Hương Sơn.
“Tiểu Bách Thụ, nơi này thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn một thân quần áo thể thao màu trắng thoải mái, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu, nhìn qua dương quang khoan khoái, rất giống một sinh viên trẻ tuổi vừa tuấn mỹ lại vừa suất khí. Hắn nở nụ cười trong sáng, tinh thần mười phần đối với thanh niên ôn nhu ở phía sau vẫn đang thở hổn hển, hỏi.
“Cái… cái gì thế nào?” Bách Hàm chân mềm nhũn vòng tay ôm thân cây, vẻ mặt oán giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Em chỉ cảm thấy mệt mỏi a, Lăng học trưởng!”
Lăng Mộ Ngôn bật cười ha ha, “Thể lực hiện tại của em rất kém a, Tiểu Bách Thụ ~ Anh nhớ trước kia chúng ta cũng thường xuyên đi leo núi, khi đó em rõ ràng tinh lực mười phần nha!”
Bách Hàm bị nụ cười sáng lạn của hắn làm cho ánh mắt hoa lên, không khỏi nhỏ giọng than thở một câu, “Anh… anh cũng nói là trước kia mà!’
“Thế nhưng thể lực của em hiện tại không phải là rất yếu sao? Cho nên phải thường xuyên rèn luyện a, Tiểu Bách Thụ ~”
Khuôn mặt của Bách Hàm lập tức nhăn nhó lại, “Anh tha cho em đi, Lăng học trưởng…”
“Được rồi được rồi, Tiểu Bách Thụ, em nghỉ ngơi tốt chưa ~” Lăng Mộ Ngôn nâng lên cánh tay chỉ về hướng đỉnh núi, trên mặt lộ ra ý cười sung sướng, “Nếu nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta tiếp tục xuất phát đi, lập tức sẽ tới nơi nha, Tiểu Bách Thụ! Cố! Lên!”
“Lăng học trưởng… a, Lăng học trưởng!” Bách Hàm tiếp tục bị bắt leo núi khóc không ra nước mắt, Lăng học trưởng, anh có thể nghiêm túc nghe em nói có được hay không 〒▽〒
…
“Không, không được… em thật sự không leo nổi nữa, Lăng học trưởng, anh, buông tha cho em đi QwQ” Bách Hàm ghé vào trên một tảng đá lớn, sống chết không chịu đứng dậy, chơi xấu nói, “Không, không bằng Lăng học trưởng khiêng em lên đỉnh núi đi.”
Lăng Mộ Ngôn thấy vậy không khỏi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Bách Hàm, kéo kéo vành mũ của cậu. Nhìn cậu luống cuống tay chân bảo vệ chiếc mũ, lúc này mới thở ra một hơi, “Vài năm nay cái gì không học được, lại học được cách chơi xấu, có phải hay không Tiểu Bách Thụ?”
“Rõ ràng là tại Lăng học trưởng anh một tiếng cũng không thèm báo trước, sáng sớm hôm nay liền trực tiếp xông vào trong nhà em, đem em kéo tới đây, khiến cho em một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có!” Bách Hàm nói đến đây vẻ mặt oán niệm, “Trên trường cũng không xin nghỉ, trong nhà lộn xộn cũng chưa kịp dọn dẹp, đồ đạc gì cũng không mang theo… Lăng học trưởng thật sự hơi quá đáng!”
“Đầu tiên, anh đã xin nghỉ hộ em.” Lăng Mộ Ngôn híp mắt cười lắc lắc ngón tay, “Thứ hai, chúng ta chỉ là đi leo núi, buổi tối có thể trở về, hơn nữa những gì cần mang theo anh cũng đã chuẩn bị kĩ càng, vì vậy em không cần phải lo lắng gì hết. Cuối cùng —– bởi vì nhìn thấy Tiểu Bách Thụ em sắp mọc nấm ngồi chồm hỗm trong nhà, cho nên mới kéo em đi giải sầu mà thôi. Tiểu Bách Thụ em nói như vậy thật sự khiến cho học trưởng thực thương tâm a.”
Bách Hàm: “…” Cậu rõ ràng mỗi ngày đều đi làm, nơi nào ngồi mọc nấm trong nhà a QAQ!
“Còn có gì muốn nói sao, Tiểu Bách Thụ ~”
Bách Hàm vẻ mặt hiện rõ vẻ cầu xin, khoé miệng cố gắng gượng gạo nâng lên, “… Không còn, thật sự cảm ơn anh, Lăng học trưởng.”
Lăng Mộ Ngôn trên mặt lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn thẳng, “Thân ái, em đừng cười… rất khó coi.”
Bách Hàm: “…” (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Khụ khụ, cái đó, đi thôi, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, ha ha.” Lăng Mộ Ngôn giả bộ khụ một tiếng, chột dạ tủm tỉm cười, lôi kéo Bách Hàm.
