Tầm mắt Nguyễn Diệc Vân đặt trên miếng ngọc bội trong tay dì Nguyễn, tức thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Quách Vị hoảng hốt vô cùng, sợ rằng đây thật sự là vật tổ truyền mang ý nghĩa đặc biệt của nhà họ. Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một sinh viên, dù bấy giờ tình cảm với Nguyễn Diệc Vân sâu đậm cách mấy, bản năng cũng sẽ bàng hoàng khi đối mặt với những món quà mang tính quyết định tương lai sau này.
Ít ra cũng chờ cậu đưa Nguyễn Diệc Vân về nhà ra mắt bố mẹ rồi mới tặng đồ vật mang ý nghĩa trọng đại như vậy chứ?
Đang bất an thì chợt thấy Nguyễn Diệc Vân bật cười chẳng rõ nguyên do.
Nguyễn Diệc Vân vừa cười vừa lắc đầu đi tới trước mặt họ, vươn tay ra: “Mẹ, mẹ đưa nó cho con trước đi.”
“Giờ con chịu lấy rồi à?” Dì Nguyễn lại không phối hợp, ngoảnh đầu đi, “Muộn rồi, mẹ đã quyết định tặng nó cho Tiểu Quách.”
Nguyễn Diệc Vân dở khóc dở cười, quay sang phía Quách Vị: “Em thích không?”
Ban nãy Quách Vị không có thời gian nhìn kỹ miếng ngọc bội này, bấy giờ mới cúi đầu quan sát, cậu sửng sốt.
Chất ngọc trong suốt bóng loáng, chắc phải cao cấp lắm, có điều tạo hình hơi lạ, nhìn phần đầu và đuôi thì dường như là một con cá, nhưng phong cách chỉnh thể của nó vừa mơ hồ lại trừu tượng, mang hơi hướm hoạt hình, nhất là đôi mắt, nhìn vào cứ như Magikarp trong Pokemon vậy, mắt lòi râu dài, cứ như chết không nhắm mắt ấy.
“Luôn luôn dư dả, đây là điềm lành đó.” Dì Nguyễn nói, “Tạo hình cũng đáng yêu, hoạt bát sinh động không lỗi thời, thích hợp với thanh thiếu niên như các cháu lắm!”
Dứt lời, thấy hai chàng thanh niên ở đây đều im lặng thì bĩu môi đầy buồn bực, đoạn quay đầu sang chú Nguyễn đang đứng ngoài cửa bếp: “Chồng nói đi, đẹp lắm phải không?”
Chú Nguyễn gật đầu lia lịa: “Đúng đúng.”
Nguyễn Diệc Vân thở dài, vươn tay nhận miếng ngọc bội từ chỗ dì Nguyễn rồi đi ra đưa chú Nguyễn: “Nếu bố thích thì cho bố vậy, nhớ đeo nó hằng ngày đấy.”
Hai bố con lẳng lặng nhìn nhau vài giây, chú Nguyễn nhoẻn miệng cười.
“Đây là quà mẹ con tặng cho Tiểu Quách, chứa cả tấm lòng bên trong, sao chúng ta có thể tranh giành được.” Nói đoạn, chú quay đầu nhìn Quách Vị vẫn đang đứng đực ra tại chỗ, cất giọng hiền hòa đầy dịu dàng: “Tiểu Quách, cháu mau nhận lấy nào.”
“Chẳng lẽ Tiểu Quách chê nó xấu sao!” Dì Nguyễn mở to đôi mắt đầy vô tội: “Ban nãy cháu còn khen dì có khiếu thẩm mỹ, nói dì chọn toàn đồ đẹp cho cháu!”
Quần áo thì đúng là đẹp thật, nhưng miếng ngọc bội này lại hơi… đẹp lạ.
Quách Vị nuốt nước bọt, nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân.
Miếng ngọc bội đang ở trong tay Nguyễn Diệc Vân.
Chú Nguyễn giả vờ nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, mai chú dì phải dậy sớm, về trước nhé. Tiểu Quách cũng về sớm đi, nơi này hẻo lánh, đêm hôm khuya khoắt đi trên đường không an toàn.”
Quách Vị ngu ngơ gật đầu: “À, vâng, cảm ơn chú, tạm biệt!”
