“Mang thai.”
Trong nửa tháng nghỉ phép, phần lớn thời gian hai người đều làm tổ ở khách sạn, hết ăn rồi lại ngủ, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, khi Trình Thư Nặc về nước thì béo lên rõ ràng.
Lâm Hủ đến sân bay đón, đẩy hành lí đi theo Trình Thư Nặc, cậu hỏi cực kì thẳng thắn, “Thím à, bụng thím lồi ra cả rồi, mang thai ạ?”
Trình Thư Nặc: “…”
Cô nghẹn họng, liếc Lâm Yến với vẻ lạnh nhạt bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Hủ, “Mang thai cái gì mà mang thai, tôi chỉ béo lên ba kg mà thôi.”
Đầu tiên Lâm Hủ lắc đầu với vẻ không đồng ý, sau đó giả vờ nghiêm túc nói: “Thím nhìn sắc mặt của thím kìa, từng nấy tuổi rồi mà vẫn còn trắng hồng mềm mại, vừa thấy là biết được tình yêu bỏ công tưới tắm rồi, đều là công lao của chú út nhà cháu phải không ạ?”
Khóe miệng Trình Thư Nặc co rút: “Bỏ công tưới ư? Là ý mà tôi hiểu đó sao?”
Lâm Hủ thấy Lâm Yến ở đằng trước không có phản ứng gì trong suốt chặng đường thì to gan hơn chút, gật đầu lẩm bẩm, “Chính là ý mà thím hiểu đó, xem ra chú út của cháu hầu hạ không tệ nhỉ, không thì sao sắc mặt thím lại tốt như thế được.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc thật sự hiểu lầm, cô nghĩ tới hình ảnh xấu xa nào đó, lén nhìn Lâm Yến đang bình tĩnh đi ở phía bên tay phải, thấy vẻ mặt người đàn ông bình thường, sắc mặt lạnh nhạt, khỏi phải nói đứng đắn biết chừng nào.
Trình Thư Nặc càng xấu hổ hơn, cô vỗ mặt, cúi đầu bước đi.
Ba người tới bãi đậu xe, Lâm Hủ đặt hành lý vào cốp, bởi vì có vài phút trong đầu toàn là những hình ảnh quá nhục dục, Trình Thư Nặc có chút không dám đối mặt với Lâm Yến, nên cố ý không nhìn anh.
Lâm Yến dựa vào cửa xe, nhìn Trình Thư Nặc cách đó mấy bước, khẽ hỏi: “Vợ à, em qua đây một chút đi.”
Trình Thư Nặc không tình nguyện bước một bước nhỏ tới gần Lâm Yến, cô nhanh chóng liếc anh một cái, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Yến đứng thẳng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Trình Thư Nặc. Khi hai người đã rất gần thì anh mới dừng bước, cúi người xuống lạnh nhạt hỏi: “Sao mà mặt…”
Anh cố ý dừng lại, rồi cố ý ôm lấy cô, “Sao mà mặt đỏ thế?”
Trình Thư Nặc khẽ ho một tiếng, cô mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Em bị chứng cao nguyên đỏ*.”
(*) Chỉ những mảng đỏ bong tróc hoặc tụ thành từng đám của những ngườ dân sống lâu năm ở vùng cao nguyên. Nguyên nhân chính của hiện tượng này là lớp sừng của da mặt quá mỏng so với môi trường khí hậu, trên bề mặt lộ ra các vệt phỏng đỏ. (Cre: Baike.baidu.com)
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến không ngờ là sẽ nghe được một đáp án như thế, “Em bị chứng cao nguyên đỏ ư?”
Trình Thư Nặc vội gật đầu lia lịa, “Đúng vậy.”
Lâm Yến khẽ cười thành tiếng, anh giơ tay nâng cằm Trình Thư Nặc lên, “Đúng là bị Lâm Hủ nói trúng tim đen rồi.”
Trình Thư Nặc liếc về phía Lâm Hủ đang cần cù chăm chỉ, đầu vã mồ hôi xếp hành lý ở đuôi xe, “Cậu ấy nói đúng câu nào?”
Bụng ngón tay của Lâm Yến đè lên khóe môi Trình Thư Nặc, anh nói nghiêm trang, “Nói em được anh tưới nên tinh thần rất tốt.”
Trình Thư Nặc nuốt nước miếng, ngụy biện: “Cái Lâm Hủ nói là tình yêu, không phải anh.”
Lâm Yến véo cằm cô, “Tình yêu của em chẳng phải là anh sao?”
Trình Thư Nặc khựng lại.
