Mối Tình Đầu Hạn Định

Chương 1: Tình Yêu Sét Đánh



"Bình chọn Omega đẹp nhất trong lòng bạn?" Quách Vị nhìn khung thoại trong di động đưa tin tức, "Trường học chúng ta còn có loại hoạt động này hả?"

Ngồi ở đối diện cậu Vương Đồng cắn bánh mì gật gật đầu, mở miệng: "Chú click mở, anh trai của anh đây là số 14."

Quách Vị rất phối hợp mà bấm mở liên tiếp: "Chờ một lát đi......"

Trong khi kéo tới hết cỡ đồng thời, cậu thuận tiện xem mấy bức ảnh của các ứng cử viên.

"Chúng ta trường học thế mà có nhiều Omega đáng yêu như vậy à?!" cậu cảm thán đồng thời tìm được anh trai của Vương Đồng, "Oa anh chú lớn lên thật là đẹp trai đó, chính là so với chú một chút cũng......"

Cậu còn chưa nói xong, bị Vương Đồng dùng túi bánh mì đánh tới tấp: "Ảnh chụp đều là Photoshop thôi. Người thật của anh ấy cùng anh đây chính là cùng một cái khuôn mẫu khắc ra."

Quách Vị cúi đầu nhìn nhìn anh chụp trong di động, lại ngẩng đầu nhìn nhìn mặt Vương Đồng.

Vương Đồng và hắn đều là Beta giống nhau, lớn lên bề ngoài sạch sẽ nhìn rất thoải mái, chính là chỉ có đôi mắt hơi nhỏ. Ảnh chụp Omega này lại là mắt hai mí mắt to, làn da chạm một chút là tan, có vài phần hương vị "Võng hồng"*.

*Võng hồng: nhân vật nổi tiếng trên mạng

"Ây yo yo yo. Lợi hại," Quách Vị cảm thán, "Anh chú kỹ năng chỉnh sửa mấy đồ kỹ thuật này thật không tầm thường!"

"Chú cái gì cũng có thể thổi phồng, người ta không biết còn tưởng rằng chú ở châm chọc anh đấy," Vương Đồng nén cười, "Mau vote đi, vote xong hoàn thành nhiệm vụ."

"Anh ấy có số phiếu cao như vậy, hẳn là có thể đứng đầu đi?" Quách Vị vừa nói vừa bấm vào phím ở dưới ảnh chụp số 14, sau đó cũng chưa có lập tức ấn gửi đi, mà là thuận tay lại lướt xuống dưới gạt gạt vài cái, ngay lập tức thấy choáng váng.

"Hạng nhất là không có khả năng, top 3 thì miễn cưỡng có hi vọng đi." Vương Đồng nói.

"Người này! Người này số phiếu sao có thể cao như thế!" Quách Vị kinh ngạc mà đem điện thoại màn hình đưa tới trước mặt Vương Đồng, "Thoạt nhìn có vẻ bình thường nha, có gian lận số phiếu hay không?"

Vương Đồng liếc mắt một cái, so với cậu càng kinh ngạc: "Chú thật không biết tới cậu ta á?"

Quách Vị đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Đây chính là tình nhân trong mộng của Alpha ở phạm vi bán kính 10km quanh đây, nhan sắc được công nhận là đỉnh cao trong Omega trường ta," Vương Đồng nói, "Chú đã là sinh viên năm 2 đại học, nhân vật nổi tiếng như này thế nhưng lại chẳng biết gì? Chú cũng quá là không quan tâm thế giới bên ngoài đi!"

"Ể?" Quách Vị nhìn ảnh chụp, chớp mắt hai cái, "Không phải đâu, thoạt nhìn không phải bình thường sao, còn không bằng anh chú à?."

"Đã bảo là anh trai của anh đây dùng đó là Photoshop," Vương Đồng dở khóc dở cười, "Những bức ảnh này cơ bản đều là ra sức nhào nặn chỉnh sửa, chú nhìn không ra à?"

