Vương Đồng lại là vẻ mặt khó có thể tin.
"Người này khẩu vị nặng nha," hắn cau mày khoa tay múa chân, "Bởi vì trước nay chưa thấy qua người như chú vậy nên chú đặc biệt, cho nên nảy sinh ra hứng thú."
Quách Vị thâm chấp nhận: "Có khả năng đấy!"
Vương Đồng dùng sức huých vào người cậu: "Anh không phải ở khen chú!"
Quách Vị bên trốn bên hắc hắc cười: "Dù sao, hết thảy thuận lợi thì không phải tốt rồi sao!"
Vương Đồng lại rất lo lắng: "Tóm lại cảm thấy không quá thích hợp......"
Quách Vị cũng biết vừa rồi chính mình thoạt nhìn thật sự không quá thông minh. Cuối cùng áo khoác mắc ở trên cây, căn bản không nằm trong kế hoạch của cậu, là dưới tình thế cấp bách tùy hứng nảy ra ý tưởng này mong sao có thể cứu vãn tôn nghiêm của chính mình, lại vừa hay thật sự có tới hiệu quả. Hiện giờ tỉ mỉ nghĩ lại, chuỗi biểu hiện trước kia của cậu thật là ngu ngốc không tả nổi.
Cho dù chưa từng trải qua chuyện yêu đương cũng nên biết, khi một Omega gặp phải một tên ngốc không có não như vậy theo đuổi, đã sớm ở trong lòng yên lặng cho vào danh sách đen, không chừng còn ngầm muốn cùng bạn bè thân thiết phun trào toàn bộ phẫn uất.
Cái này chứng minh điều gì?
Chứng minh Nguyễn Diệc Vân cực kì bất thường.
"Chú có sáng kiến gì không?" Cậu vui sướng hỏi Vương Đồng, "Về chuyện hẹn hò!"
Vương Đồng cân nhắc một lát, lắc lắc đầu: "Về lý thuyết thì không có...... Chính là khẩu vị Nguyễn Diệc Vân này thật sự khó có thể nắm bắt, anh không dám đánh bậy đánh bạ nêu ra ý kiến."
Quách Vị gật gật đầu, một lát sau lại cười nói: "Khả năng cậu ấy thích chính là con người anh đây!"
Vương Đồng thở dài: "Anh tin rồi."
Bọn họ hẹn thời gian gặp là ở buổi chiều hai ngày sau.
Thái độ Quách Vị lần này thực nghiêm túc cũng thực tích cực, trở về trước tiên tìm kiếm ở gần nhà hàng có rạp chiếu phim nào đang chiếu điện ảnh gì, chia sẻ từng cái một Nguyễn Diệc Vân xem qua, hỏi anh thích nào bộ.
Nguyễn Diệc Vân tra lời cậu, cậu quyết định là được rồi.
Tổng có ba bộ phim có thời gian chiều thích hợp. Một bộ là phim hành động kinh phí lớn với những cảnh quay hấp dẫn đang gây sốt ở thời điểm hiện tại nhưng bị đánh giá cốt truyện nhảm nhí, một bộ là phim hoạt hình 3D nghe nói khá là cảm động phù hợp xem cùng gia đình, một bộ còn lại là phim tình cảm tươi mới lời nhận xét thì chia thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Quách Vị cân nhắc hồi lâu, lựa chọn cuối cùng là bộ phim thứ ba kia.
Phim hoạt hình giống như có chút ngây thơ, có vẻ chính mình chưa trưởng thành. Phim hành động gây sốt đánh đấm bùm bụp chỉ sợ lại sẽ có vẻ chính mình quá thô lỗ không tinh tế.
Nếu ở trong lòng nghiêm túc xem đây coi như một buổi hẹn hò, sự lựa chọn tối ưu chính là phim tình cảm lãng mạn.
Vừa hay, bộ phim này vai chính cũng là Beta cùng Omega, kể về khúc mắc và mâu thuẫn giữa linh hồn và thể xác giữa hai người yêu nhau mang trong mình giới tính không hoàn toàn phù đôi. Quách Vị nghiêm túc tìm đọc bình luận đánh giá phim, không ít có người xem qua đều đều bình luận tương tự: "Muốn khóc quá", "Xem xong càng yêu người yêu của mình hơn".
Nguyễn Diệc Vân đối với việc này không có bất luận cái gì dị nghị, còn tỏ vẻ "Rất mong chờ".
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày hẹn hò, Quách Vị dậy thật sớm, bởi vì quá độ phấn khích giờ học buổi sáng nửa câu cũng chẳng nghe nổi, cơm trưa cũng chỉ tùy tiện lấp bụng được hai miếng.
