Trời càng ngày càng rét lạnh.
Khương Ninh từ bệnh viện về nhà.
Lâm Thư Thư cầm lấy vali hành lý của cô, cố sức nhét vào cốp xe, sau đó vỗ vỗ tay "Lên xe mau, lạnh chết tớ mất" Thư Thư oán giận nói một câu, liền hà hơi vào lòng bàn tay.
Trên xe Lâm Thư Thư mua qua bữa sáng cho cô
"Ở bệnh viện có" Khương Ninh vừa thấy có bánh bao được hầm nóng cùng với sữa đậu nành, bên cạnh là một cái màng quấn quanh sandwich, bên trong kẹp phô mai, cơm, trứng gà cùng bắp.
"Cậu ăn thêm cũng không tồi." Thư Thư liếc mắt qua phía cô một cái, một lát sau mới lại nói "Là tự tay tớ làm".
Khương Ninh nghe vậy cong lên mắt "Tớ biết" cô chỉ nhẹ giọng nói.
"Cậu đó, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ." Lâm Thư Thư không hỏi, có khi nào ở nước ngoài bị người khác bắt nạt?
Lâm Thư Thư từ trước đều khẩu thị tâm phi, nhưng cùng cô lớn lên, cô biết rõ điều này.
*Khẩu thị tâm phi: ngoài miệng nói vậy nhưng lòng lại hoàn toàn ngược lại
Lâm Thư Thư chính là nữ nhân ôn nhu chân chính.
Khương Ninh cắn sandwich, mặt mang ý cười "Không giống cậu, tính tình nôn nóng" Nói chuyện xong, cô chỉ hận không thể một hơi nuốt cái bánh sandwich này xuống bụng hết.
Một người giả vờ sinh khí, một người le lưỡi xin khoan dung.
Trong chốc lát, bên ngoài tuyết đã rơi, thời tiết so với lúc sáng càng thêm rét lạnh.
Lâm Thư Thư nói tối hôm qua đã dọn dẹp phòng kĩ càng, chỉ chờ Khương Ninh vào ở.
Khương Ninh giơ tay lên, tựa hồ sợ bị mắng, cuối cùng là nhịn không được đánh gãy lời "Nhưng tớ đã đặt phòng khách sạn xong rồi".
Lâm Thư Thư sửng sốt "Khách sạn?"
"Đúng vậy." Khương Ninh nhìn ánh mắt của Lâm Thư Thư tựa như muốn giết người, cô liền rụt cổ một chút "Không phải tớ không muốn, Bách Hải mới vừa được nghỉ đông, một năm nghỉ vài ngày, cậu hàng năm đều để phòng trống cho tớ, làm tớ cảm thấy như đang quấy rầy thế giới riêng của hai người, chuyện này cũng hơi thiếu đạo đức"
Bách Hải là chồng của Lâm Thư Thư, sau khi hai người kết hôn, Bách Hải liền ở bộ đội công tác, cho nên thời gian ở nhà cũng không nhiều.
"Khương Ninh!" Lâm Thư Thư đột nhiên đỏ mặt, như muốn đánh người.
Khương Ninh nhanh chóng dỗ dành Lâm Thư Thư.
Sắp tới giữa trưa, Lâm Thư Thư lái xe đến trước cửa khách sạn, xuống xe, cô ấy liền ngẩng đầu lên nhìn tên khách sạn "Khách sạn Luis? Sao cậu lại ở đây" Thư Thư kỳ quái hỏi.
Khương Ninh tính không ở lại quá lâu, xem đây là một lần phá lệ.
Khương Ninh kéo vali hành lý của mình ra ngoài cốp xe, đầu cũng không ngẩng lên "Tớ ở Anh quốc cũng thành thói quen"
Lâm Thư Thư nghĩ trong đầu "ai cũng sẽ thay đổi".
Giống như trước kia, bề ngoài Khương Ninh ôn nhu, nhưng trong xương cốt là loại sắc đá cùng lạnh nhạt.
Mười năm trước Khương gia phá sản, ngày hôm sauLâm Thư Thư nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai người thông qua cửa đi đến đại sảnh khách sạn, Lâm Thư Thư ở phía trước lải nhải "Giữa trưa ăn cùng nhau một bữa cơm? Cậu thấy cơ thể thế nào, nếu là còn mệt thì nghỉ ngơi, buổi tối đến nhà tớ ăn cơm, tớ làm món cậu thích......"
Khương Ninh ngẩng đầu, liếc mắt một cái, phía sau cột đá cẩm thạch ở khách sạn là một bóng người, bên trong chính là hình ảnh phản chiếu của cô, thân hình đơn bạc, màu tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ tinh sảo, còn có đáy mắt lạnh nhạt.
Sau đó cô cùng bóng hình của mình đối diện, cô giơ tay lên sờ soạng một chút mặt mình, chớp mắt một cái, ngữ khí ôn nhu đáp lại "Tớ thấy không quá thoải mái, trước tiên muốn ngủ một giấc."
