*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công viên Lục Ấm.
“Thật có lỗi, tôi tới muộn.” Diệp Thiên Tầm vội vàng chạy tới, có chút thở hổn hển nói, “Để anh đợi lâu, Mộ Ngôn.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Thanh niên tuấn mỹ một thân áo khoác ngoài màu café trên cổ choàng chiếc khăn màu trắng, cười rộ lên tựa như ánh nắng ấm áp vào ngày đông, ôn hòa thoải mái.
“Mộ Ngôn thích màu café sao?” Diệp Thiên Tầm vẫn duy trì ý cười nhu hòa, trong con ngươi lại lộ ra một chút tò mò, “Mỗi lần gặp mặt, anh giống như đều mặc quần áo màu café a.”
“À?” Lăng Mộ Ngôn ngừng lại một chút, trên mặt lộ ra thần sắc sủng nịch, “Không biết nữa, nhưng mà… luôn cảm thấy tựa hồ có người từng nói với tôi, thích nhất tôi mặc quần áo màu này…”
“Thật không… vậy người kia đối với anh nhất định là một người rất quan trọng đi.” Cô thoáng hạ mi mắt, nhẹ nhàng nói.
“Chắc vậy.” Lăng Mộ Ngôn thu lại nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, con ngươi màu trà nhạt trong trẻo như lưu ly cũng toát ra một chút u buồn, “Đáng tiếc không nhớ gì cả.”
“Nhất định sẽ nhớ ra, một ngày nào đó sẽ!” Diệp Thiên Tầm nhìn bộ dạng này của hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu, vội vàng dời đi đề tài, “Anh chẳng phải muốn đi xem phim điện ảnh gì đó sao? Lúc trước anh từng nói cảm thấy bộ phim này rất quen thuộc?”
“Ừ, chính là bộ phim <Thủy Linh Lung> kia.” Lăng Mộ Ngôn lại lộ ra tươi cười trong sáng, từ trong túi áo lấy ra hai vé xem phim, “Tôi đã mua sẵn vé, cùng đi xem chứ?”
Nghe vậy Diệp Thiên Tầm không khỏi hơi hơi nheo lại con ngươi, thanh âm nhu hòa hỏi, “Không đi cùng tôi thì anh muốn đi cùng ai a, Mộ Ngôn? Hửm?”
Lăng Mộ Ngôn biểu cảm nhất thời có chút xấu hổ, “Thiên Tầm cô biết mà, tôi không phải có ý đó…”
“Phốc, chọc anh thôi, ngốc chết.” Diệp Thiên ầm mím mím môi bật cười, sau đó túm lấy ống tay áo của hắn, đi về hướng rạp chiếu phim, “Đi mau, bằng không không kịp giờ xem phim.”
Lăng Mộ Ngôn đi theo cô, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, chớp chớp đôi mắt.
Một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu chợt dâng lên.
…
Lúc này, Tô gia.
Tô Cảnh Thần ngón tay có quy luật gõ gõ mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn ảnh chụp trên mặt bàn, thật lâu không lên tiếng.
Bên trong ảnh chụp đặt trên mặt bàn, dưới ánh nắng nhàn nhạt, Lăng Mộ Ngôn cùng Diệp Thiên Tầm nhìn nhau cười. Ảnh được chụp ra tựa như một bức tranh vẽ, xinh đẹp đến khó thể tin nổi.
“… Diệp, Thiên, Tầm.” Tô Cảnh Thần cầm lấy tấm ảnh chụp kia, thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên. Y vuốt ve sườn mặt xinh đẹp ôn nhã của cô gái, động tác nhìn như cẩn thận mà trìu mến, trong con ngươi lại tràn ngập lãnh ý tàn khốc.
Hồi lâu sau, y mới đem chiếc di động đã vang chuông thật lâu cầm lên, nghe được báo cáo của người bên kia đầu dây, con ngươi màu đen hơi hơi híp lại.
… Rạp chiếu phim sao?
“Ngô bá, chuẩn bị xe cho tôi.”
“Dạ, thiếu gia, xin đi đường cẩn thận.”