Lâm Yến cúi đầu lại gần tai Trình Thư Nặc, cố ý thấp giọng, dùng giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe được mập mờ nói: “Gần đây có ngày nào là anh không tưới em đâu chứ? Hửm?”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc bị một câu không nhanh không chậm của anh trêu chọc cho đỏ cả tai, cô hất tay Lâm Yến ra, “Có còn liêm sỉ nữa không thế?”
Khóe mắt cô liếc về phía Lâm Hủ đã đóng cốp xe lại cách đó mấy bước, “Anh đừng có dạy hư Lâm Hủ.”
Lâm Yến vén phần tóc mái rơi xuống sườn mặt của Trình Thư Nặc ra sau tai, nói hời hợt: “Nó đã hư rồi, không cần anh phải dạy.”
Anh dứt lời, Lâm Hủ đã chạy tới trước mặt hai người, thấy mặt Trình Thư Nặc càng đỏ hơn, ánh mắt cậu tới lui qua lại trên người cô dâu mới vào cửa.
Chú út vẫn lạnh nhạt đứng đắn như trước, nhưng Trình Thư Nặc ấy à, vành tai đỏ đến sắp rỉ máu.
Lâm Hủ chống nạnh, kích động làm ầm ĩ, “Thím à sao thím lại thế chứ, trên đường xá thênh thang thấy chú út của cháu mà cũng nứng được hả? Thím cũng…đói khát quá rồi đó!”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc nhìn Lâm Hủ như đang nhìn một kẻ thiểu năng, Lâm Hủ hồn nhiên không nhận ra ánh mắt của cô, ngược lại còn lo lắng nói: “Thím à, thím như thế thì sẽ ép khô chú út của cháu mất!”
Thái dương của Trình Thư Nặc nhảy lên thình thịch, cô nhìn về phía Lâm Hủ với vẻ khó tin.
Lâm Hủ nói năng hùng hồn: “Đi tuần trăng mật về, chú út của cháu gầy đi, thím lại béo lên, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thím đòi hỏi vô độ.”
Trình Thư Nặc: “…”
Cậu nói xong, Lâm Yến nắm tay lại để bên môi khẽ cười.
Trình Thư Nặc không nói lời nào, đạp hai chú cháu mỗi người một cước, sau đó đẩy Lâm Yến ra, kéo cửa lên xe, rồi lại dùng sức đóng sầm cửa xe lại.
Lâm Hủ còn muốn tranh luận với Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lại trực tiếp bỏ của chạy lấy người, cậu vừa xắn tay áo vừa lại gần Trình Thư Nặc, “Sao lại thế này, nói hai câu trái ý thôi là thím lại cau có với cháu…”
Cậu mới nói được một nửa thì cổ áo sơ mi đã bị người dùng sức xách lên.
Lâm Hủ quay đầu nhìn về phía Lâm Yến với vẻ khó hiểu, “Chú út à, chú kéo áo cháu làm gì thế?”
Lâm Yến lạnh lùng nói: “Không có lần sau đâu đấy.”
Lâm Hủ tủi thân nói: “Hồi nãy cháu nói chú còn cười, cháu tưởng là chú đứng về phía cháu chứ, sao bây giờ lại lật mặt thế!”
Lâm Yến gõ đầu cậu ta một cái, hỏi: “Cháu tưởng là chú ngầm đồng ý, nên cháu dạy dỗ vợ chú đấy à?”
Lâm Hủ gật mạnh đầu: “Đúng thế đúng thế, nói trắng ra là cháu chó cậy thế chủ, chú út à, vừa nãy chẳng phải chú cười vui vẻ lắm sao?”
Lâm Yến buông Lâm Hủ ra, anh khẽ cười, nói: “Ừ, vợ chú đáng yêu lắm phải không.”
Lâm Hủ ngớ ra mấy giây, không nói gì.
Lâm Yến nhìn người trong xe cách tấm kính, thấp giọng khen ngợi: “Đỏ mặt cũng rất đáng yêu.”
Lâm Hủ: “…”
Chú út đúng là bị Trình Thư Nặc trói chặt rồi, Lâm Hủ nhức đầu, rốt cuộc cũng đã nhận thức được sự thật, “Ừ, phân bạn gái ỉa ra cũng thơm, chú út à, chú không cảm thấy phân của thím thơm lắm sao?”
Lâm Yến: “…”
Lâm Hủ: “Không thơm ạ? Chẳng lẽ hình dáng phân của thím đẹp hơn ạ?”
Lâm Yến: “…”
Ba phút sau.
