Không chỉ chú Trần ngây người mà ngay cả Ngu Trà cũng chưa phản ứng lại được.
Tuy rằng đời trước cô và Lục Dĩ Hoài thân mật đến thế nhưng thân mật một cách ôn hoà như vậy thì vẫn rất ít, lúc bình thường cô đều cho rằng Lục Dĩ Hoài là hồng thuỷ mãnh thú.
Trong nháy mắt Ngu Trà nghĩ đến rất nhiều thứ, lúc bình tĩnh lại thì đưa tay ra, dịu dàng hỏi: "Cậu muốn uống lắm đúng không?"
Lục Dĩ Hoài: "..."
Anh nghĩ Ngu Trà không phải đồ ngốc nhưng hành động này sao cứ kỳ quái, bình thường thì cô sẽ không nói mấy lời này ra.
Ngu Trà nói: "Rất ngọt."
Lục Dĩ Hoài cầm lấy bình sữa, liếc mắt nhìn cô. Dưới ánh mắt sáng hoắc của Ngu Trà, anh ngậm lấy ống hút rồi sau đó hút một hớp.
Dường như là hoàn toàn không ý thức được ống hút đã bị Ngu Trà uống qua.
Lúc Ngu Trà lấy lại thì còn có chút xoắn xuýt, đợi thêm một lát sẽ không xoắn xuýt nữa, nhưng trước đây chưa từng có như vậy.
Đời trước cô và Lục Dĩ Hoài ăn chung ở chung, chỉ uống một ngụm sữa mà thôi căn bản sẽ không tính là cái gì. Xem như Lục Dĩ Hoài không để trong lòng nhưng nếu như cô để ý thì có vẻ đó là một vấn đề lớn.
Ngu Trà còn nhớ cảnh tượng lần đầu cô ăn cơm với Lục Dĩ Hoài.
Lúc đó cô đến nhà họ Lục không bao lâu, một lòng cảm thấy Lục Dĩ Hoài là người tàn bạo. Mỗi lần mẹ Vương gọi cô xuống lầu ăn cơm thì cô sẽ không ăn mà chạy trốn ở trong phòng.
Không bao lâu sau, lúc giữa trưa, Lục Dĩ Hoài trực tiếp cho người mở cửa, siết cô lại mang cô đi xuống lầu.
Thức ăn đẹp mắt được bày biện ở trên bàn, nhưng lúc đó Ngu Trà không hề có hứng thú ăn, mà mẹ Vương đã sớm đi ra phòng khách.
Cô còn nhớ ánh mắt Lục Dĩ Hoài nhìn cô lúc đó, chỉ là cô không hiểu là nó có ý gì.
Giọng nói Lục Dĩ Hoài không có gì chập trùng, "Không ăn thì tôi sẽ đút cho cậu ăn."
Ngu Trà nghe anh nói như vậy thì nơm nớp lo sợ ăn một chút, lúc sau không muốn ăn nữa liền hoảng hốt ngồi yên một chỗ.
Mà Lục Dĩ Hoài lại như một bảo mẫu, lau miệng cho cô rồi sau đó dắt cô ra ngoài tản bộ, cuối cùng mới lên lầu.
Đêm hôm đó, ngu trà đang ngủ ở trong phòng.
Cô không có ngủ say nên nghe được âm thanh cửa phòng bị mở ra. Sau đó Lục Dĩ Hoài xuất hiện ở bên giường, cô có thể cảm giác được là anh đang nhìn cô.
Cuối cùng Lục Dĩ Hoài có nói một câu nhưng cô không nghe rõ, chỉ nghe được vài chữ "đợi" "khi nào" rồi sau đó nhận được một nụ hôn trên trán.
Sau đó Ngu Trà đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô còn hoài nghi chuyện này nhưng Lục Dĩ Hoài một chút cũng không có dáng vẻ từng làm việc này, nên cô cảm thấy có thể là do cô đã nghe lầm. Bởi vậy, cô mới càng cảm thấy Lục Dĩ Hoài là một người biến thái.
Bây giờ nghĩ lại, Ngu Trà còn chưa xác định được.
Rốt cuộc là cô có nhớ nhầm chuyện này hay không.
Cô uống xong ngụm sữa cuối cùng thì xe cũng đã đến nhà họ Lục. Từ đại trạch đến nhà nhỏ đều phải tự đi bộ, thỉnh thoảng hai người nói mấy câu nên không khí vô cùng hài hoà.
"Chuyện xảy ra ở trường hôm nay cậu có biết không?" Tâm trạng ngu trà không tệ, cô nói: "Trần Khinh Vân đã quay lại trường."
Lục Dĩ Hoài nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Bạn nữ tối hôm qua?"
