Mười mấy phút sau, Nguyễn Diệc Vân nói đã đăng ký trước cho cậu rồi, ngày mai cứ đến quầy đăng ký khu vực phòng bệnh của y trong thời gian thăm bệnh, đọc số phòng và mã đăng ký với y tá là được.
Quách Vị mừng rỡ vô cùng.
Đến tận khi sắp vào giấc mới sực nhớ hôm sau mình học từ sáng tới tối, đúng ra thì không thể rời trường đến thăm Nguyễn Diệc Vân trong giờ giấc quy định được.
Do dự giây lát, cậu quyết định bùng học.
Giảng viên tiết sáng khá dễ, chỉ cần lớp đừng vắng quá thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Quách Vị nhờ Vương Đồng điểm danh giúp mình, Vương Đồng đồng ý cái rụp.
Sau khi nghe nói Nguyễn Diệc Vân ngất xỉu nhập viện, Vương Đồng tự thấy mình lòng dạ tiểu nhân, rất hổ thẹn về suy đoán trước đó, thế là cũng không nhắc tới những lời kia nữa, còn nhiều lần an ủi Quách Vị.
“Anh ấy không bị gì nghiêm trọng nhỉ?” Sau khi đồng ý, Vương Đồng hỏi đầy quan tâm.
“Ừm, chắc là vậy.” Quách Vị đáp, “Cần nghỉ ngơi phục hồi thêm.”
“Cũng đỡ.” Vương Đồng nói, “Tôi thấy ông sắp thành hòn vọng thê rồi, mong anh ấy sớm ngày khỏe lại.”
Quách Vị cười gượng rướn nửa người ra khỏi giường, dựng cả hai ngón cái với Vương Đồng: “Sẽ khỏe lại nhanh thôi!”
Nguyễn Diệc Vân báo với cậu, thời gian thăm bệnh của bạn bè là từ mười giờ sáng đến bốn rưỡi chiều.
Quách Vị đã tra trước tuyến đường đến bệnh viện, tính sẵn thời gian, còn dự kiến thêm nửa tiếng chênh lệch thực tế nữa.
Nhưng chín giờ bốn mươi cậu đã đứng trước quầy đăng ký thăm bệnh rồi.
Y tá phụ trách đăng ký không ở đó, Quách Vị lại sốt ruột, bèn đi vòng quanh quầy.
Cứ thế mười phút, cửa kính tự động đang đóng chặt cách đó không xa chợt mở, có một người bước ra từ bên trong.
Phòng bệnh tầng này rất yên ắng, đây là người đầu tiên cậu gặp kể từ lúc ra khỏi thang máy đến giờ, thế là vô thức nhìn thêm vài lần.
Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, mặc thường phục, gương mặt xinh đẹp trông rất khí chất, vóc người thon thả, nhìn ngoại hình chắc là một Omega nữ.
Hai người chạm mắt nhau, đối phương còn cười lịch sự với Quách Vị.
Quách Vị cũng mỉm cười ngỏ ý chào.
“Cháu đến thăm bệnh à?” Dì ấy chủ động hỏi.
Quách Vị gật đầu: “Vâng ạ. Y tá chưa đến nên cháu chờ trước.”
Đối phương gật đầu, đến gần thêm vài bước rồi cười quan sát cậu, hỏi: “Xin phép hỏi một câu, có phải cháu họ Quách không?”
Quách Vị sửng sốt, gật đầu: “Phải ạ.”
“Quách Vị.” Đối phương cười tươi hơn, “Đến thăm Tiểu Vân nhỉ?”
Đôi mắt cười cong tít như hình cánh hoa đào khiến Quách Vị rất đỗi quen thuộc.
Nhanh chóng nhận ra điều gì, cậu chợt thấy hồi hộp hẳn, thế là mím môi thẳng lưng, không dám nói gì thêm.
Người trông giống Nguyễn Diệc Vân xuất hiện ở nơi này và biết tên cậu, còn ai vào đây nữa chứ?
Nhìn biểu hiện hôm qua của Nguyễn Diệc Vân, Quách Vị tưởng y chưa nhắc đến mình với người nhà. Thì ra chẳng những đã nhắc mà còn giới thiệu cả họ tên lẫn ngoại hình luôn. Ánh mắt dì ấy nhìn cậu cứ như chắc chắn cậu và Nguyễn Diệc Vân không phải quan hệ “bạn bè bình thường”.
“Dì là mẹ của Nguyễn Diệc Vân.” Đối phương nở nụ cười dịu dàng, giọng nói thân thiện, ngữ điệu êm ái, “Cháu gọi tiếng dì là được.”
Quách Vị tức tốc cúi gập người chín mươi độ: “Cháu chào dì Nguyễn ạ!”