…
“Ôi chao, bộ phim này thật đúng là không hay chút nào, đúng không Mộ Ngôn?” Rời khỏi rạp chiếu phim, Diệp Thiên Tầm thuận tay đem vé xem phim ném vào trong thùng rác, hai tay khép lại đặt ở bên miệng hà hơi, tự nhiên nói.
Không nghe thấy tiếng trả lời từ phía sau, Diệp Thiên Tầm không khỏi nghi hoặc quay đầu lại. Chỉ thấy người thanh niên toàn thân yên tĩnh thất lạc kia đang cúp mắt nhìn vé xem phim trong tay, hàng mi dày cong vút che khuất đi trà mâu thanh nhã phủ kín sương mù, khiến cho người ta không thể đoán được tâm tình của hắn, đôi môi mỏng có thể nhìn thấy được khẽ giật giật. Diệp Thiên Tầm thử lại gần, cẩn thận lắng nghe mới biết được hóa ra hắn đang gọi tên một người, thanh âm ôn nhu lưu luyến khiến cho người ta si mê say đắm —–
* trà mâu: đôi mắt màu trà
“Tiểu Huân…”
Diệp Thiên Tầm cước bộ khựng lại, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng như phát sốt. Người này, ai cho phép hắn gọi mình như vậy!
* ở đây Diệp Thiên Tầm hiểu nhầm. Lăng Mộ Ngôn gọi ‘Tiểu Huân’, chữ Huân (薰 / Xūn) đồng âm với chữ Tầm (寻 / Xún) trong tên của Diệp Thiên Tầm
“Cái đó, Mộ Ngôn?” Cô đứng tại chỗ rối rắm một hồi, sau đó tiến tới nhè nhẹ vỗ lên bả vai của Lăng Mộ Ngôn, “Gọi tôi có chuyện gì thế?”
Lăng Mộ Ngôn bừng tỉnh, bỗng dưng ngẩng đầu lên. Trên mặt hắn mang theo một chút mờ mịt, dần dần lộ ra thần sắc tỉnh táo, sau đó đột nhiên nắm lấy bàn tay của Diệp Thiên Tầm.
“… Mộ Ngôn?”
“Thiên Tầm, tôi hình như biết được tên của cô ấy là gì.” Thanh âm của Lăng Mộ Ngôn trầm thấp trong trẻo, mang theo kích động nhàn nhạt, “Ngay vừa rồi, tôi giống như, nhớ ra cái gì đó.”
Diệp Thiên Tầm ngẩn người, “Cái gì?”
“Chính là vừa rồi trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, cẩn thận nghĩ lại lại không nhớ ra.” Lăng Mộ Ngôn thanh âm trầm xuống, vẻ mặt ảm đạm nói.
“Mộ Ngôn…”
“Tôi không sao, Thiên Tầm.” Không đợi Diệp Thiên Tầm an ủi, Lăng Mộ Ngôn liền khôi phục lại tươi cười, “Ít nhất tôi đã bắt đầu nhớ ra, không phải sao? Tôi tin tưởng một ngày nào đó, tôi sẽ nhớ lại toàn bộ.”
“…”
“Một ngày nào đó, tôi sẽ nhớ ra cô gái kia rốt cuộc là ai, vì sao tôi lại quên mất cô ấy…” Lăng Mộ Ngôn gắt gao xiết chặt tấm vé xem phim vẫn còn trong tay, nghiêm túc nói.
“… Cô ấy tên là gì?”
“A?” Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Tầm, “Cái gì?”
“Trước đó anh không phải đã nói là nhớ ra tên của cô gái kia sao? Tên là gì? Tiểu Huân?” Diệp Thiên Tầm giữ nguyên nụ cười tao nhã rụt rè, chậm rãi nói.
Hóa ra khi đó… hoàn toàn là bản thân tự đa tình a. Cô ở trong lòng cười khổ một tiếng, thật là, chính mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Rõ ràng đối với nam nhân trước mắt có cảm tình, vì sao còn muốn giúp hắn tìm kiếm cô gái trong trí nhớ?
Tốt bụng như vậy thật sự là Diệp Thiên Tầm cô sao?
Thật sự là, rất ngu ngốc a.
“Tôi không biết đó có phải là tên thật của cô ấy hay không…” Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, “Chỉ là mơ hồ nhớ tới, tôi tựa hồ gọi cô ấy là Tiểu Huân, ‘Huân’ trong huân y thảo.”
* huân y thảo: hoa oải hương
Diệp Thiên Tầm kéo kéo khóe môi, “Huân y thảo? Thật sự là một cái tên êm tai.”
Cô gái kia đối với Mộ Ngôn mà nói nhất định rất quan trọng đi, quan trọng tới mức… ngay cả mất trí nhớ cũng không thể quên đi đối phương.
Thật sự hạnh phúc a, cư nhiên được một nam nhân như vậy đặt ở trong lòng…
“Tôi cũng thích cái tên Thiên Tầm a.” Nghe được lời của hắn, Diệp Thiên Tầm bất ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ mang theo tươi cười ấm áp nhìn mình, trong con ngươi vẫn như trước ôn nhu như nước chậm rãi hiện lên gợn sóng, sắc trà nhạt xinh đẹp vô cùng.
Diệp Thiên Tầm ngây ngốc nhìn hắn, chỉ cảm thấy cả thế giới đều bởi vì nụ cười kinh diễm của người này mà sáng bừng lên, rực rỡ long lanh.
Giờ khắc này, Diệp Thiên Tầm hiểu rõ, bản thân thật sự hãm sâu… còn cam tâm tình nguyện hãm sâu vào.
…
Ngay tại thời điểm Diệp Thiên Tầm đang ngây người, di động đột nhiên vang lên.
“A, alo?” Sau khi được Lăng Mộ Ngôn uyển chuyển nhắc nhở, cô đè nén kích động lấy ra di động, “Tôi là Diệp Thiên Tầm, xin hỏi ai vậy?”
“Diệp Thiên Tầm, tôi là Tô Cảnh Thần.” Thanh âm trầm thấp lười biếng mang theo cảm giác mát lạnh từ trong di động truyền ra.
Diệp Thiên Tầm ngẩn ra, theo bản năng có chút chột dạ liếc mắt về phía Lăng Mộ Ngôn đang trầm tĩnh nhìn mình một cái, sau đó mới nghiêng người nhỏ giọng rụt rè hỏi, “Hóa ra là Tô thiếu gia, anh có chuyện gì sao?”
“Về vấn đề hôn ước giữa chúng ta, nói như vậy hẳn là cô cũng hiểu.”
“… Cho nên?”
“Cô không cần khẩn trương, phải biết rằng tôi không có ý định tuân theo mệnh lệnh kết hôn của gia tộc.” Tô Cảnh Thần tràn ngập ngang ngược nói, “Vì vậy, có lẽ chúng ta nên gặp mặt thảo luận một chút xem nên làm thế nào để hủy bỏ hôn ước?”
Diệp Thiên Tầm cúp mi mắt trầm mặc trong chốc lát, sau đó xiết chặt di động, trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”
Tô Cảnh Thần nói ra địa chỉ gặp mặt liền cúp máy, để lại Diệp Thiên Tầm trừng mắt nhìn di động, hận không thể hung hăng đem nó ném vỡ —– cái chỗ kia không phải là gay bar hay sao?!
Tô Cảnh Thần y có phải hay không rất quá phận! Quả thực một chút thành ý cũng không có ==
“Làm sao vậy, Thiên Tầm?” Lăng Mộ Ngôn nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô, không khỏi có chút lo lắng hỏi.
“A, không có gì.” Diệp Thiên Tầm cất đi di động, xấu hổ lắc lắc đầu, sau đso giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, thoáng trầm tư thản nhiên nói, “Mộ Ngôn, lát nữa có thể đi cùng tôi tới một chỗ được không?”
“A? Đương nhiên có thể.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra ý cười mềm mại, “Dù sao tôi cũng không có việc gì, đi nơi nào cũng được.”