Trình Thư Nặc nhíu mày nhìn kính chiếu hậu, “Chẳng phải Lâm Hủ bảo không muốn về cùng chúng ta sao? Nó đuổi theo xe làm gì?”
Lâm Yến nói mà sắc mặt không thay đổi: “Không biết nữa, chắc là nó mắc bệnh rồi.”
Trong kính chiếu hậu, Lâm Hủ kêu gào xé tim xé phổi, Trình Thư Nặc đồng tình nói: “Hình như đầu óc nó có vấn đề thật.”
Ô tô vẫn luôn chạy về phía trước, tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Lâm Hủ vừa lau nước mắt vừa đuổi theo chiếc xe: “Chú út! Chú đưa cháu đi với! Tại sao chú lại muốn vứt bỏ cháu vậy chứ hu hu hu!”
***
Trình Thư Nặc xin nghỉ khoảng nửa tháng, công việc ở Duy Á chất đống rất nhiều, Trình Thư Nặc quay về công ty đi làm, tăng ca mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng tới tám chín giờ tối mới ra khỏi Duy Á.
Việc ở văn phòng luật của Lâm Yến nhiều, nhưng dù sao anh cũng đứng ở vị trí người hợp tác, mức độ tự do làm việc khá lớn.
Trình Thư Nặc tan làm muộn, về cơ bản thì Lâm Yếu đều sẽ tới đón cô.
Xe của Lâm Yến luôn đậu ở một chỗ cố định, Trình Thư Nặc vừa lên xe thì sẽ nghiêng sang phía ghế lái, tới trước mặt Lâm Yến đòi một nụ hôn, rồi lại ngồi ngay ngắn, cởi giày cao gót dưới chân.
Lâm Yến chậm rãi khởi động ô tô, khóe mắt thấy tay Trình Thư Nặc thường xuyên ấn mắt cá chân, anh liếc nhìn đôi giày cao gót khoảng mấy phân ở bên chân Trình Thư Nặc, “Chẳng phải anh đã mua cho em mấy đôi giày thể thao ư? Sao không đi?”
Anh có chút cáu kỉnh, Trình Thư Nặc nghe ra được, cô nhanh chóng giải thích: “Quen rồi ấy mà, đi giày cao gót khiến em có sức mạnh hơn, trước đây cũng sẽ không thế này, khoảng thời gian gần đây đứng lâu nên quả thật hơi mệt.”
Lâm Yến tập trung lái xe, anh không nhìn Trình Thư Nặc, giọng điệu vẫn trầm thấp, “Ngày nào cũng tăng ca tới muộn như thế, sao có thể không mệt được chứ.”
Trình Thư Nặc rất hiểu Lâm Yến, dù anh có bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng có thể bắt được chút cảm xúc phập phồng rất nhỏ trong những câu nói của anh.
Trình Thư Nặc hỏi: “Có phải anh cảm thấy khoảng thời gian này em đã lơ là anh không?”
Lâm Yến mím môi, ngừng hai giây, rồi hỏi: “Không sao đâu, công việc quan trọng hơn anh mà.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không biết phải nói gì, đúng là cô cảm thấy công việc rất quan trọng.
Mãi tới khi đến dưới tiểu khu, hai người cũng không nói chuyện, ô tô tiến vào ga ra, Lâm Yến tự mở cửa xuống xe, Trình Thư Nặc ngẩn ra, lập tức đi lại giày cao gót, cô đang định mở cửa xe thì cửa xe đã tự bật ra.
Trình Thư Nặc nhìn Lâm Yến ở bên ngoài cửa xe, có chút bất ngờ. Lâm Yến lại trực tiếp cúi xuống, ôm ngang cô lên.
Cánh tay của Trình Thư Nặc vòng quanh cổ Lâm Yến, nhìn anh không chớp mắt.
Lâm Yến cũng không nhìn cô, anh ôm Trình Thư Nặc đi thẳng vào thang máy.
Trình Thư Nặc hỏi: “Hồi nãy chẳng phải anh đang tức giận sao?”
Lâm Yến gật đầu.
Trình Thư Nặc hỏi tiếp: “Thế giờ anh không giận nữa à?”
Lâm Yến vẫn gật đầu.
Trình Thư Nặc tò mò, “Tại sao thế?”
Lâm Yến nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, nói: “Anh không chăm sóc tốt cho em, nên không có tư cách để tức giận.”
Trong thoáng chốc Trình Thư Nặc có chút bùi ngùi, Lâm Yến đã mở cửa vào nhà, đặt cô xuống sô pha, sau đó xoay người tới tủ lạnh lấy đá, dùng khăn mặt gói lại cẩn thận, rồi mới quay lại bên cô một lần nữa.
