Nghe được giọng nói này, Ngu Trà có chút hoảng hốt.
Đời trước Lục Dĩ Hoài ít khi nói với cô như vậy, chỉ có lúc cô muốn chạy trốn mới có thể tức giận. Nhưng cuối cùng lại một mực nhẫn nại từ lần này hết lần khác, nhất là lúc anh đòi hỏi vào ban đêm.
Cô không nghĩ đến việc chọc giận Lục Dĩ Hoài, chỉ cần yên phận giúp anh đứng lên được lần nữa thì xem như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Ngu Trà đúng không?" Giang Nguyệt Tình cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt mình, hình ảnh sinh động dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, "Sau này cứ gọi dì là dì Giang."
Tuy rằng Lục Dĩ Hoài không nói rõ là ai, nhưng bà là người làm mẹ vừa nhìn tự nhiên sẽ hiểu, nếu quyết định chọn cô rồi thì sẽ đối đãi cho thật tốt.
Ngu Trà nhẹ giọng nói: "Dì Giang."
Thấy cô khéo léo như thế, Giang Nguyệt Tình gật đầu liên tục, không vui lúc trước cũng tan thành mây khói. Bà đang tính toán làm sao mới có thể làm cho Lục Dĩ Hoài khôi phục trở lại bình thường.
Bất thình lình sự việc đã thay đổi.
Trần Mẫn Quyên còn đang sững sờ đã phục hồi lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm rồi kéo Ngu Minh Nhã đứng dậy, bấm vào cánh tay của cô ta.
Ngu Minh Nhã uỷ khuất đứng ở phía sau bà ta, cũng không dám lên tiếng, trên cánh tay cũng đã bắt đầu xuất hiện vết bấm đỏ rõ ràng.
Ngu Trà nhìn thoáng qua trong lòng lại càng lạnh lùng.
Lúc trước bọn họ ghét cô làm việc không nhanh nhẹn, Ngu Minh Nhã còn thường xuyên tìm cớ, không biết cô ta lấy đâu ra cái thói quen hay bấm người đó, bây giờ xem ra thì là di truyền, trộm gà không xong còn mất nắm gạo.
Giang Nguyệt Tình đứng lên, "Đi theo tôi."
Trần Mẫn Quyên vội vã kéo Ngu Trà đi theo Giang Nguyệt Tình.
Bây giờ bà ta cảm thấy lo sợ bởi vì vừa nãy suýt chút nữa đã chọc giận đến nhà họ Lục, nếu như trở về như thế này chồng bà không đánh bà thì cũng sẽ mắng bà, vạn nhất mà ly hôn thì cuộc sống hào môn của bà ta cũng sẽ bị đoạt mất.
Nhà họ Lục có nhà rất nhiều, muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó. Bình thường đại trạch là vợ chồng Giang Nguyệt Tình ở, những người khác ở chỗ khác, từ khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện thì cũng đã dọn đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở phía sau.
Dọc theo đường đi không có ai nói chuyện.
Mãi cho đến khi Giang Nguyệt Tình đứng quanh cây tử đằng trước ngôi nhà nhỏ, bà ho khan hai tiếng: "Dĩ Hoài ở nơi này, nếu con chăm sóc cho nó thì cũng sẽ ở nơi này, tính tình của nó không ổn định con cũng không nên chọc nó tức giận, cố gắng nghe theo, có biết không?"
Ngu Trà gật đầu, "Con biết rồi."
Giang Nguyệt Tình do dự một chút rồi dặn dò: "Nếu như có xảy ra chuyện gì khác thì nhanh chóng gọi người, chứ đừng làm cho nó bị thương."
Nghe vậy nỗi lo sợ bất an của Ngu Minh Nhã liền biến mất, ngay sau đó hồi phục tâm tình lộ ra một nụ cười như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đều nói lúc Lục Dĩ Hoài tức giận liền sẽ cắn người, cô ta nhìn làn da này của Ngu Trà, phỏng chừng không qua mấy ngày nữa sẽ bị cắn cho thành cái sàng.
Ngu Trà cong cong mắt: "Con sẽ không làm vậy."
Không có việc gì phải sợ, hiện tại cái bọn họ tưởng tượng ra đều là giả. Tất cả mọi người cho rằng Lục Dĩ Hoài sẽ đối xử với cô như thế, lại không nghĩ rằng cô được đặt trong lòng bàn tay được nuông chiều yêu thương.
