Đến tận khi chuông tan học vang, Quách Vị vẫn không nhận được tin trả lời của Nguyễn Diệc Vân.
Quá bất thường.
Nguyễn Diệc Vân luôn rất tích cực trả lời tin nhắn của cậu, dù chỉ là những câu vu vơ vô nghĩa y cũng vẫn đáp rất chân thành, còn chủ động đào sâu thêm để cuộc đối thoại được tiếp tục.
Trước khi đi, rõ ràng cậu còn cố ý dặn Nguyễn Diệc Vân đến lớp thì liên lạc.
Đâu thể có việc Nguyễn Diệc Vân đi học bỏ quên điện thoại trong phòng chứ?
Họ chưa hẹn ăn trưa với nhau. Tan tiết, Quách Vị và Vương Đồng cùng đến căn tin, cậu ngơ ngác suốt quá trình, thi thoảng lại lấy điện thoại ra kiểm tra.
Có khi nào sau khi mình đi rồi, anh ấy thấy buồn ngủ nên đánh thêm một giấc, giờ vẫn chưa dậy?
Thế thì lúc dậy anh ấy sẽ đói chết mất, mình có cần mang chút thức ăn qua cho anh ấy không nhỉ?
Quách Vị lưỡng lự lắm, sợ mình nghĩ nhiều, đến đó nhỡ Nguyễn Diệc Vân không ở trong phòng, không vào được ký túc xá sẽ rất lãng phí.
Cậu gửi thêm vài tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân.
– Em đang ăn cơm, còn anh?
– Nếu chưa ăn, có muốn em mang một ít sang cho anh không?
– Anh bây giờ tiện nghe điện thoại chứ?
Vẫn im lìm như đá chìm xuống biển.
“Sao rồi?” Vương Đồng nhíu mày quan sát cậu, “Sắc mặt tái vậy, liên quan tới Nguyễn Diệc Vân à?”
“Anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi.” Quách Vị đáp, “Lạ thật.”
Vương Đồng ngập ngừng, lát sau nhún vai nói: “Chắc đang bận. Ông cũng đừng trông người ta kỹ quá, không cho chút tự do gì, hai người bên nhau lâu dài sẽ mệt lắm đó.”
Đây là kinh nghiệm yêu đương tổng kết từ người đi trước, âu cũng có cái lý riêng của nó. Quách Vị gật đầu nhưng vẫn chẳng tài nào yên tâm hẳn được.
“Đây là trường học thì nguy hiểm gì, anh ấy chưa về chắc có lý do riêng.” Vương Đồng nói, “Ông đừng lo lắng lung tung. Chi bằng nghĩ xem…”
“Cái gì?” Quách Vị hỏi.
“Chi bằng suy nghĩ xem giữa hai người có vấn đề gì hay không?” Vương Đồng gợi ý.
Quách Vị hoang mang.
Vương Đồng thở dài: “Thì là… anh ấy có tỏ ra không hài lòng gì về ông không, hoặc ông thấy hai người có khúc mắc gì với nhau không.”
Quách Vị lắc đầu: “Đâu có nhỉ?”
Vương Đồng tặc lưỡi, cũng lắc đầu theo: “Đúng là hơi khó với ông rồi.”
“Không có thật mà.” Quách Vị nói, “Bọn tôi tốt lắm!”
Đêm qua họ vừa ngủ một giấc ngọt ngào bên nhau. Nguyễn Diệc Vân còn bảo cậu là Beta tốt nhất nhất trên đời thế giới này.
Vương Đồng lại không tin lắm, tay đặt trên bàn gõ vài cái, sau đó như đã hạ quyết tâm, cậu ta bảo: “Có vài lời nghe không hay lắm, nhưng bọn mình là anh em tốt, tôi cảm thấy vẫn cần phải nói ra.”
“… Gì?” Quách Vị hỏi.