Lâm Yến nâng chân cô lên đùi của mình, lấy khăn chườm chân cho cô, Trình Thư Nặc thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, cô cười tủm tỉm nói: “Không đau thật mà, anh không cần phải nghiêm túc như thế đâu.”
Lâm Yến không nói gì.
Vết thương trên chân Trình Thư Nặc vốn không nghiêm trọng, chỉ chườm qua loa một chút thì đã bớt sưng tấy.
Lâm Yến đặt đá lạnh lên bàn trà, ngước mắt lên đang định hỏi Trình Thư Nặc muốn ăn gì, thì Trình Thư Nặc đã dựa vào sô pha nhắm mắt ngủ mất, lời Lâm Yến định nói chỉ có thể bị nuốt ngược vào trong.
Mấy ngày gần đây Trình Thư Nặc đều như thế, về nhà rất muộn, chuyện trò với anh được mấy câu thì đã ngủ mất.
Lâm Yến khẽ thở dài trong lòng, anh lại ôm lấy Trình Thư Nặc, đặt cô xuống chiếc giường trong phòng ngủ.
Trình Thư Nặc mơ màng trở người, Lâm Yến khẽ hỏi: “Không muốn ăn cơm à em?”
Trình Thư Nặc rầm rì “Ừ” một tiếng, quấn chăn nói: “Buồn ngủ lắm.”
Lâm Yến đắp chăn cho Trình Thư Nặc, “Em ngủ một lát trước đi, chờ lát nữa sẽ gọi em ăn cơm.”
Trình Thư Nặc không trả lời.
Lâm Yến cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, rồi mới chịu xoay người rời đi.
…
Khi Trình Thư Nặc tỉnh thì đã gần 11 giờ, trong phòng ngủ chỉ có cô, Lâm Yến vẫn chưa vào nghỉ, Trình Thư Nặc đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Phòng sách sáng đèn, nhưng bên trong không có ai.
Trình Thư Nặc đi tới phòng khách, nghe thấy tiếng bùm bùm thì mới biết là Lâm Yến đang ở trong bếp, đeo tạp dề, lúng ta lúng túng không biết đang bận cái gì.
Trình Thư Nặc nhìn anh, “Anh đang nấu cái gì thế?”
Lâm Yến nghe thấy tiếng của Trình Thư Nặc thì hơi bất ngờ, “Em tỉnh rồi à, còn buồn ngủ nữa không? Chân sao rồi, còn đau không? Có đói không?”
Lâm Yến hỏi rất nhiều, Trình Thư Nặc cảm thấy ấm áp trong lòng, cô đi tới phòng bếp, ôm lấy Lâm Yến từ phía sau, ngoan ngoãn trả lời từng câu một: “Không buồn ngủ, không đau, đói lắm, vất vả cho anh rồi.”
“Anh nấu canh, dù có không muốn ăn thì em cũng phải ăn một chút.” Lâm Yến múc món canh đã hầm gần nửa buổi tối vào cái bát nhỏ, anh hơi dừng, lại hỏi: “Mai có rảnh không? Anh đưa em đi khám bác sĩ.”
Trình Thư Nặc ôm anh, má dán lưng anh: “Em khỏe lắm, sao lại phải khám bác sĩ chứ.”
Lâm Yến rất kiên trì, “Anh lo lắng, tiểu Nặc à, chuyện này em phải nghe lời anh.”
Trình Thư Nặc thấy Lâm Yến đã nói thế, cô cũng không tiện nói gì nữa, tiện thể nói: “Ngày mai à, mai em đúng lúc có mấy cuộc họp, có lẽ không trốn được.”
Cô vừa dứt lời, Lâm Yến ngừng động tác, xoay người, đối mặt với Trình Thư Nặc.
Anh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu như thế, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khóa chặt lấy người trước mặt.
Trình Thư Nặc sợ nhất là Lâm Yến im lặng, nghĩ một lúc, cô cũng chỉ đành nhượng bộ, “Mốt nhé? Ngày mốt được không?”
Lâm Yến nghe thấy đáp án như thế thì cuối cùng vẻ mặt cũng dịu đi một chút, “Thế thì mốt, anh đi bệnh viện với em.”
Trình Thư Nặc gật đầu, “Biết rồi, gần đây em cũng không đi giày cao gót, nghe anh hết.”
Khóe môi Lâm Yến cuối cùng cũng xuất hiện nét cười thấp thoáng, “Cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi.”
***
Vào chiều thứ năm, Lâm Yến muốn cùng Trình Thư Nặc tới bệnh viện.