Bách Hàm vội vàng gắt gao ôm chặt tảng đá, “Không cần… em thật sự không leo nổi nữa…”
“Mau lên mau lên, cùng nhau ôn lại khoảng thời gian học đại học thôi ~”
Bách Hàm còn muốn cự tuyệt, nhưng tại khi nhìn thấy trong đôi con ngươi đen láy cong cong kia của Lăng Mộ Ngôn loé lên ý cười sung sướng, đột nhiên không thể nói nên lời. Cậu ngơ ngác tuỳ ý để hắn lôi kéo tiếp tục đi về phía trước.
Không biết bị dắt đi bao lâu, Bách Hàm dưới đáy lòng rốt cuộc khe khẽ thở dài, bản thân quả nhiên vẫn… không đành lòng cự tuyệt Lăng học trưởng sao?
Chẳng lẽ chính mình thật sự… vẫn không quên được Lăng học trưởng sao?
Cậu cười khổ, vậy Quân Duệ, tính là cái gì?
…
Đỉnh núi.
“Đã lâu rồi chúng ta không đến nơi này, Tiểu Bách Thụ?” Lăng Mộ Ngôn nhìn phong cảnh bên dưới chân núi, phượng mâu híp lại, sảng khoái thở ra một hơi, “Nơi này vẫn đẹp như cũ.”
Bách Hàm nghỉ ngơi đủ rồi, đi đến bên cạnh hắn, gật đầu đồng ý, “Ừm, đúng vậy.”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, “Tiểu Bách Thụ, còn nhớ rõ mỗi lần chúng ta leo lên đỉnh núi đều sẽ làm chuyện gì không?”
Bách Hàm hơi hơi sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, “Đương nhiên nhớ rõ a, khi đó mỗi lần đều là Lăng học trưởng dẫn đầu làm trước a.”
Lăng Mộ Ngôn cười cười, sau đó dùng hai bàn tay khom lại, tạo thành hình một cái loa, hướng về dưới chân núi hô to một tiếng.
Bách Hàm hoảng sợ, lại nhớ đến những việc trước kia bọn họ đã làm qua, không khỏi học theo động tác của hắn, cũng hướng phía chân núi hô to.
A a, Bách Hàm đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Cậu liền cứ như vậy một bên rơi lệ, một bên tiếp tục hô, không hề có ý tứ dừng lại. Mà Lăng Mộ Ngôn yên lặng đứng bên cạnh cậu, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Không biết qua bao lâu, Bách Hàm rốt cuộc ngừng lại. Cậu ngây ngốc nhìn xuống phía dưới, giống như hạ quyết định gì đó, đột ngột thoải mái nở một nụ cười.
Lăng Mộ Ngôn đưa khăn tay qua, “Có sao không, Tiểu Bách Thụ?”
“Hả? Em không sao a.” Bách Hàm tiếp nhận, dường như không sao cả cười cười, sau đó nhìn xung quanh trái phải, “Giống như có chút khát… Em đi mua nước a, Lăng học trưởng.”
“À? Được, nhớ mua hộ anh một chai luôn.” Lăng Mộ Ngôn cười nói, lại hướng cậu trừng mắt trêu chọc, “Bất quá không nghĩ tới Tiểu Bách Thụ em sau khi uống cạn hai chai nước mà anh mang theo thì vẫn còn kêu khát nha.”
Bách Hàm quẫn bách trừng mắt liếc hắn một cái, hừ một tiếng chạy đi mua nước.
Lăng Mộ Ngôn lại ôm bụng cười ha ha.
“Xem ra cậu cùng cậu ta ở chung với nhau rất vui vẻ a.” Đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm chua chua.
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu nhìn qua liền thấy được Tịch Quân Duệ đồng dạng một thân quần áo màu trắng thoải mái. Hắn hít sâu một hơi, rất không kiên nhẫn nói, “Sao lại là anh?”
Vừa nghe thấy câu hỏi của hắn, Tịch Quân Duệ sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt vô tội nói, “Tôi chỉ tới đây giải sầu, ai ngờ lại đụng phải cậu.”
Lăng Mộ Ngôn ném lại một cái nhìn khinh bỉ, “Lần đầu tiên ở bệnh viện anh nói là trùng hợp, lần thứ hai ở khách sạn anh vẫn nói là trùng hợp, như thế nào, lúc này vẫn là trùng hợp?”
“Đương nhiên.” Nói xong, Tịch Quân Duệ trên mặt đột nhiên lộ ra một tia hơi hơi uỷ khuất, “Chẳng lẽ Mộ Ngôn cậu không tin tưởng tôi?”
Lăng Mộ Ngôn nhất thời ác hàn, nhẹ nhàng từng bước lui ra phía sau, tức giận nói, “Tịch Quân Duệ, anh có thể đừng buồn nôn như vậy có được hay không? Nói thẳng đi, anh rốt cuộc có mục đích gì!”
* ác hàn: vừa buồn nôn vừa sởn da gà
“Tôi chỉ muốn cùng cậu kết giao bằng hữu mà thôi, không cần ôm địch ý lớn như vậy đi?” Tịch Quân Duệ bất đắc dĩ giơ lên hai tay, “Tôi thật sự không có ác ý.”
Lăng Mộ Ngôn châm biếm, “Ở sau khi tôi hắt nước trái cây vào mặt anh?”