Sau khi tiễn đôi vợ chồng về, cả căn hộ chỉ còn lại hai người họ.
Quách Vị chưa kịp nghĩ ngợi lung tung, Nguyễn Diệc Vân đã cầm miếng ngọc bội ban nãy đưa cho cậu.
“Đây, em lấy đi.” Y nói.
Quách Vị lùi về sau nửa bước: “… Cái này đắt lắm nhỉ?”
So với tạo hình “độc đáo”, giá trị của nó mới là điều cậu để tâm.
“Đúng là vậy.” Vừa nói, Nguyễn Diệc Vân vừa không nhịn được cười, “Còn xấu nữa.”
Chữ này đã chạy một vòng trong não Quách Vị nhưng ngại nói ra, không ngờ Nguyễn Diệc Vân lại thẳng thừng đến thế.
Thấy Quách Vị vẫn không phản ứng, Nguyễn Diệc Vân dứt khoát kéo tay cậu sang đặt miếng ngọc bội vào, ép cậu nắm lấy nó.
“Mắt thẩm mỹ thời trang của mẹ rất tốt, nhưng phương diện này đúng là…” Nguyễn Diệc Vân bất đắc dĩ, lắc đầu: “Nếu em muốn mẹ vui thì lần sau đeo nó theo. Thường ngày cứ tìm chỗ để cất đi thôi.”
Cuối cùng Quách Vị đã hoàn hồn: “Ban đầu dì định mua cho anh à?”
Chắc là mua về rồi thấy con trai không thích, không chịu đeo nên mới chuyển sang tặng mình.
Nguyễn Diệc Vân cười với cậu: “Anh và em cần gì phân định rạch ròi thế. Đồ cho anh cũng là cho em.”
Quách Vị cúi đầu nhìn con cá quái gở trong tay mình, vừa bất lực vừa buồn cười.
“Vậy em cứ xem như… mẹ cho anh, rồi anh tặng lại cho em.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Hình như anh chẳng tặng gì cho em cả. Cứ xem như đây là quà kỷ niệm lần đầu em đến nhà anh nhé.”
Quách Vị chần chừ vài giây rồi gật đầu thật khẽ.
Lạ thật, lời nói của Nguyễn Diệc Vân nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng lại thuyết phục một cách kỳ diệu. Món quà quý giá với tạo hình độc đáo chợt trở nên đáng yêu hơn bởi những lời y vừa nói.
Biết rõ chỉ đang lấp liếm, nhưng Quách Vị vẫn không nén được niềm vui đang dâng trào trong lòng.
“Cười gì đó?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Vui.” Quách Vị bỏ ngọc bội vào túi, ngước đầu cười với y, “Cảm ơn anh! Em bắt đầu thích nó rồi!”
Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, cũng bật cười theo.
Đây là khoảnh khắc rất quen thuộc, khoảnh khắc thích hợp cho một nụ hôn.
Quách Vị híp mắt kề sang hôn môi Nguyễn Diệc Vân, vừa nhích ra sau đã bị Nguyễn Diệc Vân đuổi theo không rời.
Và thế là nụ hôn phớt đã trở thành một nụ hôn ướt át triền miên theo mong muốn của đôi bên.
Ban đầu Quách Vị còn định tâm sự thêm.
Ban nãy anh nói muốn nhờ em dọn dẹp giúp, là dọn gì thế?
Anh biết không, từ ký túc xá của em đến đây còn gần hơn đến phòng ký túc xá cũ của anh nữa, sau này em đã có thể đưa anh về hằng ngày rồi.
Thức ăn hôm nay hợp khẩu vị em lắm, có phải thường ngày anh luôn lén lút quan sát những món em thích rồi đánh tiếng trước với chú không?
Chờ thêm một thời gian nữa anh đến nhà em chơi nhé? Bố mẹ em hiền lắm, em cũng có kể với họ về anh rồi, chắc chắn họ sẽ thích anh.
Nhưng miệng cậu bây giờ không rảnh rỗi chút nào.
Mỗi lần cậu cho rằng sẽ chấm dứt định ngửa về sau, Nguyễn Diệc Vân đều sẽ quyến luyến đuổi theo, thế là cậu bèn đón nhận thêm nữa.