Quách Vị vuốt màn hình lên xuống nhìn: "Ừ thì...... Độ sáng không giống nhau lắm thôi mà?"

So sánh với đại đa số những người được đề cử đều sẽ chọn lựa kỹ càng ảnh chụp, cái tên Omega Nguyễn Diệc Vân này có ảnh chụp nhìn trông xám xịt, rõ ràng độ phân giải cũng không cao, có vẻ mười phần tùy tiện.

Nhìn kỹ, mặt mũi xác thật sự không tồi, nhưng khuôn mặt chỉ ở mức trung bình chọn trong cuộc tuyển chọn, cũng không đến mức mỹ đến xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Quách Vị càng xem càng cảm thấy số phiếu có phần phóng đại.

"Cái bình chọn này là đăng ký ngẫu nhiên, tới khi tiến vào danh sách tuyển chọn thì để bản thân người đó tự tiến hành đăng nhập rồi tải lên ảnh chụp," Vương Đồng nói, "Bức ảnh này của Nguyễn Diệc Vân cách khá xa còn không có nhìn vào màn ảnh, khẳng định là người đăng ký tùy tiện truyền tay nhau. Ngoài đời cậu ta siêu đẹp!"

Quách Vị lắc lắc đầu, ấn xuống gửi đi: "Chẳng hiểu nổi chú luôn."

Vương Đồng cũng lười cùng cậu giải thích tỉ mỉ, chuyển sang chắp tay với cậu: "Cảm tạ huynh đệ!"

"Anh chú hiện tại là hạng 4," Quách Vị nhìn nhảy chuyển sau giao diện, "Cái này có phải hay không chỉ có học sinh chúng ta trường học có thể bầu chọn?"

"Đúng vậy, bằng không anh ấy đã sớm bơm tiền mua vote," Vương Đồng thở dài, "Chịu không nổi cái lão này, phù phiếm muốn chết."

Quách Vị nhìn vào thanh thống kê cuối trang, lại lần nữa khiếp sợ: "Có quá một nửa người đều vote cho cái gì Nguyễn kia!"

Tham dự bỏ phiếu học sinh chỉ chiếm số ít học sinh toàn trường, còn không đến hai nghìn. Nguyễn Diệc Vân trong đó đã chiếm 900 phiếu, trong đó chỉ sợ sẽ không có được mấy phiếu được chọn là bởi vì ảnh chụp của hắn. Xem ra, thật sự là người nổi tiếng.

"Chú thật là để ý đến chuyện bên ngoài." Vương Đồng ca thán.

Quách Vị nghe ca khái xong, cũng không để trong lòng, đem điện thoại nhét vào trong túi hướng về phía Vương Đồng cười cười.

"Cùng so sánh với anh ta, anh trai của anh mới chính xác gọi là mua phiếu đây," Vương Đồng nói, nhắc tới một bên bao nilon, "Chú muốn chai nào?"

Quách Vị tùy tiện cầm một chai Coca: "Hehe, cảm ơn!"

Chuyện nhỏ không tốn sức gì đổi lấy một chai Coca lạnh, lời chứ không lỗ. Dù sao một phiếu này của cậu vốn dĩ cũng không nghĩ bầu cho người nào, không hề có tổn thất.

Vặn mở cái nắp, cậu nhanh chóng phát ra kinh ngạc mở miệng hoan hô: "Trúng thưởng rồi!"

"Thiệt hay giả," Vương Đồng lập tức thò mặt qua, "May mắn như vậy?"

"Nào lại đến mở một chai" Quách Vị thật vui vẻ, "Mau uống, uống xong rồi chúng ta đi xuống đổi!"

Vương Đồng hướng hắn nâng chai Coca, mồm to cắn bánh mì.

Chai Coca này là bọn họ mới vừa rồi mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây, khoảng cách không xa, đi xuống tầng rồi lại đi hai phút là có thể đến.