Anh giải quyết xong việc ở văn phòng luật, rồi gọi điện cho Trình Thư Nặc, nhưng làm cách nào cũng không gọi được cho Trình Thư Nặc.
Lâm Yến không chắc là Trình Thư Nặc có đang đi họp hay không, hoặc là có hoạt động gì đó, không tiện nghe máy, nên lái thẳng đến Duy Á.
Đến khi tới dưới tầng của Duy Á thì vẫn không gọi được cho Trình Thư Nặc, Lâm Yến lập tức thấy hơi hoảng.
Anh đang chuẩn bị tới tận nơi thì di động đúng lúc vang lên, là một dãy số lạ.
Lâm Yến nghe máy.
Giọng nói của đối phương nhanh chóng truyền tới, “Luật sư Lâm ạ? Tôi là Thẩm Gia Vi đây.”
…
Khi Lâm Yến chạy tới bệnh viện thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Vào mùa hè thời tiết rất nóng nực, Lâm Yến rất sốt ruột, thang máy của bệnh viện lại quá chậm, anh đành phải đi cầu thang bộ lên.
Ba mươi phút trước, Lâm Yến nhận được điện thoại của Thẩm Gia Vi, bảo là Trình Thư Nặc ngất xỉu ở hiện trường hoạt động.
Ngay khi Lâm Yến nghe tin đó thì cả trái tim run rẩy kịch liệt.
Đến khi tới cửa phòng bệnh, hai chân anh chợt run như nhũn ra, đành phải chống tay lên vách tường hành lang, gắng gượng ép bản thân đứng vững.
Lâm Yến không dám đi thẳng vào.
Anh đã đồng ý với Trình Thư Nặc là phải chăm sóc tốt cho cô, nhưng bây giờ thì sao, anh khiến cô mệt đến mức ngất xỉu, Lâm Yến sắp bị cái cảm giác áy náy này tra tấn không chịu nổi.
Anh hít sâu, đè nèn những suy nghĩ rối rắm trong lòng, rồi cuối cùng mới có thêm chút dũng khí.
Lâm Yến đẩy cửa phòng bệnh ra, cảnh tượng bất chợt đập vào mắt lại khiến anh ngẩn cả người.
Tuy là phòng bệnh kép, nhưng giường ngủ ở cạnh cửa sổ để trống.
Tay Trình Thư Nặc đang truyền dịch, nhưng lại không nằm mà ngồi trên giường, hai bên mép giường có hai người đàn ông đang ngồi.
Là Tôn Ngộ và Vu Thi.
Tay Tôn Ngộ cầm một quả thanh long đỏ đã cắt xong, trong tay Vu Thi là nửa hộp cherry, Trình Thư Nặc thường lấy dĩa chọc một miếng hoa quả cho vào miệng.
Cô vẫn luôn nói liến thoắng.
“Tôi vui quá!”
“Bác sĩ có chẩn đoán sai không thế?”
“Tôi vui chết đi được.”
“Tôi muốn tìm chồng tôi!”
“Thôi, vẫn nên không tìm nữa, chờ tôi truyền dịch xong lại nói vậy.”
“Tôi nhớ chồng tôi, hai người các cậu chẳng thú vị chút nào hết.”
Khác với sự kích động và mâu thuẫn của cô.
Tôn Ngộ vô tình hơn một chút, “Chị có bị điên không thế, ngất xỉu mà còn vui như vậy? Nếu không phải tôi và Vu Thi vừa khéo ở gần trung tâm thương mại, thì chị có biết hậu quả sẽ là gì không?”
Vu Thi cũng nói: “Chị à, chị có phải là con nít nữa đâu, sao ngay cả việc bản thân mang thai mà chị cũng không biết thế.”
Lâm Yến nghe thấy câu đó thì cơ thể như bị cái gì đó đập trúng, anh bước nhanh lên trước, bắt lấy cánh tay của Vu Thi, “Cậu nói gì cơ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận đều nói vụ án không được rõ ràng lắm, còn cả việc bị sảy đứa đầu tiên như nào cũng không biết.
Tôi khóc mất.
Có thể phải bổ sung một ngoại truyện tình tiết (có lẽ là góc nhìn của Lâm Yến)
Lại viết thêm một ngoại truyện về bánh bao nữa là coi như hoàn hảo rồi.
Họ Lục nào đó: “Không có thai long phượng đâu, Yến Yến không được mà, cũng không phải là mấy cô không biết Yến Yến thường xuyên chỉ được có năm phút.”
Lâm Yến: “…”
Hết ngoại truyện 5.