Quá trình này lặp đi lặp lại mãi, đến khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra mình đã bất giác bị dồn vào góc. Cơ thể cậu áp sát lên mặt tường lạnh cứng như khi đứng trong phòng bệnh mấy hôm trước, không động đậy được.
Trông Nguyễn Diệc Vân có vẻ hài lòng lắm, y luôn cười khẽ trong lúc nghỉ ngơi giữa những nụ hôn. Hơi thở ấm áp phả lên mặt Quách Vị mang hương thơm đầy cám dỗ, khiến người ta chuếnh choáng dù chẳng hề có men say.
“… Hình như em hơi thiếu oxi.” Cậu tranh thủ nói nhỏ.
Bàn tay đang ôm hai bên eo của cậu siết nhẹ rồi trượt dần xuống, đôi môi đang dán sát lên môi cậu thốt ra lời thỏ thẻ: “Cho em nghỉ một phút.”
Quách Vị khép hờ mắt, nhìn y trong mơ màng.
Mi mắt Nguyễn Diệc Vân cụp xuống đổ bóng râm trên mặt, quá gần nên cả khuôn mặt đều trở nên mông lung, không rõ đường nét nữa.
“Anh thơm quá.” Quách Vị tỉ tê.
“Em cũng vậy.” Nguyễn Diệc Vân lại chạm lên môi cậu, “Em không những thơm, còn ngọt nữa.”
Quách Vị nghĩ bụng, hình như ý của cậu và Nguyễn Diệc Vân không giống nhau cho lắm. Cậu chưa từng dùng sữa tắm hay dầu gội đầu mùi nồng, cũng chẳng có thói quen xịt nước hoa, càng không tỏa ra pheromone. Nguyễn Diệc Vân bảo cậu thơm chắc chắn là vì tình cảm chủ quan của anh ấy thôi, bởi anh ấy thích cậu, đây là một cách tán tỉnh.
Còn Nguyễn Diệc Vân thì thơm thật. Ngay từ chiếc ôm đầu tiên ở trung tâm thương mại, Nguyễn Diệc Vân đã thơm đến tận bây giờ. So với hương thơm thoảng qua khi có khi không lúc ấy, bấy giờ mùi thơm này đã nồng nàn hơn, quyến rũ hơn.
Quách Vị nhủ thầm, chắc đây cũng một phần do tình cảm chủ quan ở cậu, cũng như bây giờ cậu luôn thấy Nguyễn Diệc Vân đẹp hơn qua từng phút giây.
Không muốn dựa sát vào tường nữa, cậu chủ động ôm Nguyễn Diệc Vân vùi đầu vào tóc y, hít sâu một cách đầy nghiêm túc.
Nguyễn Diệc Vân cười rụt cổ: “Nhột.”
“Thơm thật đó.” Quách Vị ngỏ lòng, “Thơm quá.”
“Vậy ngửi nhiều vào nhé.” Nguyễn Diệc Vân dụ dỗ, “Em có thể ở lại đây ngửi cả đêm.”
Động tác của bé cún Quách Vị khựng lại.
“… Cũng muộn rồi.” Nguyễn Diệc Vân vẫn đang buông lời âu yếm bên tai cậu, “Chỗ này hẻo lánh, ngoài trường không an toàn bằng trong trường. Em ở lại nhé.”
Quách Vị lặng thinh.
Nguyễn Diệc Vân hôn vành tai cậu: “… Ở lại đi mà. Anh không nỡ để em đi, ở lại với anh nhé.”
Lồng ngực của họ kề sát vào nhau, có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập của nhau giờ phút này.
“Xin em đó.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị mím môi, khẽ gật đầu.
Nguyễn Diệc Vân lùi ra sau đầy thỏa mãn, kéo ra một khoảng cách nhỏ rồi nhìn vào mắt cậu, rằng: “Cảm ơn em.”
Quách Vị mỉm cười với y.
Nguyễn Diệc Vân híp mắt, bắt đầu một nụ hôn mới.
Nửa tiếng sau, trong sự hoảng loạn và ngọt ngào, Quách Vị đã tìm được câu trả lời cho vấn đề đã khiến cậu rầu rĩ lâu nay.