Giang Nguyệt Tình càng nhìn Ngu Trà càng cảm thấy thoả mãn, lại nhìn sang Ngu Minh Nhã thì sắc mặt liền lạnh đi một chút, không biết nhà họ Ngu đã dạy dỗ con cái thế nào.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, cửa sổ phía trên căn nhà nhỏ mở ra.
Mặc dù không có nhìn thấy người, nhưng bọn họ đều biết người ở phía trên dĩ nhiên là Lục Dĩ Hoài.
Ngu Trà đi theo Giang Nguyệt Tình vào trong.
"Đây là mẹ Vương, phụ trách tất cả việc ngủ nghỉ ở bên này, con có việc gì thì cứ tìm bà ấy, lát nữa mẹ Vương sẽ nói cho con biết những việc cần chú ý."
Ngu Trà nghiêng mắt nhìn gương mặt hiền từ của mẹ Vương ở bên cạnh, cô nhớ rất rõ lúc trước bởi vì cô sợ hãi Lục Dĩ Hoài mà tự sát, là mẹ Vương đã chăm sóc cô.
Rồi sau đó bởi vì mẹ Vương không kịp trở về nhà, đứa cháu nhỏ bị để quên trên xe đưa đón của nhà trẻ, không kịp cấp cứu mà qua đời.
Lần này làm thế nào cô cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Ngu Minh Nhã đi ở cuối cùng, nhìn chung quanh dò xét tuy rằng ngôi nhà nhỏ này không phải nơi ở của vua chúa, thế nhưng ở bên trong không có chỗ nào là không có đồ vật tinh xảo, tuỳ tiện chỉ vào một cái cũng có thể làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ.
Trong lòng cô ta không thoải mái, lúc nhìn thấy xe lăn ở khúc ngoặt tim càng đập nhanh hơn.
Người thiếu niên tuấn tú, trước kia lúc Lục Dĩ Hoài chưa xảy ra chuyện cô ta cũng từng thích anh, phải nói là ở trường không ai mà không thích Lục Dĩ Hoài, thích con người anh còn thích cả cái nhà họ Lục ở phía sau anh.
Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, ai lại dám tiếp tục yêu thích.
"Dĩ Hoài." Giang Nguyệt Tình ngừng ở giữa đường.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn ở khúc ngoặt nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng đôi mắt đen kịt nhìn bọn họ. Đôi chân được chăn mỏng che lại, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng.
Ngu Trà rất rõ ràng.
Cái chuyện ngoài ý muốn này không có cắt chi đi mà chỉ là cẳng chân mất đi tri giác, nếu trị liệu thật tốt sẽ có khả năng hồi phục, nhưng cuối cùng cũng không có thành công.
Không biết là Lục Dĩ Hoài từ bỏ hay là vì nguyên nhân nào đó. Lúc ấy Ngu Trà chỉ nghĩ cách thoát khỏi nơi đó cho nên hoàn toàn không biết gì cả.
Trở về lại 17 tuổi, cô quyết tâm thay đổi tương lai.
"Mẹ." Giọng nói có chút khàn.
Đối với các thao tác trên xe lăn Lục Dĩ Hoài cũng không quá thành thục, tính toán đâu ra đấy thì chỉ mới có nửa tháng, tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều luôn giúp đỡ anh cho nên rất ít khi anh tự mình đẩy xe đi.
Tầm mắt của anh rơi vào người thiếu nữ ở phía sau Giang Nguyệt Tình, Ngu Trà cúi nửa đầu cho nên chỉ có thể thấy được một nửa gò má trắng nõn.
Giang Nguyệt Tình xoay người kéo Ngu Trà lên, ôn hoà nói: "Đây là Ngu Trà, sau này sẽ sống ở đây, con cứ xem con bé là em gái của con là được."
Ngu Trà thật cẩn thận nhìn về phía Lục Dĩ Hoài mà cười cười.
Cô cười lên rất đẹp, môi răng đều mang theo vẻ hồng hào, đặc biệt là đôi mắt, óng ánh như nước có thể phản chiếu được hình ảnh của người khác, bộ dáng nhút nhát cũng rất là câu dẫn người.
Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng rồi cũng không lên tiếng nữa.
Một chút anh cũng không nhìn hai mẹ con Trần Mẫn Quyên ở phía sau.
Giang Nguyệt Tình biết bây giờ anh không thích nói chuyện, người trong nhà còn không muốn nói huống chi là nói chuyện với mấy người xa lạ, liền xoay người vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Ngu phu nhân, các người trở về được rồi."