Cậu chờ ở nhà ga gần cổng trường sớm so lịch trình hơn hai mươi phút.
Dù gì cũng đang nhàn rỗi, Quách Vị soi chính mình trên cửa kính cửa hàng tiện lợi sửa sang lại trang phục một chút, tiếp theo nảy ra một ý tưởng, đi vào mua hai chai Coca.
Vốn dĩ cậu nghĩ kỹ rồi lời thoại, "Đây là Coca mà pần trước tớ muốn mời cậu uống".
Nhưng thực tế mười phút sau nhìn thấy Nguyễn Diệc Vân, cậu lại chỉ biết ngốc nghếch đưa chai qua, ngây ngô cười nửa ngày nói không nên lời lời nói.
Từ lúc nhìn thấy trang phục là có thể nhìn ra được, Nguyễn Diệc Vân so với cậu tưởng tượng càng coi trọng lần hẹn hò này.
Nguyễn Diệc Vân đầu tóc có chút dài, hai lần gặp ngẫu nhiên trước đều là dây thun tối màu cột lại thành cái đuôi nhỏ ở phía sau cổ, tóc mái và phần tóc không đủ dài tùy ý thả ở ở một bên.
Lúc này đây, anh cố tình để xõa tóc, lại cẩn thận mà dùng kẹp cố định tóc mái lệch sang một bên, để lộ hơn phân nửa gương mặt ra bên ngoài.
Ngày thường bộ dạng không thèm trang điểm đã làm Quách Vị thần hồn điên đảo, hiện giờ nhìn Nguyễn Diệc Vân tỉ mỉ chỉnh trang, mặt còn mang ý cười hướng chính mình đi tới, cậu có ảo giác người trước mắt đang ở tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bên tai có một bản nhạc leng keng rung động.
Tiếp nhận chai Coca Quách Vị đưa qua, Nguyễn Diệc Vân tươi cười càng nhiều: "Cảm ơn, tớ vừa lúc có chút khát nước."
Anh nói xong vặn ra nắp chai, chỉ đơn giản mà nhấp một ngụm liền buông xuống, quay đầu hỏi: "Vì cái gì nhìn chằm chằm vào tớ thế?"
Quách Vị lúc này mới hoang mang rối loạn thu hồi tầm mắt, vì che giấu cảm xúc cố tình mà hắng giọng nói, mở miệng liền mơ màng hồ đồ nói câu đại một lời nói thật: "Cậu thật là đẹp."
Nguyễn Diệc Vân hơi hơi nhướng một chút lông mày, tiếp theo lễ phép nhẹ gật gật đầu: "Cảm ơn."
Quách Vị vội vàng còn nói thêm: "Là tớ nên nói cảm ơn!"
"Vì cái gì?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
——Bởi vì tự nhiên có thể cùng cậu cùng nhau đứng ở sân ga giao thông công cộng chờ xe. Không chỉ có như thế, thời gian nửa ngày kế tiếp, vừa quay đầu lại, là có thể thưởng thức nhan sắc mỹ miều, thật may mắn biết bao.
Lời này quá là buồn nôn đi, Quách Vị ngượng ngùng nói, cười cười, cúi đầu cũng vặn ra chai Coca của chính mình. Trước khi uống, cậu cố ý nhìn thoáng qua bên trong nắp chai.
Mặt trên in chữ "Chúc bạn may mắn lần sau".
Xem ra cũng không phải lẫn nào cũng có thể may mắn. Bởi vì cũng không quá kì vọng, cậu cũng không cảm thấy thất vọng, ngửa đầu mồm to rót lên.
"Không có trúng thưởng sao?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị buông cái chai cười nói: "Lần sau tớ sẽ tiếp tục nỗ lực!"
Vừa dứt lời, một lượng khí lớn từ đồ uống có ga trào lên cổ họng, làm cậu ợ một thành tiếng cái vang dội.
Tự cảm thấy bất lịch sự, cậu sắc mặt ửng đỏ, hướng về phía Nguyễn Diệc Vân cười một chút.
Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu cười nói:"Trông có vẻ rất sảng khoái đấy."
Nói xong, anh cũng cầm lấy cái chai, nhẹ nhàng mà nhấp một cái miệng nhỏ.
Từ trường học bọn họ đến trung tâm thành phố rất xa, cũng may giao thông khá thuận tiện. Trước ngồi hai trạm xe buýt công cộng lại đổi xe sang tàu điện ngầm, ở giữa đổi một tuyến xe, một chuyến ước chừng một giờ.
Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện rất vui vẻ, ít nhất Quách Vị rất bằng lòng.
Nguyễn Diệc Vân không nói nhiều lắm, lại ở thời điểm thích hợp hỏi "Sau đó thì xảy ra chuyện gì" "Đấy là vì sao vậy", tiếp theo lại tỏ vẻ "Hóa ra là như thế này à" "Thật sự thú vị đấy".
Quách Vị đây là đang rơi vào trạng thái phấn khởi, lại có người cổ động như thế, cái gì đều mơ màng hồ đồ khai toàn bộ, hơn một giờ thời gian đã dâng lên toàn bộ sơ yếu lí lịch của bản thân.
"Tớ có phải hay không có hơi dài dòng?" Xuống tàu điện ngầm, cậu lo lắng hỏi Nguyễn Diệc Vân.
"Không hề nha," Nguyễn Diệc Vân nói, "Cậu thực hay nói chuyện, lại có khiếu hài hước, tớ thực thích nghe cậu nói chuyện."
Lời này như là lắp dưới chân Quách Vị hai cái lò xo, đi đường đều không bồn chồn, lâng lâng.
Cho đến khi ngồi ở rạp chiếu phim, cậu vẫn như cũ chưa bình tĩnh được, thỉnh thoảng nhích nhích tới lui cái mông, lại liếc mắt hướng bên cạnh nhìn lén.
Lúc trước Nguyễn Diệc Vân nói, có thể chờ ăn cơm xong về sau lại mời anh xem phim. Nhưng thời gian như vậy sắp xếp sẽ rất khó, Quách Vị đưa ra ý kiến thay đổi trình tự, Nguyễn Diệc Vân lập tức liền đồng ý.
Anh luôn là như vậy, rất dễ nói chuyện.
Quách Vị dựa vào ghế sofa mềm mại trong rạp chiếu phim, đoạn phim nhựa quảng cáo trước khi chiếu phim chính thức bắt đầu, trong đầu tất cả lại đều là hình ảnh người ngồi bên cạnh cậu.
Nguyễn Diệc Vân thật sự quá mức tốt đẹp.
Như Vương Đồng nói, muốn theo đuổi được người đẹp sao lại có thể không cẩu liếm. Nhưng thực tế, tính cách Nguyễn Diệc Vân ôn hòa săn sóc, nhìn không ra nửa phần tính tình kiêu căng, ở chung cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Mỗi một câu nói mỗi một biểu cảm của anh, đều có thể mang tới cho tâm hồn Quách Vị sự thoải mái.
Điều hòa rạp chiếu phim luôn chỉnh nhiệt độ thấp, Quách Vị lại một chút cũng không cảm thấy lạnh, làn da thậm chí còn hơi hơi đổ mồ hôi.
Tim cậu đập thật sự nhanh, như thể là mới vừa chạy maraton.
Rõ ràng ngồi ở trong đám người, bên tai âm thanh ầm ĩ, quanh mình một mảnh tối tăm lại cho cậu mang đến một chút ảo giác ngăn cách với thế giới, làm cậu có thể đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Mấy ngày qua cậu vô số lần vì Nguyễn Diệc Vân mặt đỏ tim đập, cậu rõ ràng biết chính mình bị người này mãnh liệt hấp dẫn.
Hiện tại, cậu cho rằng chính mình đã có thể đem hai từ "Hấp dẫn" đổi thành một từ càng đơn giản hơn, cũng có thể nói trắng ra là...
Cậu thích Nguyễn Diệc Vân.
Cậu hy vọng Nguyễn Diệc Vân cũng có thể thích cậu.
Nếu có thể, cậu càng hy vọng có thể nắm anh tay.
Có thể dũng cảm biểu đạt tâm ý, nhưng hành động trái lại không thể quá đường đột.
Giữa một mảnh đen nhánh trong rạp chiếu phim chủ động nắm người trong lòng tay, là phân đoạn tiêu chuẩn của rất nhiều bộ phim tình cảm. Quách Vị rất muốn làm như vậy, rồi lại lo lắng Nguyễn Diệc Vân tạm thời còn chưa có ý nghĩ này, sẽ sinh ra phản cảm.
Cậu ở trong lòng nói với chính mình, không thể nóng nảy, mới lần thứ ba gặp mặt, có thể cùng Nguyễn Diệc Vân vai sát vai ngồi xem phim đã là phi thường hạnh phúc, từ từ tới cũng tốt.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, cậu rất nhanh liền đắm chìm ở cốt truyện.
Vai chính Beta bởi vì giới tính chính mình mà nhút nhát, không dám tranh thủ theo đuổi Omega, rối rắm liên tục. Không nghĩ tới Omega mà hắn yêu mến đang ngày đêm ăn ngủ không yên nguyên nhân chính là vì không nắm bắt được tình ý của hắn.