Ngu Trà gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là cậu ấy. Cậu ấy bị mấy bạn nam trong trường bạo lực, hôm nay đến trường liền đến xem lại theo dõi."
Nếu như đời trước cô quyết đoán như thế thì e là cuối cùng sẽ không có kết quả như vậy.
Lục Dĩ Hoài thấy tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống, hỏi: "Sao vậy?"
Ngu Trà lắc đầu, tìm cớ nói: "Không sao, nghĩ đến hai ngày thi nên có chút lo lắng."
Lục Dĩ Hoài nghĩ thầm anh là quỷ mới tin chuyện này.
Vừa mới đến cửa nhà, mẹ Vương đã nghênh đón, "Thiếu gia, tiểu thư đã về rồi. Đúng rồi, hôm nay phu nhân nói đến đại trạch ăn cơm, tiên sinh đã về."
Lục Dĩ Hoài gật đầu: "Con biết rồi."
Từ khi anh xảy ra chuyện thì rất ít khi ăn cơm ở đại trạch, trước kia là vì không ổn định được tâm trạng của mình, không muốn đối mặt với người nhà. Sau đó cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi nên ăn ở nhà nhỏ cũng tương đối dễ dàng.
Dù sao cũng là người nhà, đã lâu không ăn cơm cùng nhau, lại còn để cho ba mẹ lo lắng như vậy thì đích thật là anh không đúng.
Mẹ Vương vui mừng đáp, quay lại nhà bếp liền lén lút gọi cho Giang Nguyệt Tình: "... Đúng đúng, thiếu gia đồng ý rồi! Tôi thấy dường như tâm trạng của thiếu gia rất tốt, cũng không có vấn đề gì."
"Cậy thì tốt." Giang Nguyệt Tình thở ra một hơi.
Mẹ Vương chần chừ hỏi: "Vậy Ngu Trà tiểu thư thì sao ạ?"
Bây giờ mà nói thì thân phận của Ngu Trà ở nhà họ Lục vẫn còn có chút xấu hổ. Bên ngoài, người nhà họ Lục đối xử với cô rất khách sáo nhưng loại họp mặt gia đình này thì không nhất định có thể đi cùng được.
Giang Nguyệt Tình suy nghĩ một chút, "Để con bé đến đây đi."
Vừa lúc có thể xem thử con bé và con trai ở chung thế nào.
Khoảng thời gian này bà đều thông qua miệng người khác mới biết được chuyện của Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài, chưa có từng tận mắt thấy được.
Nửa giờ sau, Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài cùng đi đến đại trạch.
Đại trạch và nhà nhỏ không giống nhau, tổng cộng có mấy tầng lớn nhỏ chiếm diện tích rất lớn. Dù sao thì nhà họ Lục làm bất động sản cho nên tất nhiên nhà mình sẽ hết sức xuất sắc.
Có điều Ngu Trà đến đại trạch cũng có mấy lần, là ở đời trước.
Đời trước sau khi Giang Nguyệt Tình biết chuyện cô chạy trốn nên cực kỳ tức giận, bảo mẹ Vương cho người đưa cô đến đại trạch.
Vì thế Ngu Trà vẫn còn có chút sợ hãi khi đối mặt với Giang Nguyệt Tình.
Nhưng mà lần bị đưa đến đó, chưa nói được mấy câu thì Lục Dĩ Hoài liền đến, ầm ĩ với Giang Nguyệt Tình một trận rồi sau đó mang cô về nhà nhỏ.
Khi đó Ngu Trà rất cẩn thận, biết nguyên nhân là vì cô nên chủ động nói: "Cậu không cần bởi vì tôi mà cãi nhau với mẹ cậu."
Giọng nói của Lục Dĩ Hoài lạnh lẽo như con người của anh, "Cậu là của tôi."
Ngu Trà bị câu nói này làm cho tức giận.
Lại nói thêm, đời trước cô thật sự rất dễ tức giận. Ngu Trà cảm thấy mình có phải là bị trúng huyệt rồi không, nhưng bây giờ cô thấy những chuyện đó đã không quan trọng nữa rồi.
"Phu nhân, thiếu gia và Ngu Trà tiểu thư đến rồi ạ."
Lục Dĩ Hoài gọi: "Mẹ."
Ngu Trà cũng gọi theo: "Dì Giang."
"Nhanh đến đây đi, hôm nay làm rất nhiều món ăn." Giang Nguyệt Tình nói với người làm: "Gọi tiên sinh xuống đi, có thể dọn thức ăn lên được rồi."
Kỳ thật đêm nay bọn họ đã ăn lẩu no rồi nhưng ít nhất vẫn phải ăn hai chén, nếu không thì nhất định sẽ không tốt.