“Con người cậu trước giờ cứ lơ ngơ, nghĩ cũng không tới, tính cách thì vô tư, hớn hở suốt ngày.” Vương Đồng nói lời thấm thía, “Có nhiều việc rõ ràng rất kỳ lạ mà ông cũng không muốn suy nghĩ nhiều thêm. Thật ra như vậy… không tốt lắm.”
Quách Vị chẳng hiểu mô tê gì: “Rốt cuộc ý ông là sao?”
“Ông không thấy chuyện giữa ông và Nguyễn Diệc Vân đã rất lạ ngay từ đầu rồi à.” Vương Đồng đáp, “Ông vừa gặp đã yêu anh ấy, vậy còn anh ấy? Hai người chẳng hiểu gì về nhau mà quen biết rồi hẹn hò với tốc độ sét đánh. Rồi chuyện với Trần Tối nữa, ông lên mạng giải thích cả buổi trời, còn anh ấy thì sao? Anh ấy có từng ra mặt nói gì chưa?”
Quách Vị ngẫm nghĩ: “Thật ra anh ấy cũng khuyên tôi đừng giải thích, vì làm vậy vô ích thôi, càng nói càng rối. Sự thật chứng minh anh ấy đúng mà.”
“Ông nhìn đi, anh ấy nói gì ông cũng tin sái cổ.” Vương Đồng nói, “Anh ấy giấu ông đi hẹn hò với Trần Tối, chỉ viện bừa cái cớ mà ông đã tin ngay.”
“Không phải viện cớ, đó là thật.” Quách Vị nói, “Anh ấy còn cho tôi xem thuốc của anh ấy nữa!”
“Thuốc gì?” Vương Đồng hỏi.
Quách Vị mô tả: “Vitamin và sắt.”
Vương Đồng nhìn cậu với vẻ tuyệt vọng, lắc đầu nguầy nguậy.
“Thật đó!” Quách Vị cũng bất đắc dĩ lắm.
“Cạn lời rồi.” Vương Đồng rầu thối ruột, “Tôi phải làm sao mới cứu được ông đây người anh em!”
“Có phải ông cho rằng anh ấy đang gạt tôi không.” Quách Vị nói, “Chúng ta phải suy nghĩ logic chứ! Nếu anh ấy muốn gạt tôi, đầu tiên phải được lợi ích gì đã? Anh ấy lấy được lợi gì từ tôi đâu?”
Vương Đồng cũng nghĩ mãi chẳng ra, đắn đo một hồi, “Có thể anh ấy cãi nhau với Trần Tối nên muốn tìm người để Trần Tối ghen… hoặc sao sao đó?”
“Không thể nào!” Quách Vị bác bỏ thẳng thừng.
Khoan kể đến chuyện Nguyễn Diệc Vân thật lòng với cậu bao nhiêu. Mà lần trước Trần Tối còn bảo cậu hôn cổ Nguyễn Diệc Vân, xem Nguyễn Diệc Vân có thơm không cơ mà. Nếu là cậu, cậu không bao giờ xúi giục người khác thế này đâu.
Quách Vị đặt tên cho cảm xúc của mình về mối quan hệ của Nguyễn Diệc Vân và Trần Tối đó là “ghen một cách lý trí”. Cậu có hơi để bụng thật, thi thoảng cũng ghen, nhưng cậu biết mình không nên nghĩ nhiều thế.
“Suy cho cùng thì ông cảm thấy không có chuyện anh ấy thích tôi.” Quách Vị bất mãn, “Cho rằng không đời nào anh ấy thích tôi được.”
“Tôi đâu có ý này, tất nhiên tôi cũng mong ông hạnh phúc.” Vương Đồng kiên nhẫn giải thích, “Nhưng… ông thật sự đang bị anh ấy dắt mũi mà.”