Lâm Thư Thư đáp "Được, buổi tối tớ tới tới đón cậu"
Khương Ninh "Ừ"
Lâm Thư Thư liền rời đi khỏi khách sạn.
_______
Khương Ninh tắm bằng nước ấm, gọi cho mình ở khách sạn một phần cơm.
Làm xong tất cả mọi việc, cô ngồi ở cửa sổ sát đất, mặc áo tắm dài, cầm trên tay chiếc khăn lông lau tóc, ở trong khách sạn rất ấm, cô lười nhác dựa vào bức tường phía sau, nhìn qua xe lui tới cửa khách sạn.
Cho đến khi một chiếc xe Lamborghini thấp màu lam dừng ở cửa, Khương Ninh thật cẩn thận đem biển số xe đối chiếu một chút, mới chậm rãi buông khăn lông trong tay xuống.
Một lát sau, cửa xe mở ra, một thân hình nam nhân cao gầy bước xuống xe, chân dài cùng eo hẹp vai rộng, quả thực là một dáng người hoàn mỹ, kính râm che kính đôi mắt, màu đen của khẩu trang có thể phác họa ra cằm hắn.
Nhìn dáng vẻ bởi vì khẩn trương, lại liên tục đi, so với lần trước ở trong TV nhìn gầy hơn rất nhiều.
Khương Ninh suy tư, không có động tác gì.
Thợ săn chưa bao giờ nóng vội rút dây động cỏ, nếu không sẽ mất nhiều hơn là được.
Đây là lựa chọn ở lại khách sạn của cô, là phòng cô cố ý chọn, là cô chọn vị trí, lại từ phía cô chính mắt nhìn thấy con mồi bước vào phạm vi săn thú.
Không, từ lúc về nước, fans hắn ở đâu, cả ngày, thời gian, địa điểm, đều là cô cẩn thận tính toán quá, cuối cùng chọn ra vé máy bay.
Cô tính toán cũng chỉ vì muốn có lần thứ hai.
Cô sẽ đem thế giới của cô và hắn làm trở về như trước.
Vậy anh, còn yêu tôi không?
Dặc Trầm.
"Không yêu cũng không sao cả" Nữ nhân trước cửa sổ sát đất, nghiêng mặt ốm yếu dựa vào cửa, thân thể có chút tái nhợt, nhưng cặp mắt xinh đẹp kia lại nhìn chăm chú vào phía dưới cửa sổ, lẩm bẩm giọng nói ôn nhu động lòng người.
Tôi sẽ làm cho anh một lần nữa yêu tôi.
______
Giữa trưa, Dặc Trầm nằm ở trên giường của khách sạn.
Hiện tại là 3 giờ sáng, thật sự thể xác và tinh thần đều mệt, trên đường đi đến khách sạn có liên tiếp điện thoại gọi đến, đầu dây bên kia đang khuyên bảo "Thật không rõ con cả ngày bận rộn làm công việc kia có ích gì, cũng không phải là thiếu tiền, con mau chóng quay về công ty đi"
Năm trăm triệu đối với mẹ hắn mà nói, đại khái cũng không tính là lớn.
Dặc Trầm không kiên nhẫn "Con rất mệt, mẹ." Cho nên bây giờ gọi điện thoại quở trách, vậy sao lại không chọn ban ngày để nói?
"Mẹ biết! Con mau về nhà đi!" Bên kia tăng cường điệu cùng ngữ khí.
Dặc Trầm nâng mí mắt lên, kéo kéo khóe môi.
Nháy mắt bên kia yên tĩnh lại, một lát sau mới nói "Dặc Trầm!".
"Mẹ không phải vì muốn tốt cho con sao? Lúc trước... Không nói đến nữa, ngươi nói con hiện tại đã 28 tuổi, người khác 24 tuổi, 25 tuổi đã kết hôn, con ngay cả bạn gái cũng không có, cả ngày đều có tin tức con ôm nữ nhân, kia có tin con có con, loại con gái nào cũng đều có___"
Hô hấp của Dặc Trầm trở nên nặng, hung hăng nhắm mắt lại, trực tiếp đem điện thoại tắt đi.
Thật là châm chọc.
Dặc Trầm điều chỉnh lại hô hấp một chút, lần thứ hai mở mắt ra, liền đụng vào một bóng hình, trong tay đối phương cầm khăn lông trắng, bỗng rơi xuống mặt đất.
Dặc Trầm kéo kéo khẩu trang, áo hoodie có mũ màu đen che lại tóc.
"Ngượng ngùng quá"
Nữ nhân xin lỗi, cuống quít khom lưng nhặt khăn lông lên, Dặc Trầm lúc này mới thấy đối phương chỉ mặc áo tắm dài. Mặc dù khách sạn có máy sưởi, nhưng đại sảnh rộng lớn, ở đây cũng rất lạnh.
Nhìn lên trên lên trên, cô lảo đảo xin lỗi xong, ý bảo mình đi trước, duỗi tay đẻ tóc ra đằng sau một chút, lập tức làm lộ ra cả khuôn mặt.