Ba của Lục Dĩ Hoài tên là Lục Thành Học, năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, nhìn còn rất trẻ. Bởi vì khi xưa ông kết hôn sớm, lúc sinh Lục Dĩ Hoài thì cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Tướng mạo của hai vợ chồng đều rất tốt vì thế con trai của bọn họ cũng vô cùng xuất sắc, chỉ cần gương mặt thôi đã đủ quăng người khác mấy con phố rồi.
Ngu Trà nghe một nhà ba người bọn họ nói chuyện, không xen vào. Thỉnh thoảng ăn một chút vì thức ăn thật ngon, hơn nữa cách lúc ăn lẩu đã qua rất lâu, thời gian đến bữa khuya cũng không còn nhiều.
Đúng lúc này, đột nhiên Giang Nguyệt Tình hỏi: "Trà Trà sống ở đây thế nào?"
Ngu Trà đáp lại: "Rất tốt ạ, mẹ Vương và mọi người đều rất chăm sóc con."
Thấy tính tình của cô rất giống với lần đầu bà nhìn thấy, Giang Nguyệt Tình âm thầm thoả mãn, quả nhiên con trai của bà không chọn nhầm người.
Nếu như ở đây là Ngu Minh Nhã thì không chắc bây giờ đã thành cái dạng gì.
Trong giới thượng lưu cũng không có gì là bí mật, Ngu Minh Nhã lại còn vào giới giải trí, gây ra chuyện trên mạng như thế thì người khác không thể không chú ý đến.
Lúc trước hẳn là sẽ có người suy tính để cho cô ta làm con dâu nhưng bây giờ căn bản sẽ không có, trừ khi là xuất hiện khả năng khác.
Giang Nguyệt Tình nói: "Vậy thì tốt."
Sau khi cơm nước xong Ngu Trà muốn trở về cùng với Lục Dĩ Hoài, nhưng Giang Nguyệt Tình lại dịu dàng nói: "Dĩ Hoài, để mẹ nói riêng với Trà Trà hai câu."
Gương mặt Lục Dĩ Hoài khẽ nhúc nhích, "Có cái gì mà con không thể nghe."
"..." Giang Nguyệt Tình không nghĩ đến anh sẽ hỏi như vậy, thẳng thắn nói: "Đề tài của phụ nữ mà con cũng phải tham gia à?"
Lục Thành Học điều tiết lại không khí: "Dĩ Hoài, con theo ba đến thư phòng."
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn Ngu Trà rồi sau đó mới đi theo ông.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Giang Nguyệt Tình mới nói với Ngu Trà, "Khoảng thời gian này Dĩ Hoài khôi phục rất tốt, dì biết con cũng cực, muốn cái gì thì cứ nói với mẹ Vương, không cần lo lắng."
Ngu Trà nói: "Con biết ạ, dì Giang dì yên tâm đi."
"Trà Trà, lúc con mới đến nhà họ Lục, dì đã từng nói với con mấy câu con còn nhớ không?" Giang Nguyệt Tình đổi đề tài.
Ngu Trà khẽ mỉm cười, "Nhớ ạ."
Giang Nguyệt Tình rất hài lòng với dáng vẻ vinh nhục không kinh của cô, "Bây giờ Dĩ Hoài đang ở giai đoạn mấu chốt, dì không hi vọng sẽ có chuyện gì ảnh hưởng đến nó, con với nó học cùng trường với nhau nên con chú ý một chút. Sau này... có chuyện gì nguy hiểm đừng để cho Dĩ Hoài làm, có chút tình huống dì không muốn nó xuất hiện thêm lần thứ hai."
Bà ấy đang ám chỉ cái gì, không cần nói cũng biết được.
Ngu Trà mím môi, "Con biết ạ."
Trên lầu, trong thư phòng.
"... Hai ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của lão gia tử, con cũng nên đi." Lục Thành Học nói: "Đến lúc đó tiệc rượu sẽ có không ít người, ba tin con sẽ xử lý tốt."
Khoé môi của Lục Dĩ Hoài hơi cong lên, "Tất nhiên rồi."
Không xuất hiện trong một thời gian dài, e là cũng có người cho anh vào quên lãng, đây hẳn là thời điểm để ra ngoài.
Lục Thành Học yên tâm, lại dặn dò: "Ba đã hỏi bác sĩ Khương, một thời gian nữa là có thể đi được, trong thời gian này con cũng không nên lơ là."
Đứa con trai duy nhất của mình thì đương nhiên phải để trong lòng.
Lục Dĩ Hoài vâng một tiếng: "Không có chuyện gì nữa thì con về đây, bài tập còn chưa làm nữa."
Lúc Lục Thành Học còn muốn nói gì nữa thì Lục Dĩ Hoài đã đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng, lại còn tốt bụng đóng cửa lại cho ông.
Lục Thành Học: "..."