“Đúng vậy, sau khi tôi trở về đã suy nghĩ thật kỹ, phát hiện ra hành vi của bản thân quả thực có chỗ không đúng.” Tịch Quân Duệ nghiêm trang gật đầu, “Lúc trước tôi không nên vì tội nghiệp Bách Hàm mà đáp ứng lời thỉnh cầu hẹn hò của cậu ấy, bằng không sự tình sẽ không đến nông nỗi này. Chốc lát nữa tôi sẽ cùng Bách Hàm giải thích.”
Lăng Mộ Ngôn nhìn y biểu tình khiêm tốn nhận sai, không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm. Đây là… thần triển khai gì vậy?
[Đinh, trải qua đo lường của hệ thống, Tịch Quân Duệ đối với người chơi độ hảo cảm tăng lên 60.]
“Cho nên anh ta mới có thể như vậy? Nghĩ thông suốt muốn làm rõ quan hệ giữa bản thân cùng Bách Hàm, triệt tiêu bất mãn của ta đối với anh ta?” Lăng Mộ Ngôn lập tức hiểu rõ, không khỏi có chút buồn cười, người này thật sự da mặt đủ dày. Hơn nữa bản thân đối với y chưa từng có sắc mặt tốt, y bất tri bất giác liền tăng độ hảo cảm lên tới 60, thiếu ngược sao?
[Đinh, xin người chơi chú ý, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 20.]
“… Thật tra.” Độ hảo cảm là 60 nhưng giá trị trung khuyển chỉ có 20, thật sự là… thiếu đánh.
Tịch Quân Duệ hắng giọng khụ một tiếng, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của hắn, “… Mộ Ngôn?”
Lăng Mộ Ngôn lãnh đạm liếc mắt nhìn y một cái, “Đây là chuyện giữa anh cùng Tiểu Bách Thụ, nói với tôi thì có ích lợi gì?”
“Tôi chỉ muốn cùng cậu nói rõ ràng, dù sao Mộ Ngôn đối với tôi ôm địch ý lớn như vậy, khiến cho tôi trong lòng thương cảm vô cùng.” Tịch Quân Duệ mỉm cười, trên mặt không có một tia bi thương.
“Tôi chính là nhìn anh không vừa mắt, thế nào?” Lăng Mộ Ngôn cười nhạo nói, sau đó đột nhiên phản ứng lại, “… Ai cho anh gọi tên của tôi?!”
Tịch Quân Duệ con ngươi màu đen vô tội nhìn hắn, không hiểu vì sao có chút cảm giác uỷ khuất, “Chính là trước kia tôi gọi cậu, cậu cũng không cự tuyệt a.”
Lăng Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, không nhìn y.
Tịch Quân Duệ thử tiếp cận hắn, mang theo một tia cẩn thận dè dặt, “Mộ Ngôn, cậu tức giận sao?”
Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Tịch Quân Duệ một cái, sau đó yên lặng không tiếng động cách xa y một chút.
Tịch Quân Duệ lại hướng về phía hắn tiến từng bước.
Thấy y không thức thời như vậy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi trừng mắt nhìn y một cái, sau đó vẻ mặt ghét bỏ đi về phía bên cạnh.
Mà Tịch Quân Duệ vẫn như trước không hề để ý, tiếp tục ý đồ muốn tiếp cận hắn.
“… Anh có phiền hay không a, đứng yên bên kia cho tôi, không được nhúc nhích!” Lăng Mộ Ngôn lại lui về sau từng bước, phát hiện ra Tịch Quân Duệ vẫn muốn tiếp tục đến gần mình, rốt cuộc nhịn không nổi đen mặt. Sải bước dài lui về phía sau vài bước, sau đó hung hăng hướng Tịch Quân Duệ đang rục rịch trừng mắt.
Tịch Quân Duệ bị hắn trừng như vậy, ngoan ngoãn không động nữa. Y gắt gao nhìn cặp phượng mâu thanh lãnh lộ ra cảnh giác cùng không kiên nhẫn của Lăng Mộ Ngôn, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia cảm giác bất thường. Âm thầm cân nhắc, thỉnh thoảng làm theo lời nói của đối phương cũng không sai.
[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 30, xin người chơi tiếp nhận.]
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, có chút mờ mịt nhìn về phía Tịch Quân Duệ trên khuôn mặt không có biểu cảm gì khác thường, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Bản thân vừa làm gì sao? Vì sao tên tra nhân này đột nhiên lại tăng thêm 10 điểm giá trị trung khuyển?
… Quả nhiên bởi vì thiếu ngược sao?
Mà Lăng Mộ Ngôn đang âm thầm kỳ quái cùng Tịch Quân Duệ đang dung túng nhìn hắn đều không phát hiện ra, cách bọn họ một khoảng không xa, thanh niên ôn nhu thanh tú yên lặng đứng đó. Cậu cúi đầu khiến cho người ta không nhìn được thần sắc, chỉ thoáng thấy, đôi tay cầm hai bình nước khoáng đang run lên nhè nhẹ…