Dặc Trầm thấy rõ mặt cô, liền ngẩn người ra, khóe môi không tự giác mà đi xuống, đôi mắt sau kính râm khẽ nheo lại.
Cô đi rồi, mà tay phải của hắn vẫn duy trì động tác đỡ cô như vừa rồi.
Nơi xa truyền đến giọng nói của cô "Ngại quá, tôi quên mật khẩu phòng, hiện tại không vào được".
"Là mấy mấy phòng? Chúng tôi cần phải đối chiếu thân phận một chút".
"À được"
"8034"
Dặc Trầm cứng đờ tại chỗ một hồi lâu, hơi chút nghiêng mặt đi, thông qua kính râm, hắn nhìn thấy cô đang vén hai bên đầu tóc ra sau tai, đối diện khách sạn dò hỏi.
"Tôi tìm không ra..." Nhân viên khách sạn đáp lời.
"Có điều...... Tầng cao nhất có phong cảnh ban công khá tốt." Cô ngượng ngùng nói, ngữ khí khinh khinh nhu nhu, mang theo một tia xấu hổ.
"Hiện tại vẫn còn rất lạnh, tiểu thư này bị cảm, có thể gọi điện thoại tới, chúng ta sẽ phục vụ vì ngài"
"Cảm ơn"
Dặc Trầm bước vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép kín lại, đem bóng dáng nữ nhân kia dần dần ngăn cách trong tầm mắt của hắn.
Phòng 8034
Khương Ninh.
Không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là hắn nửa đêm thích ngồi ở trên ban công ăn kem, cùng với một chiếc bánh chocolate giòn.
Trong phòng khách sạn, dặc Trầm tức giận mắng "Bồi thường được chưa? Tiến độ chậm như vật thì làm quản lí cái gì, về nhà mà trồng trọt đi!"
Bên kia liền giải thích "Không phải tôi không chuyển khoản, là Khương tiểu thư nhiều lần từ chối, tôi thật sự không có cách nào"
"Thẻ ngân hàng cũng không tra ra? Việc nhỏ này cũng không làm được, anh ngốc sao?" Sắc mặt Dặc Trầm xanh mét "Anh cho rằng tôi không biết chuyện gì sao?" Hắn đè thấp mí mắt, lộ ra một phần âm lãnh.
Hô hấp của người đại diện cứng lại "Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh chóng làm theo, nhưng một ngàn vạn có hơi nhiều"
"Người đại diện Lý, anh hơi quá phận rồi"
Sắc mặt người đại diện trắng nhợt, vội vàng tắt điện thoại.
Cuộc gọi kết thúc, thế giới của Dặc Trầm phảng phất lâm vào yên tĩnh, âm thanh gì cũng đều không có.
Dặc Trầm lấy ra một điếu thuốc Brandy, đi chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại, ban đêm tuyết rơi, cửa sổ nổi lên một tầng sương mù, hắn ở trước cửa sổ dùng ngón tay vẽ hìn tròn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, đem nó xóa đi.
Trong miệng chửi thề một câu.
Hắn ngủ không nhiều, nhưng Dặc Trầm lại cảm thấy rất dài.
Hắn mơ thấy Khương Ninh 17 tuổi, cô chính là châu báu quý giá nhất, tóc dài xõa trên vai, gương mặt trắng nõn kiều mỹ, ánh mắt thản nhiên sạch sẽ, cánh môi ôn nhu, khi cười càng thêm ngọt ngào, làm người khác nhịn không được mà muốn đem tất cả mọi điều tốt trên thế giới dâng cho cô.
Hắn sau này cũng nghĩ tới có thể là hiểu lầm.
Khương gia phá sản, hắn không phải không biết rõ, không phải không biết, có thể là bởi vì có lý do khó nói cần tạm thời rời khỏi hắn, trong TV cũng có tình tiết như vậy.
Nhưng đây là thực tế, không phải phim truyền hình, làm gì có lý do khó nói chứ.
________
Khương Ninh ngủ đến hôn mê, ở trong nhà Lâm Thư Thư ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, dạ dày không thoải mái, nửa đêm lại lăn lộn đi xuống dưới lầu.
Buổi sáng hôm sau cô bị phát sốt, đi ra hiệu thuốc mua thuốc, uống nước ấm vào bụng.
Sau đó nhận được tin nhắn từ ngân hàng, chính là một dãy bảy con số.
Cũng thật hào phóng.
Chỉ là một chuyện ở sân bay.
Trước kia hắn đặt cô ở đầu quả tim mà yêu thương, sau khi cô về nước ngay cả nhà cũng không mua nổi, liền lưu lạc đến khách sạn này.
Khương Ninh ôm gối, nhịn không được cong khóe mắt, trong miệng lẩm bẩm "A trầm"
______
Tác giả có lời muốn: Nói tới rồi Thượng bảng trước liền cách nhật càng bộ dáng lạp.