Mà ở dưới lầu, khi Giang Nguyệt Tình đang chuẩn bị mua vài thứ cho Ngu Trà thì đột nhiên nghe được giọng nói của Lục Dĩ Hoài -----
"Mẹ, bọn con về đây."
Giang Nguyệt Tình đang nói nửa chừng, "Được rồi, không nói nữa."
Lục Dĩ Hoài làm lơ vẻ mặt buồn bực của bà, đi ngang qua Ngu Trà rồi nói: "Đợi cái gì nữa, về thôi."
Ngu Trà à một tiếng.
Giang Nguyệt Tình nghĩ thầm bây giờ con trai đã nói nhiều hơn trước rất nhiều.
Ban đêm, Ngu Trà đọc tiểu thuyết tiếng Anh một chút rồi lại lên mạng tìm hiểu chuyện của Ngu Minh Nhã. Trong thời gian ngắn việc này vẫn chưa được nóng lên nhưng lại cách đầu bảng không xa. Sau đó cô mới đặt di động xuống chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Đúng lúc này mẹ Vương gõ cửa đi vào, thấp giọng nói: "Trà Trà tiểu thư, tối nay thiếu gia còn chưa uống thuốc."
Ngu Trà sửng sốt một chút, vì bây giờ đã hơn mười một giờ, "Đưa cho con đi, con đi đưa."
Mẹ Vương đưa đồ cho cô xong rồi đi xuống lầu.
Ngu Trà gõ cửa, bên trong lại không có âm thanh. Đợi một lát rồi mới đẩy cửa ra, trong phòng tối om yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có.
Chẳng lẽ không có trong phòng?
Ngu Trà đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe nhà vệ sinh truyền đến một âm thanh yếu ớt, nhìn thoáng qua tựa như là ảo giác.
Cô nhanh tay mở một bóng đèn nhỏ, bỏ nước và thuốc xuống rồi đi đến nhà vệ sinh kia, sau đó thấy được một hình ảnh làm cho người phải giật mình.
Lục Dĩ Hoài đứng ở bên cạnh bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, hơi khom người tựa vào bồn, dường như là đang giảm bớt áp lực ở trên đùi.
Nhà vệ sinh không có bật đèn, chỉ có ánh đèn yếu ớt trong phòng chiếu qua chiếu lên một bên mặt của anh, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người ta phải dừng lại.
"Đi ra ngoài!"
Lục Dĩ Hoài khàn giọng, nghiến răng nhịn đau.
Anh mặc đồ ngủ đi chân trần, mà xe lăn lại để ở cạnh bàn trong phòng, nói cách khác là tự đi đến nhà vệ sinh.
Tuy chỉ là một khoảng cách ngắn.
Ngu Trà giật mình ngây người rồi sau đó vội vàng phản ứng lại, chạy đến đỡ anh: "Tôi... tôi đến đưa thuốc cho cậu."
Đã rất lâu không có đứng thẳng người, lần đầu tiên Lục Dĩ Hoài tốn rất nhiều sức, trên đùi lại đau, trên trán còn chảy ra một ít mồ hôi lạnh.
Ngu Trà nhìn anh như thế trong lòng lại run sợ, rồi sau đó kéo lấy tay anh.
Lục Dĩ Hoài nghiêm mặt, "Cậu đi ra ngoài."
Anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Ngu Trà lập tức từ chối: "Tôi không, bây giờ tôi không thể đi được."
Cô kinh hãi lại không khỏi kinh ngạc, "Lục Dĩ Hoài, cậu có thể đứng lên, chẳng lẽ cậu không vui sao?"
Lục Dĩ Hoài nói: "Nếu như cậu ra ngoài tôi lại càng vui hơn."
"Không được." Lúc này làm thế nào cô cũng không nghe lời anh mà đỡ anh, "Tôi đỡ cậu về phòng, tôi tin là cậu có thể làm được."
Bây giờ cô đang rất căng thẳng và lo lắng.
Ngu Trà đánh giá cao sức lực của mình, có điều cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Bình thường lại không vận động nên căn bản là không có bao nhiêu sức lực.
Lần đầu Lục Dĩ Hoài đứng lên, nhất định phải mượn lực để chống đỡ, vì thế hơn nửa sức lực của anh đều đặt lên người của Ngu Trà.
Song, bọn họ chỉ mới ra khỏi nhà vệ sinh thì ngu trà đã đỡ không nổi nữa, sau đó hai người cùng ngã vào tấm thảm dày trên sàn.
Ban đêm Ngu Trà không có mặc nội y, cô cũng đã quên mất chuyện này, mãi cho đến bây giờ xuất hiện một bất ngờ như thế này -----
Cánh tay của Lục Dĩ Hoài lại nằm ở trên ngực cô.