Tuy rằng phần thưởng bé nhỏ không đáng kể, nhưng "Trúng thưởng" là cảm giác có mang cho bản thân người trúng vui sướng mãnh liệt. Quách Vị vui sướng đi ở trên đường, thường thường đem nắp chai coi như tiền xu tung lên hứng xuống, cảm xúc vui sướng đều bộc lộ ra ngoài.

"Chú cẩn thận không bắt được lại làm mất." Vương Đồng nhắc nhở cậu.

Quách Vị cười nói: "Không, anh sẽ cẩn...... A!"

Lời còn chưa dứt, nắp chai theo tiếng nói đáp xuống đất, nảy lên hai phát, dọc theo con đường đi phía trước lăn lông lốc đi mất.

"Chú xem chú đi!" Vương Đồng kêu.

Quách Vị không rảnh đáp lại, còng lưng chạy một mạch đuổi theo ở phía sau một nắp chai. Đường này vừa hay là con dốc, cái nắp chai nhỏ lăn càng chạy càng nhanh.

Mắt thấy may mắn của chính mình cứ như vậy lăn xa, Quách Vị dưới tình thế cấp bách hướng về phía nó vội vàng kêu: "Mau đứng lại cho tao!"

Nắp bình tất nhiên sẽ không để ý đến cậu, phía trước cách đó không xa một người qua đường xa lạ nghe vậy lại dừng bước chân.

Liền ở thời điểm người nọ xoay người đồng thời nắp bình lông lốc lăn đập vào trên giày người nọ, tại chỗ xoay hai vòng rồi ngừng lại.

Người nọ nhìn thoáng qua Quách Vị, cúi xuống, nhặt lên cái nắp chai kia.

"Cảm ơn cậu," Quách Vị thở phì phò, nhìn nắp chai nở nụ cười, "Đây là của tớ."

Người nọ gật gật đầu, yên lặng mà vươn tay, đem nắp chai đưa tới.

Quách Vị ở tiếp nhận nắp chai đồng thời rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn thoáng qua người qua đường tốt bụng này.

Tiếp theo, tay cậu liền dừng lại ở giữa không trung.

"Làm sao vậy?" Người nọ khó hiểu hỏi.

Quách Vị dại ra hai giây, đột nhiên lấy lại tinh thần, tiếp nhận cái nắp chai nhỏ. Đầu ngón tay cậu trong quá trình ngắn ngủi đó mà lướt qua làn da đối phương, lưu lại một chút xúc cảm, cậu vì thế không tự giác mà ngượng ngùng khẩn trương lên, nắm chặt nắp chai, ở trên đường chỉ may quần cọ cọ hai cái.

Người thật là xinh đẹp.

Quách Vị nhìn chằm chằm anh nhìn suốt hai giây, bởi vì trong lòng không hiểu sao trào lên ngượng ngùng khó tả, dời đi tầm mắt, nhưng trong đầu vẫn như cũ tràn ngập toàn là gương mặt vừa tiến vào tâm trí.

Làn da trắng nõn không tỳ vết, tươi cười như gió xuân thổi lên mặt, trong mắt là đào hoa.

"...... Cảm, cảm ơn!" Cậu cúi đầu lớn tiếng nói.

Đối phương hướng cậu cười cười, rất mau xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lưu lại Quách Vị ngây ngốc đứng ở tại chỗ, anh khiến con tim cậu đập tùng chèng tùng tùng chèng chèng.

"Ash...Chít tiệt," Vương Đồng lúc này rốt cuộc đi tới bên cạnh hắn, "Đây không phải Nguyễn Diệc Vân hay sao!"

Quách Vị nuốt nước miếng.

"Như thế nào hả, ngốc rồi?" Vương Đồng thấy cậu dáng vẻ này, không khỏi bật cười, "Chú vừa rồi còn nói người ta thế mà chỉ có như vậy thôi, bình thường thôi mà."

Quách Vị nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân dần dần đi xa bóng dáng, lại nhớ tới hình ảnh mới không lâu trước đây, nghĩ thầm, so ảnh chụp với người thật thì quả thực đây là một tội ác, thế mà có thể ảo thuật hô biến tới mức thối nát như kia.

