Ánh mắt của Trình Thư Nặc hướng ra bên ngoài cửa sổ, cô nhặt cái bật lửa lên đưa ra ngoài cửa sổ, “Cái này ư?”
Giang Hạ lịch sự gật đầu, đưa tay nhận lấy, anh ta không lập tức châm điếu thuốc trên ngón tay mà dựa vào cửa xe, cười trò chuyện: “Quản lý Trình chuẩn bị đi đâu à?”
Trình Thư Nặc dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn trong xe, cô không nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Hạ, giọng điệu lộ ra sự xa cách: “Về nhà, đêm hôm khuya khoắt còn có thể đi đâu được chứ?”
Giang Hạ châm điếu thuốc, bụng ngón tay vuốt ve cái bật lửa, không trả lời lại ngay lập tức.
Khuỷu tay trái của Trình Thư Nặc để trên cửa kính xe, hơi ló đầu ra, “Tổng giám đốc Giang, anh có việc gì sao?”
Ngón trỏ của Giang Hạ búng một cái, gảy đi một ít tàn thuốc, “Quản lý Trình, xe của tôi bị chết máy rồi, có thể làm phiền cô tiễn tôi một đoạn không?”
Tay phải của Trình Thư Nặc đặt trên vô lăng, cô híp mắt nhìn về phía Giang Hạ, Giang Hạ mỉm cười nhìn lại cô, do dự hai giây, Trình Thư Nặc khẽ gật đầu: “Được, tiễn anh.”
Giang Hạ bóp điếu thuốc, ném đầu lọc thuốc đi, xoay người kéo cửa ghế sau ra, rồi lại trở tay đóng sầm lại.
Trình Thư Nặc kéo cửa kính xe lên một chút, “Tổng giám đốc Giang đi đâu đây?”
Giang Hạ ngồi ở ghế giữa, nhìn Trình Thư Nặc qua kính chiếu hậu, “Biệt thự Thanh Viễn.”
Trình Thư Nặc mở hướng dẫn, Lâm Hủ thắt dây an toàn, quay đầu nhìn về phía Giang Hạ, “Biệt thự Thanh Viễn ư?”
Giang Hạ cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Trước khi Trình Thư Nặc khởi động động cơ thì nhìn Lâm Hủ, “Sao thế?”
Lâm Hủ nói: “Nếu cháu không nhớ nhầm thì, Hoàng Khải Bình cũng có một căn nhà ở Thanh Viễn.”
Trình Thư Nặc không nói gì mà lái xe, Giang Hạ chủ động nối tiếp đề tài, “Cậu đang nói tổng giám đốc Hoàng của tập đoàn Trung Khải đó hả? Ở ngay đối diện tôi, là hàng xóm của tôi đấy.”
Trình Thư Nặc liếc nhìn Giang Hạ qua kính chiếu hậu, “Các anh là hàng xóm sao?” Cô dừng lại, rồi nói: “Tin Hoàng Khải Bình xảy ra chuyện ở thủ đô một năm trước là tin đầu đề trên các bản tin xã hội, không có chuyện tổng giám đốc Giang không biết đâu nhỉ?”
Giang Hạ ngồi nghiêm chỉnh, hai tay lần lượt thay đổi để lên bụng, “Vậy sao? Nhân cách của tổng giám đốc Hoàng nghiêm chỉnh chính trực, tin tức thôi mà, bóp méo sự thật đánh lạc hướng chẳng phải bình thường lắm sao? Quản lí Trình làm về ngành quan hệ công chúng, hẳn là hiểu về cách thức của ngành này hơn tôi nhỉ?”
Phía trước đúng lúc là đèn đỏ, ô tô chậm rãi dừng lại.
Trong khoang xe chật chội có mùi thuốc lá, bụng ngón tay của Trình Thư Nặc gõ phía dưới đài, cô hỏi một đằng đáp một nẻo, “Tổng giám đốc Giang à, chuyện lần trước anh lái xe bất cẩn đụng phải chồng tôi, anh có còn nhớ không?”
Giang Hạ còn chưa nói gì, Lâm Hủ lại lên tiếng trước, “Lái xe đụng phải chú út á? Tai nạn giao thông sao?”