Tốt quá đi mất, Nguyễn Diệc Vân cao to nhanh chóng nhưng chỗ ấy không phát triển hơn.
Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ mỏi miệng rồi, nhỡ mà phình thêm nữa, sau này Nguyễn Diệc Vân mà Alpha hóa tất cả các phương diện rồi nhen nhóm suy nghĩ kia, chắc sẽ khiến cậu đau đớn không thiết sống nữa mất.
Đến tận khi nằm vào ổ chăn, Quách Vị mới nhớ đến vấn đề quan trọng cần phải giao kèo trước này.
“Không sao thật chứ?” Cậu phiền muộn vô cùng, “Như vậy có ảnh hưởng đến việc phân hóa của anh không?”
Nguyễn Diệc Vân híp mắt kề sát vào cậu, dụi nhẹ: “Chắc là có, sẽ ảnh hưởng.”
Quách Vị ngạc nhiên: “Sao anh không nói sớm! Vậy…”
“Bác sĩ nói chúng ta thân mật với nhau là chuyện tốt.” Nói đoạn, Nguyễn Diệc Vân vươn cánh tay sang, “Có em ở bên, quá trình phân hóa của anh sẽ an toàn hơn.”
Cuối cùng Quách Vị cũng yên tâm.
Cậu nhớ rồi, trước đây lúc tra trên mạng cũng có người nhắc tới, đối với những Omega phân hóa lại thành Alpha thì một vài hành vi kích thích bản năng Alpha sẽ rất có ích cho quá trình phân hóa, thế nên người yêu với mối quan hệ ổn định là một nhân tố then chốt.
Cậu rất quan trọng với Nguyễn Diệc Vân.
Nhận thức này khiến Quách Vị không nén được sự phấn khởi: “Thế thì tốt quá!”
Nguyễn Diệc Vân cũng cười theo cậu. Y và Quách Vị nằm sát nhau, môi gần như áp hẳn lên làn da bên cổ Quách Vị, ngưa ngứa.
“Chồng ơi.” Y gọi thật khẽ, “Chồng có thấy dạo này vợ hơi lạ không?”
Quách Vị vô thức định đáp có một chút. Cụ thể lạ ở đâu thì không diễn tả được, chỉ là tiềm thức sẽ có đôi phần ngờ ngợ không thích ứng.
Ban nãy còn mở đèn, mỗi lần nhìn vào mắt Nguyễn Diệc Vân, đối diện với đôi con ngươi đang chăm chú vào mình, cậu đều vô cớ dấy lên sự hốt hoảng không đáng có giữa bầu không khí ngọt ngào màu hồng.
Nhưng cậu quyết định không nói ra.
“Anh vẫn là anh thôi.” Quách Vị nói, “Môi của anh bây giờ mềm lắm, không bị nhám nữa.”
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, “Thay đổi chứ, em không nhận ra sao? Anh trở nên thèm khát em hơn rồi.”
“…” Quách Vị nghẹn họng, bỗng chốc nói không nên lời.
“Giờ anh đang gặp… phiền phức hơi khó nói.” Nguyễn Diệc Vân thở dài, giọng điệu trở nên não nề, “Bây giờ anh không được dùng thuốc ức chế.”
Beta Quách Vị chớp mắt vài cái: “Hả? Là sao?”
“Trước đây anh tiêm thuốc ức chế hiệu quả lâu dài cho Omega, bây giờ nó không còn tác dụng nữa, còn ảnh hưởng tới việc phân hóa của anh.” Nguyễn Diệc Vân giải thích, “Nên trước khi xuất viện anh đã tiêm thuốc trung hòa.”
“… Thì sao?”
“Bác sĩ có kê đơn cho anh, nhưng chỉ giúp pheromone của anh không ảnh hưởng đến người khác.” Ngữ điệu Nguyễn Diệc Vân trở nên đáng thương, “Nhưng không trị tận gốc được.”
Cuối cùng Quách Vị đã nhận ra vấn đề, cậu nhích ra sau đầy cảnh giác: “Chẳng phải ban nãy chúng ta vừa…”
Nguyễn Diệc Vân im lặng hồi lâu mới thở dài thườn thượt.
“Ừm.” Y nói, “Chồng ơi đừng căng thẳng, vợ sẽ cố gắng kiềm chế mà.”
.