"Đừng nhìn nữa," Vương Đồng cười đẩy cậu, "Lau nước miếng kia đi, rồi đi mau!"

Quách Vị ngây ngốc mà tiến về phía trước một bước, bị Vương Đồng một phen giữ chặt.

"Nhầm rồi," Vương Đồng dở khóc dở cười, chỉ chỉ mới vừa rồi cậu chạy vội giữa đường đã rẽ qua một cái ngã rẽ, "Cửa hàng tiện lợi ở bên kia!"

Quách Vị xấu hổ, xoay người, tầm mắt lại lưu luyến không rời mà dính ở trên bóng lưng Nguyễn Diệc Vân.

"Đến mức này rồi sao?," Vương Đồng có chút hết chỗ nói rồi, "Người ta liền đối với chú cười một cái, ba hồn bảy vía chú liền bay luôn."

"...... Cậu ấy quả thật là đẹp trai." Quách Vị lẩm bẩm.

Cái này không chỉ nói là mô tả ở mỗi đặc điểm khuôn mặt. Cái gọi là khí chất là thật sự là một cái gì đó rất bí ẩn, Nguyễn Diệc Vân khóe mắt đuôi lông mày cũng không phải sắc nét, nụ cười lại có thể hút hồn. Quách Vị mới vừa cùng cậu ta đối diện không quá hai giây, đại não hoàn toàn nhão như tương bần.

Khó trách số phiếu nhất áp đảo, số phiếu còn lại được bỏ cho những người khác mới gọi là kì quái.

"Mau tỉnh lại," Vương Đồng lôi kéo cậu dùng sức lay, "Đang trên đường, đừng có làm mất mặt!"

Quách Vị bị lắc đem tinh thần trở về một chút, liền mau nghĩ xem, lại hỏi: "Cậu ấy có "gấu" chưa?"

"Nghiêm túc mà nói hẳn là không có đi," Vương Đồng trả lời xong, liền nhanh rơi vào kinh ngạc, "Không phải chứ, người này mà chú dám mơ ước?!"

Quách Vị nhìn bóng lưng Nguyễn Diệc Vân, nghĩ thầm, nếu là không nhân cơ hội này đi theo cậu ta nói hai, ba câu, chính mình nhất định sẽ hối hận.

"Làm ơn, lấy gương soi lại mình đi, chú không cơ hội đâu," Vương Đồng cùng cậu quá quen thuộc rồi, nói chuyện không cần khách khí, "Thích cậu ta, Alpha có thể lấp đầy hồ ở trung tâm trường học, chú chỉ là một Beta......"

Quách Vị không đợi cậu nói xong, một lần nữa xoay người sang chỗ khác: "Chú chờ anh một chút!"

"Này!" Vương Đồng sốt ruột mà hô một tiếng, trơ mắt nhìn cậu hướng về phương hướng Nguyễn Diệc Vân đi mà chạy tới.

Nguyễn Diệc Vân đã đi xa, Quách Vị thấy anh ở một con dốc khác xoay người, sợ chính mình đuổi không kịp, đầu óc nóng lên, hô to một tiếng: "Bạn học! Chờ một chút!"

Cậu một tiếng này so vừa nãy kêu nắp chai vang dội hơn rất nhiều, không chỉ Nguyễn Diệc Vân, con đường phía trước không ít người đều nhìn lại đây.

Quách Vị giờ phút này trong mắt chỉ có Nguyễn Diệc Vân, thấy anh cũng quay đầu lại, yên lòng, nhanh hơn bước chân.

Bay nhanh chạy tới trước mặt Nguyễn Diệc Vân, cậu thở hồng hộc một trận, cộng thêm vốn chính là hành động bộc phát, đầu óc còn chút bối rối, trong lúc đó nhất thời nói không nên lời.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Diệc Vân khó hiểu hỏi.