Quách Vị nghĩ bụng, vậy có gì không tốt chứ. Cậu thích Nguyễn Diệc Vân, muốn làm tất cả những việc Nguyễn Diệc Vân mong cậu làm, Nguyễn Diệc Vân nói gì cậu cũng sẽ tin, nếu đây gọi là “bị dắt mũi”, thế cứ vậy đi, cậu không để tâm.
Bởi y là vợ cậu mà.
“Ông nhìn ông kìa, suốt ngày như người mất hồn.” Vương Đồng lo lắng, “Còn anh ấy thì sao? Không thèm quan tâm ông, giờ không biết đang ở đâu làm gì với ai nữa kìa.”
“Vì không trả lời nên tôi mới lo thôi.” Quách Vị nói, “Chuyện này rất bất thường!”
“Thôi, nói nữa ông lại ghét tôi.” Vương Đồng lắc đầu, “Dù sao… nếu sau này có chuyện gì không suôn sẻ hay đau buồn, ông cứ tìm tôi, tôi mời ông ăn bữa cơm.”
Quách Vị nhíu mày mím môi, hồi lâu sau mới thở dài: “Không ghét ông. Nhưng… nhưng anh ấy tốt thật mà.”
Vương Đồng bĩu môi gật đầu: “Ừ ừ ừ.”
Bầu không khí khá gượng gạo, hai người chẳng ai vui vẻ gì. Đi ra căn tin cũng giữ im lặng.
Quách Vị không giận, cậu biết Vương Đồng chỉ đang quan tâm mình mà thôi, nhưng nỗi bực trong lòng chẳng tài nào nguôi ngoai được chỉ trong thời gian ngắn.
Đi được một đoạn về ký túc xá Beta, Quách Vị chợt dừng bước, nói: “Tôi không về phòng nữa.”
Vương Đồng nhìn thoáng qua cậu rồi nhìn về hướng ký túc xá Omega, nói: “Ồ, bye.”
Trước khi xoay người, Quách Vị vỗ mạnh lên vai cậu ta: “Không có gì thật mà! Đừng nghĩ nữa!”
Dứt lời đã chạy đi, sau lưng là tiếng mắng đầy tức giận của Vương Đồng: “Mẹ nó đau chết tôi rồi! Ông có biết đau không hả!”
Cậu thử gọi một cú điện thoại trên đường đến ký túc xá của Nguyễn Diệc Vân.
Tiếng nhạc chờ vang lên bên tai, nhưng đợi mãi chẳng ai bắt máy. Cuộc gọi bị tự động ngắt, cậu mở lại khung đối thoại với Nguyễn Diệc Vân.
Cả màn hình đều là tin nhắn cậu gửi cho Nguyễn Diệc Vân thôi.
Họ chưa từng xảy ra tình huống này kể từ khi hẹn hò đến nay. Quách Vị bất giác bước nhanh hơn, đồng thời cũng nghĩ đến những lời Vương Đồng vừa nói với mình.
Ngẫm kỹ lại, ý của Vương Đồng đại khái là, hình như Nguyễn Diệc Vân không kể hết với cậu, chưa biết chừng còn giấu cậu chuyện gì đó. Mà cậu thì cứ ngu ngơ với cái đầu chỉ biết đến tình yêu, quá dễ gạt, xưa nay cũng chưa hề nghi ngờ gì. Quan hệ của hai người không bình đẳng.
Đi thêm vài bước, Quách Vị nhanh chóng đưa ra kết luận của mình.
Tình cảm của họ đều sâu nặng như nhau, chỉ vậy thôi là đủ. Sự chân thành của Nguyễn Diệc Vân đối với cậu là thứ không thể qua loa dối gạt được. Mà cậu cũng chẳng có giá trị gì để gạt cả.
Nên, tại sao phải kiêng kỵ, cớ sao phải lo lắng chứ?
Quách Vị bắt đầu chuyển sang chạy, nghĩ bụng, không đúng, vẫn đang lo lắng lắm.