Bà bị chọc cười bởi hành động của Quách Vị, đôi mắt cong tít như hai đường chỉ, thong thả rằng: “Chào cháu, nhưng dì không phải họ Nguyễn, Nguyễn là họ của ông xã dì.”
Quách Vị đứng đó, ngu ngơ gãi đầu: “À, ừ nhỉ.”
Nghĩ thầm trong bụng, không hổ là mẹ Nguyễn Diệc Vân, chẳng những đẹp, khí chất cũng dịu dàng đoan trang khiến cậu có thiện cảm vô cùng.
“Cháu đừng ngại.” Dì Nguyễn cười bảo, “Tiểu Vân từng nhắc đến cháu, dì biết cháu là một đứa trẻ tốt.”
Quách Vị cúi đầu cười bẽn lẽn.
Hai người đang trò chuyện thì cánh cửa văn phòng bên cạnh mở ra. Quách Vị quay đầu, trông thấy một Beta nữ mặc đồ y tá bước đến.
“Chào em, em đến thăm bệnh à?” Cô chủ động hỏi.
“Vâng, em muốn thăm bệnh phòng 1458.” Quách Vị đáp, “Người bệnh đã đăng ký trước rồi ạ.”
Y tá bước nhanh đến quầy, lấy sổ đăng ký ra xem.
“Vậy dì không quấy rầy nữa.” Dì Nguyễn nói, “Cảm ơn cháu đã giúp đỡ và chăm sóc Tiểu Vân trong thời gian qua, dì rất mong sau này hai cháu sẽ vui vẻ bên nhau.”
Quách Vị vội gật đầu: “Vâng! Sẽ như thế ạ!”
Sau khi dì Nguyễn rời đi, y tá đưa cho cậu một tờ giấy đăng ký: “Xuất trình căn cước công dân nhé.”
Quách Vị lấy thẻ căn cước công dân của mình ra: “Nghiêm ngặt vậy ạ?”
“Vì trước đây từng có Alpha giả làm Beta vào phòng bệnh.” Y tá giải thích, “Không phải ai cũng đoán được giới tính thứ hai qua ngoại hình.”
Hôm qua Nguyễn Diệc Vân có nói với cậu tầng này toàn là bệnh nhân pheromone bất thường, nên trừ những người cùng dòng máu về trực hệ sẽ không bị ảnh hưởng, thì chỉ Beta mới được đến thăm thôi.
Xem ra giới tính của cậu cũng được nhiều cái lợi phết, Quách Vị nghĩ trong sung sướng.
Đăng ký và xác nhận thông tin xong, y tá dẫn cậu vào cánh cửa kính nọ. Đến trước phòng 1458, sau khi mở cửa ngoài, bên trong có thêm bức tường bằng kính ngăn ra một không gian nhỏ chừng bốn, năm mét vuông. Cậu có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng bệnh.
Nhìn Nguyễn Diệc Vân đang ngồi trên giường cúi đầu bấm điện thoại, Quách Vị hỏi: “Em chỉ được đứng đây nhìn thôi sao?”
“Đâu có.” Y tá đi đến chỗ cửa ra vào của tấm kính, ngước đầu nhìn vào mắt cậu, bật cười.
Quách Vị chạy nhanh vào phòng bệnh, sau lưng là tiếng của chị y tá: “Muốn ra thì nhấn nút này, rồi đứng trong phòng ngăn cách bên ngoài thêm hai phút.”
Quách Vị chẳng hề quay đầu, tầm mắt cậu bấy giờ như dán chặt vào mặt Nguyễn Diệc Vân: “À, vâng!”
Y tá nói xong bèn rời đi.
Nguyễn Diệc Vân đang ngồi trên giường, vừa thấy cậu đã dang rộng cánh tay, cất giọng nũng nịu mà cậu quen thuộc nhất: “Ôm ôm.”
Quách Vị lập tức chạy tới, quỳ một gối lên giường ôm chầm lấy y.
Tư thế này khiến cậu cao hơn Nguyễn Diệc Vân nhiều. Hai người lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Nguyễn Diệc Vân vùi mặt vào ngực cậu dụi qua dụi lại.
Ngón tay Quách Vị đặt trên tóc y, cảm thán: “Ồ, anh gội đầu rồi à?”
Nguyễn Diệc Vân không buộc hết tóc lên như hôm qua nữa, bấy giờ mái tóc để xõa tự nhiên như thường ngày, sờ vào óng mượt bồng bềnh, cảm giác rất tuyệt.
Nguyễn Diệc Vân đập nhẹ đầu mình lên ngực cậu: “Không tốt sao?”
Quách Vị cúi đầu hít một hơi thật sâu: “Thơm lắm!”
Vừa bước vào phòng cậu đã ngửi thấy một mùi hương rất rất nhạt của riêng Nguyễn Diệc Vân. Trước đây chỉ khi kề sát vào da Nguyễn Diệc Vân mới loáng thoáng ngửi được thôi.
“Cả căn phòng này đều thơm!” Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân cười buông tay kéo giãn khoảng cách cả hai, xoay người chỉ vào cái tủ bên cạnh: “Anh nhờ mẹ mang nó đến.”
Trên tủ là chiếc lọ thủy tinh sậm màu được thiết kế tinh xảo, nắp lọ dạng ống bóp nhỏ giọt. Quách Vị nhận ra, đây chính là tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ giá cả khá cao lúc trước mình mua.
“Không được gặp em, anh chỉ có thể ngửi nó thôi.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị cảm động lắm, cậu khom người hôn trán y: “Chừng nào anh xuất viện? Em có thể đến thăm anh hằng ngày trước khi xuất viện không?”
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Em không đi học à!”
Quách Vị sửng sốt, sau đó nhíu mày thở dài.
“Yên tâm, anh không sao.” Nguyễn Diệc Vân cười với cậu, “Em nhìn anh bây giờ khỏe lắm nè?”
Quách Vị ôm má y quan sát thật kỹ, đoạn lắc đầu, nâng tay chỉ vào chỗ dưới mắt y: “Quầng thâm mắt.” Rồi lại véo nhẹ lên chỗ gần cằm, “Tróc da rồi, có da chết.” Sau đó lại chuyển lên trán, “Toàn là mụn.” Cuối cùng rút tay về, “Trông xơ xác quá.”
Nụ cười của Nguyễn Diệc Vân sượng lại, im lặng nhìn cậu.
“Đã nằm viện thì sao khỏe được.” Quách Vị đau lòng, giọng cũng mang đôi phần ấm ức, “Nhìn vào biết ngay mấy hôm nay anh nghỉ ngơi không tốt, em nghe nói hôm vào đây anh còn sốt cao nữa.”
Vừa nói cậu vừa ngồi lên mép giường, từ đầu đến cuối vẫn nhìn mặt Nguyễn Diệc Vân không rời: “Nếu tối em được ở lại với anh thì hay quá, em có thể trò chuyện với anh lúc khó chịu, hát ru anh ngủ.”
Nguyễn Diệc Vân thở dài, mỉm cười rướn người sang ôm cổ cậu, hôn lên má cậu: “Không sao, anh ngửi mùi hương của nó sẽ giống như có em bên cạnh vậy.”
“Mấy hôm trước tối nào anh cũng khó chịu, rồi dậy thì đau nhức đều liên quan đến bệnh này phải không.” Quách Vị hỏi, “Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
“Vì…” Nguyễn Diệc Vân cụp mắt, dường như đang nghiêm túc cân nhắc câu từ thích hợp, “Vì cơ thể của anh đã có một số thay đổi… xét về mặt khách quan thì không xấu, nhưng quá trình sẽ hơi đau. Bác sĩ nói vậy đó.”
Quách Vị nhìn y, chờ y nói tiếp.
“Có một việc có thể em sẽ cảm thấy khó tin.” Nguyễn Diệc Vân khẽ nhíu mày nhìn cậu, biểu cảm hơi đau khổ, “Nhưng… nó đã thật sự xuất hiện trên người anh.”
Quách Vị có dự cảm chẳng lành: “Rốt cuộc là sao?”
“Bác sĩ nói…” Nguyễn Diệc Vân liếm môi, “Lẽ ra anh sẽ trở thành một Alpha.”
Dứt lời, y nhìn Quách Vị với vẻ thấp thỏm.
Quách Vị hé môi ngây ra một lúc, nghệch mặt thốt ra một âm tiết bày tỏ sự ngờ vực của mình: “Hả?”
“Lẽ ra anh sẽ phân hóa thành Alpha.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Nhưng nội tiết tố trong thuốc suyễn đã làm anh phân hóa thành Omega.”
Quách Vị vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban nãy, sững sờ nhìn y.
“Những năm qua, ảnh hưởng của nội tiết tố dần mất đi, nên anh…” Nguyễn Diệc Vân căng thẳng hạ giọng, “Biến trở về rồi.”
Quách Vị im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Biến biến biến biến trở về là sao? Biến về đâu?”
“Chồng ơi.” Nguyễn Diệc Vân kéo tay cậu, viền mắt đỏ hoe, mếu máo rằng: “Vợ sắp thành Alpha rồi…”
Đầu Quách Vị vang lên tiếng nổ động trời.
- -----oOo------