Đèn chuyển màu xanh, Trình Thư Nặc giẫm chân ga, “Cái này thì phải hỏi tổng giám đốc Giang rồi, rốt cuộc thì chuyện lần trước có phải là tai nạn giao thông hay không đây.”
Giang Hạ rất là xấu hổ, “Lúc đấy gặp đèn đỏ, giẫm phanh chậm, nên bất cẩn đụng phải xe của luật sư Lâm, thấy anh ta không sao, tôi lại đang vội đi họp nên lái xe đi trước, chuyện này quả thật là tôi không đúng, nói tiếng xin lỗi với quản lí Trình nhé.”
Trình Thư Nặc càng dùng sức giẫm chân ga, tốc độ xe tăng lên, giọng cô hài hước, “Tối nay tổng giám đốc Giang là người thứ hai giải thích với tôi đấy, ngại quá, tôi cũng sẽ không nhận lời giải thích của tổng giám đốc Giang đâu.”
Giang Hạ trái lại không ngại, anh ta xắn cao cổ áo, lộ ra một nửa cổ tay, “Quản lý Trình không rõ tình hình, tôi và luật sư Lâm cũng có chút quan hệ, có lẽ là luật sư Lâm sẽ không để chút chuyện ấy trong lòng đâu.”
Anh ta thoáng dừng, “Phải rồi, hơn nửa đêm rồi mà sao luật sư Lâm lại không đi với các cô vậy?”
Lâm Hủ có chút cảnh giác nhìn thoáng qua Giang Hạ, “Anh hỏi thăm chú út của tôi làm gì?”
Giọng điệu của Giang Hạ chân thành, “Đều là bạn bè, quan tâm chút thôi mà.”
Lâm Hủ “À” một tiếng, nói lập lờ nước đôi: “Chú ấy đi công tác rồi.”
Giang Hạ xoay cổ tay, tiện miệng hỏi: “Không ở An Thành sao?”
Lâm Hủ đang định mở miệng, thì Trình Thư Nặc lại ngắt lời, “Tổng giám đốc Giang à, thật sự không dám giấu, tôi có một người bạn trai cũ là cảnh sát, cậu ta nói với tôi là gần đây có một vụ án rất khó giải quyết, người tử vong hình như là hàng xóm của anh.”
Giang Hạ nhíu mày, biểu cảm giật mình, “Cô nói là tổng giám đốc Hoàng, Hoàng Khải Bình sao?”
Trình Thư Nặc ngầm thừa nhận.
Đáy mắt Giang Hạ khó nén sự khiếp sợ, cũng có tiếc nuối, “Hung thủ thì sao? Đã bắt được chưa?”
Trình Thư Nặc lảng sang chuyện khác, lo lắng nói: “Nếu anh chú ý tin tức trước đây thì chắc là biết Lâm Yến là luật sư biện hộ của Hoàng Khải Bình, rồi thua kiện, hai người có ngăn cách, cảnh sát cảm thấy Lâm Yến bị tình nghi rất cao.”
Giang Hạ lắc đầu, “Không đâu, tôi tin tưởng nhân cách của luật sư Lâm.”
Trình Thư Nặc bất đắc dĩ, “Tôi cũng tin anh ấy, nhưng cảnh sát bảo là chứng cứ vô cùng xác thực, tôi cũng không có cách nào.”
Giang Hạ thở dài, không nói nữa, Trình Thư Nặc cũng im lặng.
Hai mươi phút sau, ô tô dừng trước biệt thự Thanh Viễn.
Giang Hạ nói cảm ơn, “Làm phiền quản lý Trình rồi.”
Khi nói, anh ta đẩy cửa ra xuống xe.
“Bộp” một tiếng, cửa xe bị đóng sầm, Trình Thư Nặc bị âm thanh này chấn động, giây tiếp theo thì xuống xe theo.
Cô gọi Giang Hạ cách đó mấy bước, “Tổng giám đốc Giang.”
Nghe thế, bước chân của Giang Hạ dừng lại, xoay người nhìn về phía Trình Thư Nặc, “Quản lý Trình còn có việc gì sao?”