Rốt cuộc Nguyễn Diệc Vân đã gặp chuyện gì, tại sao lại không liên lạc được?
Ký túc xá Omega là nơi không được tự ý đi vào.
Quách Vị vòng qua cửa hông, ngước đầu quan sát cửa sổ phòng Nguyễn Diệc Vân. Cánh cửa đóng chặt còn kéo rèm, không thấy gì cả.
Quách Vị thử gọi thêm một cuộc điện thoại, vẫn chẳng ai bắt máy.
Cậu đi vòng quanh ký túc xá Omega, thi thoảng sẽ nhìn tứ phía, chẳng mấy chốc đã khiến người khác chú ý.
Để tránh bị quản lý hỏi nguyên do rồi gây lúng túng, cậu đành tránh ra xa một chút. Do dự một lúc, cậu mở khung đối thoại với Trần Tối.
Trong cuộc gặp tình cờ lần trước, hai người đã thêm bạn với nhau. Nhưng kể từ đó cũng chẳng liên hệ gì, khung đối thoại chỉ có mỗi câu xác nhận kết bạn của Trần Tối, còn lại trống rỗng.
– Anh biết hiện giờ Nguyễn Diệc Vân đang ở đâu không, sao tôi không liên lạc được với anh ấy.
Nhấn gửi không bao lâu, đối phương gọi thoại đến.
“Hai người không ở cạnh nhau à?” Trần Tối thắc mắc, “Tôi còn tưởng cậu ấy muốn hưởng thụ thế giới hai người với cậu, nên cố tình bơ tôi chứ.”
“Không có.” Quách Vị đáp, “Từ hồi sáng dậy tạm biệt nhau đến giờ, tôi gửi tin nhắn hay gọi điện anh ấy đều không trả lời.”
“… Sáng dậy?” Trần Tối hỏi.
Quách Vị đỏ mặt lảng đi đề tài này: “Tôi tưởng anh biết anh ấy đang làm gì.”
Trần Tối im lặng vài giây, bấy giờ giọng đã trở nên sốt ruột: “Sáng nay cậu ấy có tiết không?
“Chắc là có.” Quách Vị nói, “Tôi và anh ấy đều có tiết lúc mười giờ.”
“Cậu chờ một chút tôi hỏi thăm thử, lát sẽ liên lạc lại với cậu.”
Dứt lời, Trần Tối chưa chờ cậu trả lời đã cúp máy.
Quách Vị cũng bắt đầu sốt ruột theo hắn, rất nhiều suy đoán xuất hiện trong đầu.
Khi cậu đang định đi tìm quản lý ký túc xá Omega hỏi thăm tình hình rồi nhờ người ta xác nhận giúp, điện thoại chợt vang lên.
Ban đầu tưởng là Trần Tối, nhìn lại mới biết là Vương Đồng.
“Ông liên lạc được với người bên ông chưa?” Vương Đồng hỏi vừa nhanh vừa gấp.
“Chưa.” Quách Vị trả lời, “Tôi không tìm được anh ấy.”
“Ban nãy tôi nghe người dưới lầu nói,” Vương Đồng tiếp tục, “hồi sáng anh ấy bị ngã cầu thang ở ký túc xá!”
Quách Vị trợn tròn mắt: “Giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Không biết nữa, có thể đang trong phòng y tế trường?” Vương Đồng đoán.
“Tôi đi tìm anh ấy!” Dứt lời, Quách Vị hối hả xoay người chạy đến phòng y tế.
Trên đường, điện thoại lại vang. Lần này quả nhiên là Trần Tối.
Bắt máy, hai người mở miệng cùng lúc: “Tôi biết anh/cậu ấy ở đâu rồi!”
Rồi cả hai cùng ngây ra.
“Có phải ở phòng y tế không?” Quách Vị hỏi.
“Lúc nãy ở đó.” Trần Tối đáp, “Giờ đã được đưa vào bệnh viện.”
- -----oOo------