Trần Mẫn Quyên đã sớm muốn đi về, "Vâng vâng vâng."
Ngu Minh Nhã bị bà ta kéo đi, lúc đi đến cuối hành lang cũng không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn về con người Lục Dĩ Hoài bị bóng tối bao trùm lấy một nửa kia.
Lại đẹp thì có ích lợi gì, còn không phải là bị tàn phế sao.
-
Ngu Trà cứ như vậy mà sống trong ngôi nhà nhỏ.
Lúc vừa mới bắt đầu, đối với một cô gái đáng yêu mềm mại như thế mẹ Vương cực kỳ thích, "Đây là phòng của con, nó sát vách với phòng của thiếu gia, buổi tối chúng ta có người trực đêm cho nên con có việc gì thì cứ gọi một tiếng."
Căn phòng đã sớm được chuẩn bị xong, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy sân ở bên ngoài, còn có mấy dây hoa leo trên bệ cửa, thậm chí cô còn có thể thấy được bệ cửa sổ phòng của Lục Dĩ Hoài.
Ngu Trà nhớ đến đời trước cô bị Lục Dĩ Hoài nhốt ở trong phòng, cuối cùng leo ban công để về phòng của mình, nhưng lúc đó cô bị Lục Dĩ Hoài phát hiện, sau đó sắc mặt của anh cũng trở nên thay đổi.
Lần này cô sẽ tự quyết định những tháng ngày sống của mình cho tốt đẹp hơn.
Sau khi ở trong căn nhà nhỏ mấy ngày cô cũng không gặp mặt chính diện nói với Lục Dĩ Hoài câu nào, Ngu Trà thở phào nhẹ nhõm bởi vì thật ra cô rất sợ đối mặt với Lục Dĩ Hoài.
Bây giờ tâm trạng của Lục Dĩ Hoài không ổn định lại dễ dàng giận chó đánh mèo mà đánh người, cô đến đó không để ý thì sẽ chọc cho anh không vui.
Lúc chạng vạng, Ngu Trà tình cờ gặp được mẹ Vương đi đưa cơm, cũng vừa lúc Lục Dĩ Hoài từ trong phòng ra ngoài cho nên hai người liền đối diện nhau.
Va vào đôi mắt đen kịt của anh, hô hấp của cô bắt đầu cứng lại, rặn ra một nụ cười yếu ớt với anh nhưng lại có chút ngốc nghếch.
Lục Dĩ Hoài lạnh mặt đẩy xe lăn đi đến cạnh bàn.
Đời trước lúc Ngu Trà vừa mới đến đây, cô chỉ có mang theo sự sợ hãi cho nên căn bản là không quan tâm đến Lục Dĩ Hoài. Hình ảnh khắc sâu nhất trong tâm trí của cô là hình ảnh cuối cùng ấy, Lục Dĩ Hoài ôm thi thể của cô vào trong lồng ngực như là muốn hoà tan cô vào trong cơ thể của mình.
Không ai yêu thích cái người làm cho người ta sinh ra chán ghét, ngoại trừ anh.
Ngu Trà cũng không biết tại sao đời trước Lục Dĩ Hoài kiên nhẫn với cô như vậy, cô nghĩ không ra mà bây giờ có suy nghĩ thì cũng không có tác dụng gì.
Cô nhéo nhéo khuôn mặt đã cười đến cứng đờ của mình, đợi một lát cô cảm thấy mình không có bị gọi vào, liền thở phào nhẹ nhõm quay về phòng của mình.
Sau khi mẹ Vương rời đi, Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm lên bàn ăn, sau một lúc lâu duỗi tay ra hất văng mọi thứ xuống đất.
Ngoài cửa có tiếng bước chân rời đi vừa nhẹ nhàng mà lại trong sáng.
Lục Dĩ Hoài mím môi thật chặt, bàn tay đè chặt lên tay vịn xe lăn.
Không có ai muốn ở cùng một người tàn phế.
Lục Dĩ Hoài giễu cợt một tiếng, ánh mắt lại tối đi.
-
Lúc khuya, Ngu Trà nằm mơ về kiếp trước.
Cô mơ thấy bản thân mình lại chạy trốn thất bại, cuối cùng cô bị Lục Dĩ Hoài trói ở trên giường, tức giận để lại những giấu vết ái muội trên người cô, lúc tỉnh lại tựa hồ bên cạnh còn có tiếng thở dốc.