Trình Thư Nặc hỏi: “Lần cuối cùng anh gặp tổng giám đốc Hoàng là khi nào vậy?”
Giang Hạ híp mắt, như đang cẩn thận nhớ lại, “Đã lâu rồi anh ta không tới Thanh Viễn, cũng rất ít khi tới đây, nhưng lần gần nhất trái lại tôi có chút ấn tượng, có lẽ là một tuần trước.”
Trình Thư Nặc còn chưa nói gì, Lâm Hủ ở bên kia đẩy cửa xuống xe đúng lúc nghe thấy câu này, “Một tuần trước ư?”
Giang Hạ gật đầu, “Nếu tôi không nhớ nhầm thì chắc là vậy, nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không chào hỏi.” Anh ta nói xong thì khẽ xoay cổ tay.
Lâm Hủ nhìn về phía Trình Thư Nặc với vẻ vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ.
Trình Thư Nặc cười lên, “Được, tổng giám đốc Giang nghỉ ngơi sớm một chút nhé, chúng tôi về trước đây.”
…
Trình Thư Nặc và Lâm Hủ lại lên xe.
Lâm Hủ vừa đóng cửa xe thì không nhịn được mở miệng hỏi: “Một tuần trước Giang Hạ vẫn còn gặp Hoàng Khải Bình, nhưng chẳng phải cảnh sát bảo là hai tuần trước Hoàng Khải Bình đã chết rồi hay sao?”
Trình Thư Nặc không lên tiếng ngay lập tức, cô im lặng khởi động động cơ.
Lâm Hủ cài dây an toàn xong thì nói, “Chẳng lẽ Hoàng Khải Bình không chết ư? Nhưng sao cảnh sát có thể gây ra chuyện nhầm lẫn này được?”
Cậu ta không nghĩ ra, trong đầu có rất nhiều câu hỏi, “Chú út cũng đi công tác được gần hai tuần rồi, rốt cuộc là chú ấy đang bận gì vậy chứ…”
Trình Thư Nặc không nhìn Lâm Hủ, ánh mắt dừng nơi phương xa, “Khả năng thứ nhất, đúng là Hoàng Khải Bình không chết, còn có một khả năng khác, là Giang Hạ đã nói dối, cho dù là loại nào, thì bây giờ quan trọng nhất là phải liên lạc được với chú út của cậu, tôi phải xác nhận anh ấy bình an thì mới yên tâm được.”
Lâm Hủ gật đầu, “Chắc chắn sẽ không sao đâu ạ.”
Trình Thư Nặc khẽ “Ừ” một tiếng.
Hai người quay về tiểu khu, Trình Thư Nặc dừng xe xong, Lâm Hủ kêu đói bụng nên chạy tới cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya.
Trình Thư Nặc không chờ cậu ta mà lên tầng trước.
Ra khỏi thang máy, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên, cô đi về phía cửa nhà, nhập mật mã, rồi đẩy cửa đi vào.
Trình Thư Nặc giơ tay ấn công tắc đèn trước cửa, bụng ngón tay lại chạm đến thứ gì đó ẩm ướt trơn trượt.
Công tắc được bật, phòng khách sáng sủa hẳn lên, Trình Thư Nặc ngước mắt, nhìn chất lỏng đặc sệt trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn ra sau, trên công tắc đèn cũng có vết máu màu đỏ.
Lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, phòng khách không có ai, cô đi về phía phòng ngủ, vừa mở cửa phòng ngủ ra, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng thì bỗng bị người che lại miệng, trong nháy mắt khóe miệng đã tràn ngập mùi máu tươi từ lòng bàn tay của người nọ.
Tác giả có lời muốn nói: Cái này…
Yến Yến: “Hôm nay cũng không có cảnh quay của tôi, đừng nói cảnh thân mật, cơ hội để lộ mặt cũng không có.”
Họ Lục nào đó: “Có muốn một chút cơ hội không?”
Yến Yến: “Có! Cảnh giường chiếu, cảnh hôn, tôi đều ưng, mấy lần cũng được.”
Họ Lục nào đó: “Được, sẽ sắp xếp cảnh xuất gia cho cậu ngay và luôn.”
Yến Yến: “…Cút.”