"Tớ, cái kia...... ừ thì......" Quách Vị lúc này mới không kiềm chế được khẩn trương, dùng sức nắm chặt trong tay nắp chai, mặt cũng đỏ lên, "Ý là...... ý tớ là......"

Ban đầu chỉ là nửa nghiêng thân, Nguyễn Diệc Vân giờ xoay người lại, nhìn hắn: "Không cần vội, chậm rãi nói."

Quách Vị nhìn anh, hít sâu một hơi, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào đáp sai, đột ngột mà vươn tay: "Này, cái này cho cậu!"

Nguyễn Diệc Vân không rõ nguyên do, chìa tay lại đây, mở ra lòng bàn tay, đặt ở phía dưới bàn tay đang nắm chặt của cậu. Quách Vị buông lỏng tay, nắp chai nho nhỏ kia liền lọt vào trong lòng bàn tay Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân nhìn nắp chai trong tay, hai mắt hơi hơi mở to.

Mà Quách Vị nhìn gương mặt hắn, trong lòng âm thầm oán trách, người này như thế nào làm biểu cảm gì đều có thể khiến người khác rung rinh.

Giờ này khắc này, chính mình có thể nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp như này, thật là may mắn.

"Đây là......" Nguyễn Diệc Vân vẻ mặt khó hiểu, nâng tay lên nhẹ nhàng mở ra cái nắp chai.

"Cái này là do may mắn," Quách Vị nói, "Tặng cho cậu!"

Nguyễn Diệc Vân rốt cuộc thấy rõ bên trong nắp chai "Khuyến mãi 1 chai", sững người, bật cười: "...... Cảm ơn."

Quách Vị chạy nhanh lại bổ sung: "Sẽ đem đến cho cậu ngươi nhiều may mắn, thật sự, rất hiệu nghiệm đó!"

Nguyễn Diệc Vân buông nắp chai, lại lần nữa nhìn về phía cậu, khóe miệng mơ hồ mang theo nét cười, lại không lên tiếng.

Quách Vị trái tim nhỏ lại nhảy tùng tùng chèng chèng, trán nóng lên, không biết nói gì nữa: "Cảm ơn cậu đã đồng ý nhận lấy!"

Nguyễn Diệc Vân híp mắt, lại nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá một lần, hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Quách Vị, Quách trong Đông Quách tiên sinh, Vị trong Vị Lai*," Quách Vị vội vàng nói, "Năm nay năm 2, khoa văn, chuyên ngành là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, lớp 3 khóa 1!"

*Vị lai: sau này, mai sau, ngày sau, thời gian sau, tương lai

Nguyễn Diệc Vân mất tự nhiên mà cúi đầu, hình như là ở nhịn cười.

Quách Vị cũng ý thức được chính mình mới vừa rồi tự giới thiệu có vẻ quả thật sự kỹ càng tỉ mỉ đến mức không cần thiết, quá xấu hổ, cười ngây ngô hai tiếng.

Nguyễn Diệc Vân một lần nữa nhìn về phía cậu: "Muốn hỏi thông tin liên lạc của tớ không?"

Một phút sau, Quách Vị ôm di động, vẻ mặt hoảng hốt mà trở về. Vương Đồng như cũ đứng ở tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

"Tình huống như thế nào?" Vương Đồng tiến lên hai bước đi đến trước mặt Quách Vị, "Cậu ấy vừa rồi vì sao lại đem điện thoại lấy ra, chú vì sao quét màn hình di động của cậu ấy?"

Quách Vị ngẩng đầu, cười.

"Các chú thật sự trao đổi in tư à?" Vương Đồng không thể tin được.

"Ha hả, ha ha ha ha ha ha!" Quách Vị hưng phấn mà nói không nên lời lời nói, đè lại bả vai Vương Đồng, một bên dùng sức lay động một, bên dậm chân thật mạnh, cười to ra tiếng.

- -----------

Lời tác giả: Nguyễn Diệc Vân là công!!!!!Mọi người đừng nhầm vị trí!!!!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv