“Tiểu Bách Thụ, em như thế nào rảnh rỗi hẹn anh ra đây?”
Bờ sông, Lăng Mộ Ngôn mỉm cười nhìn thanh niên áo trắng vẻ mặt binh yên ôn nhu đứng ở phía đối diện hắn, trêu chọc hỏi.
Bách Hàm mỉm cười, thanh âm nhu hòa, “Em chỉ là ở nhà nghĩ thông suốt một vài chuyện mà thôi.”
“Thật không? Vậy có thể nói với Lăng học trưởng sao?”
Lăng Mộ Ngôn tự nhiên nói, đồng thời ở trong lòng hỏi 001 về độ hảo cảm hiện tại của Bách Hàm.
[Đinh, Bách Hàm đối với người chơi độ hảo cảm là 60.]
“Kỳ thực em hẹn Lăng học trưởng anh ra đây, chính là có việc muốn hỏi anh.”
“Cái gì?”
“… Chờ sau khi em trở nên cường đại hơn, Lăng học trưởng có thể hay không suy nghĩ đến việc ở chung một chỗ với em?”
Dưới dương quang ấm áp, thanh niên áo trắng vẻ mặt ôn nhu như nước, trong con ngươi đen thuần khiết lại lộ ra tia nghiêm túc. Thanh âm của cậu mềm nhẹ tựa như gợn sóng đang chậm rãi tỏa ra, rồi lại mang theo kiên định cùng trịnh trọng.
Lăng Mộ Ngôn ý cười trên khóe môn thoáng chợt tắt, có chút phức tạp cũng không nhìn vẻ mặt của Bách Hàm mà nghiêng đầu nhìn về phía lòng sông gợn sóng, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Lời nói của hắn tựa như dung nhập vào trong làn gió, mềm nhẹ lại trôi nổi dừng bên tai của Bách Hàm: “Thực xin lỗi, Tiểu Bách Thụ… Học trưởng tựa hồ đã có người yêu thích.”
Bách Hàm lông mi hơi hơi run rẩy, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một tiếng than thở từ trong miệng cậu tràn ra.
Lăng Mộ Ngôn có chút lo lắng: “… Tiểu Bách Thụ?”
Bách Hàm lắc lắc đầu, khóe môi lại cong lên một tia ý cười dịu dàng, vẻ mặt tựa hồ cũng nhiều ra vài phần tiêu sái cùng thoải mái, “Kỳ thực em cũng đoán trước được câu trả lời của Lăng học trưởng, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, chỉ có là chút không cam lòng mà thôi.”
“Em chỉ là muốn thử một lần, nếu Lăng học trưởng thực sự đáp ứng em thì có bao nhiêu tốt đẹp.” Cậu hơi hơi ngửa đầu, khóe mắt giống như có chút có vài giọt lệ trào ra, “Nhưng mà… tại sau khi thật sự bị Lăng học trưởng anh cự tuyệt, không biết vì cái gì, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng thở ra.”
“…”
“Rất kỳ quái phải không?” Bách Hàm quay đầu về phía hắn cười cười, “Em cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là… thích Lăng học trưởng anh như vậy a…”
“Tiểu Bách Thụ…”
“Lăng học trưởng, anh hãy nghe em nói hết.” Bách Hàm đánh gãy lời nói của Lăng Mộ Ngôn, nghiêm túc nói, “Kỳ thực từ lúc học đại học em đã thích anh, anh có biết không? Ở sau khi anh xuất ngoại du học, em từng thống khổ muốn chết, nhưng mà thời điểm gặp được Quân Duệ, em không còn nhớ đến anh nữa, cho nên em vẫn tưởng rằng bản thân không còn thích anh.”
“Chính là… sau khi Lăng học trưởng trở về, em phát hiện ra hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của chính mình, dần dần em mới nhận ra, hóa ra… em vẫn còn thích Lăng học trưởng. Mà ngay tại khi em rốt cuộc hiểu rõ ràng tình cảm của bản thân, lại phát hiện ra hóa ra Quân Duệ cũng thích anh… Khoảng thời gian trước tâm tình của em rất hỗn loạn, cho nên vẫn không dám gặp mặt Lăng học trưởng, thực sự rất có lỗi.”
Bách Hàm hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Nhưng mà cho tới bây giờ em mới nhận ra bản thân cỡ nào hoa tâm, em hoàn toàn không ngờ rằng bản thân cư nhiên lại đối với một người khác sinh ra cảm giác động tâm.”
Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, đem Bách Hàm ôm lấy, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Không phải, học trưởng hiểu rõ, Tiểu Bách Thụ vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan thiện lương trọng tình cảm, cho nên Tiểu Bách Thụ em không cần phải hạ thấp bản thân như vậy.”
“Cái gì đứa nhỏ a… học trưởng anh luôn biết cách dỗ dành em.” Bách Hàm chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, không khỏi hơi hơi nghẹn ngào cười nói.
“Em biết không? Nghe nói con người ta khi còn sống có thể thích được rất nhiều.” Lăng Mộ Ngông cũng không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nhẹ giọng cười nói, “Cho nên em có thể thích Quân Duệ, có thể thích anh, cũng có thể thích một người khác, đây hoàn toàn không có gì không đúng. Không cần phải cố gắng trốn tránh suy nghĩ trong lòng mình, nếu thích người kia thì đừng lui bước, phải tin tưởng bản thân a, Tiểu Bách Thụ.”
Bách Hàm có chút hoảng hốt, “Tin tưởng… bản thân?”
Lăng Mộ Ngôn thanh âm càng thêm ôn nhu, “Đúng vậy, anh tin tưởng Tiểu Bách Thụ nhất định sẽ tìm được một người thích hợp nhất, cũng yêu thương em nhất. Người đó nhất định so với bọn anh sẽ làm tốt hơn, sẽ không khiến cho em phải thương tâm.”
Bách Hàm ngây ngốc nghe, trong đầu không thể khống chế hồi tưởng lại bộ dáng người kia không ngừng lấy lòng mình. Rõ ràng bản thân luôn đối với gã tức giận, không muốn nhìn thấy gã, chính là gã cho dù bị cự tuyệt cũng không hề để ý… vì sao chứ?
Bách Hàm cảm thấy bản thân tựa hồ rốt cuộc hiểu được cái gì đó, như vậy gã… chính là người kia sao?
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai: Trợ giúp Bách Hàm tìm được chân ái! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, người chơi thật sự rất nỗ lực! Thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
…
“Tịch tổng, buổi sáng tốt lành.”
Thanh niên xinh đẹp tuấn tú ôm văn kiện, tựa hồ có chút ngượng ngùng tiến về phía Tịch Quân Duệ chào hỏi.
Tịch Quân Duệ nhìn không chớp mắt lướt ngang qua, hoàn toàn không có ý tứ phản ứng đến cậu.
“Tịch tổng, tôi bây giờ đang muốn đem văn kiện tới văn phòng, ngài hiện tại…?” Thanh niên cũng không để ý, mang theo ý cười trong suốt đuổi theo Tịch Quân Duệ hỏi.
Tịch Quân Duệ bước vào trong thang máy, trên mặt mặc dù vẫn duy trì biểu cảm không thay đổi, nhưng trong lòng lại phiền não vô cùng. Y thật không ngờ, người lần trước quấy rầy y đối với Mộ Ngôn tỏ tình lại chính là con trai bảo bối được Bạch tổng yêu thương có thừa – Bạch Thanh, càng không nghĩ tới Bạch Thanh thế nhưng còn muốn xin vào làm trợ lý của y. Nghĩ đến đây Tịch Quân Duệ lại tức giận —– mà chết tiệt nhất là, bởi vì nguyên nhân Tịch thị cùng Bạch thị hai nhà quan hệ vẫn luôn hữu hảo, bản thân cư nhiên không thể thẳng mặt cự tuyệt!
“Tịch tổng?” Bạch Thanh cắn môi dưới, đôi mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn y.
Tịch Quân Duệ liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói, “Cậu đi cầu thang.”
Bạch Thanh không thể tin được mở to hai mắt, “Tịch tổng?!” Văn phòng tổng tài chính là ở tầng ba mươi hai a!
“Như thế nào?” Tịch Quân Duệ luôn luôn lãnh khốc vô tình, đối mặt với mỹ nhân biểu tình điềm đạm đáng yêu trước giờ không hề bị đả động, y cười lạnh một tiếng, “Nếu cảm thấy khó có thể chịu được liền sớm rời đi a.”
Bạch Thanh bàn tay ôm văn kiện dần dần xiết chặt, các khớp xương trên ngón tay thon dài thoáng biến sắc trắng. Cậu cố nén xuống, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Tôi đã biết, Tịch tổng.”
Nghe vậy Tịch Quân Duệ không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân làm khó xử như vậy mà cậu ta vẫn có thể nhịn xuống được. Bất quá… y vô tình ấn xuống nút đóng cửa, chuyện này cùng bản thân có quan hệ gì chứ?
Mà Tịch Quân Duệ nghĩ như vậy cũng không biết, sau đó không bao lâu, y sẽ vì suy nghĩ này mà hối hận tới xanh ruột.
…
“Lăng tiên sinh, cảm ơn anh đã đáp ứng lời thỉnh cầu gặp mặt vô lý như vậy của tôi.” Bạch Thanh đứng lên hướng về phía Lăng Mộ Ngôn vươn tay, lễ phép cười nói, “Tôi là Bạch Thanh, chúng ta từng gặp mặt một lần rồi, không biết anh còn nhớ hay không.”
Lăng Mộ Ngôn thờ ơ đánh giá đối phương một chút, cũng không vươn tay, “Xin chào, tôi là Lăng Mộ Ngôn. Về phần từng gặp mặt một lần gì đó… ngượng ngùng, trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm, tựa hồ không có ấn tượng gì.”
Bạch Thanh cũng không cảm thấy lúng túng, cậu tự nhiên thu hồi bàn tay, ngồi xuống, “Ha ha, Lăng tiên sinh thật sự rất hài hước nha.”
Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống đối diện cậu, “… Ha ha.”
“Nói thật, Lăng tiên sinh quả thực là người rất có mị lực nha.” Bạch Thanh có chút ngượng ngùng cười cười, “Ngay cả tôi cũng bị hấp dẫn vài phần.”
“A?”
“Bất quá hoàn hảo tôi là một người rất chấp nhất.”
Lăng Mộ Ngôn không chút hứng thú hỏi, “… Cho nên?”
“Lăng tiên sinh không cần phải khẩn trương a, tôi không phải người xấu.” Bạch Thanh chân thành nhìn hắn, “Tôi tuyệt đối không phải người xấu, tôi chỉ muốn cùng Lăng tiên sinh kết giao bằng hữu mà thôi.”
“… Sau đó?”
“Nói như thế nào nhỉ, kỳ thực từ lúc còn nhỏ tôi đã yêu thích một người.”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
“Anh ấy luôn luôn lãnh ngạo tao nhã như vậy, tựa như thần minh cao quý.” Bạch Thanh trong đôi con ngươi màu đen toát ra si mê, “Tôi vẫn luôn cho rằng không ai có thể xứng đôi với anh ấy, mà anh ấy cũng sẽ không yêu thích bất kỳ ai.”
“Chính là —–” Cậu chuyển đề tài, “Tôi lại phát hiện ra bản thân nghĩ sai rồi, hóa ra người tôn quý lãnh ngạo như vậy cũng có thời điểm yêu thích thật sâu một ai đó…”
“Phiền toái trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.” Lăng Mộ Ngôn ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, không kiên nhẫn nói, “Tôi thực sự nghĩ không ra cậu hôm nay tìm tôi ra đây nói nhiều lời râu ria như vậy rốt cuộc là hy vọng tôi làm cái gì.”
“Tôi không có ý tứ gì khác, Lăng tiên sinh không cần đem những điều tôi nói trở nên quá phức tạp.” Bạch Thanh có chút ngượng ngùng, “Tôi thật sự không phải người xấu, chỉ là muốn cùng Lăng tiên sinh tâm sự vài điều trong lòng mà thôi.”
“… Chúng ta quen thuộc tới mức đó sao?”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng tiên sinh, tôi liền cảm thấy anh là một người tốt, hơn nữa anh còn là bằng hữu tốt của Quân Duệ, tôi hy vọng giữa chúng ta không cần xa lạ như vậy.”
“… Chuyện này liên quan gì tới Quân Duệ?”
Bạch Thanh sắc mặt đỏ ửng, thanh âm mềm mại dịu dàng, “Bởi vì… anh ấy chính là người từ nhỏ tôi đã yêu thích a.”
“…”
“Cho nên, tôi hy vọng có thể cùng Lăng tiên sinh kết giao bằng hữu.” Bạch Thanh nở nụ cười, “Như vậy có thể tiến thêm một bước tới gần Quân Duệ, tuy rằng hiện tại quan hệ gần gũi như vậy đã khiến cho tôi thực thỏa mãn.”
Lăng Mộ Ngôn buồn cười hỏi ngược lại, “Như vậy cậu cùng Sở Lạc có quan hệ như thế nào?”
“A?” Bạch Thanh sửng sốt một chút, “Sở Lạc…?”
“Đúng vậy, nếu cậu muốn tiến thêm một bước tới gần Quân Duệ, tôi đề nghị cậu đi kết giao bằng hữu cùng Sở Lạc.” Lăng Mộ Ngôn chân thành đề nghị, “Sở Lạc mới là bằng hữu tốt nhất của Quân Duệ a, tin tưởng hai người các cậu sẽ ở chung vui vẻ.”
Bạch Thanh hơi hơi há mồm, “Tôi…”
“Tìm tôi quả thực vô ích, mỹ nhân cậu tìm lầm người rồi.”
“Anh —–” Bạch Thanh mặt đỏ lên, “Anh như thế nào có thể, có thể…” Gọi cậu là mỹ nhân!
Lăng Mộ Ngôn gợi lên khóe miệng cười xấu xa, “Chẳng lẽ mỹ nhân cậu kỳ thực là muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi? Bất quá phải nhắc nhở cậu trước, tôi đối với loại hình giống như cậu không quá yêu thích.”
“Lăng tiên sinh, anh đừng quá phận! Tôi không có —–”
“Hóa ra cậu có chủ ý này!” Một đạo thanh âm nổi giận đột nhiên đánh gãy lời nói của Bạch Thanh. Tịch Quân Duệ bước lại đây, trong con ngươi màu đen dấy lên hai ngọn lửa phẫn nộ, “Đừng có nằm mơ, Mộ Ngôn không có khả năng thích cậu!”
Tịch Quân Duệ vừa nhận được tin tức, sợ Bạch Thanh đối với Lăng Mộ Ngôn gây bất lợi, y liền vội vàng chạy tới. Ai ngờ vừa đuổi đến vừa lúc nghe thấy một câu cuối cùng của Lăng Mộ Ngôn, nhất thời không khỏi nóng nẩy xen vào.
Cậu ta cư nhiên dám đánh chủ ý lên Mộ Ngôn! Chán sống sao?!