Quách Vị cùng vai chính tính cách tương đối khác xa, không cách nào hiểu được, lại cũng có thể nào đồng tình.
Bỏ qua giới tính xem nhẹ hoàn cảnh, người hắn thích quá tốt quá ưu tú, chung quy khó tránh khỏi muốn nảy sinh ra vài phần sầu lo bởi năm chữ "Không xứng đôi vừa lứa".
Nội dung bức thư mà Omega viết cho Beta đại khái là: "Em thích anh, anh chính là lựa chọn duy nhất", cậu trong lòng một trận xúc động, nhịn không được trộm hướng mắt nhìn người bên cạnh.
Nguyễn Diệc Vân đưa tay dụi dụi mắt.
Cảm nhận được ánh mắt Quách Vị, anh nghiêng đầu nhìn tới Quách Vị liếc mắt một cái. Hai người ở trong bóng tối rạp chiếu phim dựa vào ánh sáng heo hắt từ màn hình máy chiếu nhìn nhau nhìn chằm chằm nhau hai giây.
Quách Vị mau chóng thu hồi ánh mắt.
Khóe mắt Nguyễn Diệc Vân theo phản xạ có chút mất tự nhiên, thoạt nhìn trông ẩm ướt, bộ dạng cực kỳ động lòng người.
Quách Vị ở trong lòng mơ hồ dụi dụi, Nguyễn Diệc Vân dường như có khóc, mới vừa rồi dụi mắt, chẳng lẽ lén nước mắt. Cậy ấy nhất định là bị cốt truyện làm cảm động đi, cậu ấy có phải hay không có thể đồng cảm với Omega kia, cậu ấy có thể hay không cũng thích Beta.
Quách Vị gắt gao dán ở trên lưng ghế, yên lặng mà nuốt một ngụm nước bọt, lại đem hai tay gắt gao mà nắm chặt nhau.
Trên màn ảnh câu chuyện vẫn còn ở tiếp tục. Omega lấy hết can đảm đem phong thư quăng vào hòm thư, đem tâm tư hồi hộp chờ mong, quay trở về nhà mình từ xa xa nhìn thấy được hình bóng Beta quen thuộc ở dưới nhà.
Hai người ở khoảng cách mười mấy mét yên tĩnh mà đối diện, trong bối cảnh nhặc nền nhẹ nhàng, trìu mến vang lên.
Bọn họ sau thời gian dài đối diện chậm rãi đi về hướng đối phương, cho đến khi mũi chân chạm mũi chân. Sau đó, bọn họ nhìn chăm chú đôi mắt đối phương nở nụ cười, dần dần tới gần, rồi hôn môi, toàn bộ cả quá trình không nói lấy một lời.
Màn ảnh chậm rãi từ từ di chuyển xuống phía dưới, mặt đối mặt, dựa sát vào nhau, hai người ngón tay đầu tiên là móc vào nhau, rồi dần đem bàn tay đối phương chặt chẽ đan lấy.
Quách Vị cảm động đến rối tinh rối mù, lại không tự giác nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Cậu mau chóng sửng sốt.
Thân thể Nguyễn Diệc Vân hơi hơi nghiêng về phía cậu, đầu cũng ngả sang, trông không quá tự nhiên. Đang lúc cậu hết sức bối rối, Nguyễn Diệc Vân liền không thực sự ngồi ngay ngắn, người bỗng như mềm bông ngả về phía cậu.
Quách Vị đầu vai nặng xuống.
Nguyễn Diệc Vân dựa vào người cậu.
- --------
Lời tác giả:
Về lí do tại sao Nguyễn Diệc Vân thích Quách Vị.
Nguyên nhân chủ quan thì sẽ được đề cập tới ở khúc sau, vì vậy không thể tiết lộ được.
Nguyên nhân khách quan có thể đúng như những gì Quách Vị nói là do Tiểu Vị là gu của Diệc Vân. Đây là bàn tay vàng mà tác giả đặc cách viết cho Tiểu Vị.
Tuy nhiên, khi Nguyễn Diệc Vân nhận được tin nhắn vài ngày trước, anh thực sự cứng họng tới mức muốn phớt lờ ý định làm quen Quách Vị. Tiếc là sau đó suy nghĩ này lại bị gạt mất.
Diễn biến tâm lí bên trong Nguyễn Diệc Vân: Cậu ta có phải là tên ngốc không vậy?....Thôi toang rồi, nhưng cậu ta dễ thương muốn chớt.