ
Một câu cuối cùng này rốt cuộc bại lộ tâm tư ác liệt thích đem Thân vương các hạ ra để pha trò của Lăng Mộ Ngôn, vì thế khuôn mặt thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy thập phần cảnh đẹp ý vui kia của Lăng Mộ Ngôn ở trong mắt của Louis lại biến thành càng nhìn càng đáng giận, không khỏi nghiêm mặt bày ra biểu tình âm trầm tăm tối trước kia ở trước mặt đám thuộc hạ bách thí bách linh, hi vọng có thể làm cho huyết tộc trước mắt này có thể im bặt giống như bản thân tưởng tượng.
* bách thí bách linh: trăm lần thử, trăm lần có hiệu quả
Nhưng Lăng Mộ Ngôn như thế nào có thể thuận theo ý nguyện của y chứ? Vì thế —–
“Ủa, Louis, anh là đang thẹn thùng sao? Đây thật sự đúng là biểu tình hiếm thấy nha.” Thanh niên huyết tộc hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt giật mình nói, trong con ngươi dập dờn ý cười sáng ngời, thoạt nhìn quả thực không có nửa điểm ý tứ sợ hãi.
Thân vương các hạ: “…”