Ngu Trà bị khát mà tỉnh, sờ mồ hôi lạnh trên trán rồi đi xuống lầu rót nước uống.
Một chén nước vào bụng làm cả người cô trở nên thanh tỉnh, vừa mới chuẩn bị rón rén đi về phòng, cô gặp được mẹ Vương từ trong phòng đi ra, ngăn cô lại, "Ngu tiểu thư."
Ngu Trà ôn hoà nói: "Mẹ Vương."
"Buổi tối thiếu gia còn chưa có uống thuốc, đêm nay con đi đưa thuốc đi." Mẹ Vương cẩn thận cầm thuốc rồi lại đưa chén nước cho cô, "Nhớ là phải nhìn thiếu gia uống xong."
Một lúc lâu Ngu Trà mới hoàn hồn: "Vâng."
Tất nhiên mẹ Vương biết nửa tháng này hai người cũng không có chạm mặt nhau, cũng nghĩ thầm là để cho cô vào thử liền dặn dò: "Nói chuyện nhẹ nhàng một chút, cũng đừng nói đến những chuyện khác."
Đợi cho mẹ Vương rời đi, ngu trà cầm thuốc đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu sau đó mới đi lên lầu, đứng trước cửa phòng của Lục Dĩ Hoài gõ gõ cửa.
Bên trong không có lên tiếng.
Ngu Trà suy nghĩ một chút rồi khẽ đẩy cửa đi vào, nhìn qua nhìn lại chỉ có thể thấy rèm cửa trong phòng đã kéo lại rất chặt, không có bật đèn nên có vẻ âm u ngột ngạt, chỉ nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi ở trên giường.
Từ khi cô vào nhà học Lục đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Lục Dĩ Hoài, rất giống với đời trước tựa hồ là không có gì thay đổi.
Ngu Trà sững sờ vài giây rồi đặt thuốc lên bàn, mở đèn lên nói: "Mẹ Vương nói tới giờ uống thuốc rồi."
Ánh đèn ấm áp có chút sáng.
Lục Dĩ Hoài đang ngồi trên giường, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ngu Trà cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, lại bắt đầu xuất hiện loại kích động muốn chạy khỏi nơi này nhưng bị cô cố gắng nhịn xuống.
Lục Dĩ Hoài ngước mắt lên, "Về đi."
Ngu Trà đang cầm chén nước với thuốc ở trên tay, chậm chạp không dám đi qua, cô do dự có nên đi tới hay không, "Tôi......"
Lục Dĩ Hoài nhíu chặt lông mày, ánh mắt hơi trầm xuống, áo ngủ bằng tơ lụa có thể thấy được gân mạch, trên thái dương cũng đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Mí mắt Ngu Trà nhảy lên, chậm chạp đi tới, đặt nước và thuốc lên tủ bên cạnh để thu hút sự chú ý của anh.
Lục Dĩ Hoài lại phát bệnh rồi.
Đến mỗi thời gian nhất định chân của anh sẽ đau đớn đến khó chịu, nhịn qua nhịn lại liền không hề hay biết, lúc này chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình mà nhẫn nại qua.
"Tôi sẽ không về đâu." Cô lắc đầu một cái rồi thấp giọng nói: "Cậu không thể không uống thuốc, chỉ có uống thuốc mới có thể khoẻ lên."
Lục Dĩ Hoài duỗi tay lấy thuốc uống một ngụm, vừa vặn cơn đau kéo tới, đột nhiên anh đặt chén thuốc lên trên tủ tạo ra một tiếng vang rất lớn.
Ngu Trà đứng ở cạnh giường, đôi mắt ánh nước mang theo một chút luống cuống và hoang mang, cô mím môi do dự nhìn người con trai trước mặt mình.
Đôi mắt Lục Dĩ Hoài càng lúc càng sâu: "Đừng để cho tôi lặp lại thêm lần nữa."
Ngu Trà thấy trên cánh tay của anh vì khắc chế cơn đau mà đã bắt đầu nổi gân lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu rất khó chịu phải không?"
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lại ôn nhu, như là lông chim quét qua.
Một giây sau trời đất quay cuồng, Ngu Trà đã bị anh kéo đến bên cạnh anh.
Lúc tối sau khi tắm xong cô chỉ mặc váy ngủ, váy lỏng lẻo bị kéo một cái như thế đã bị nhăn nheo, phác hoạ ra thân hình đẹp đẽ của một thiếu nữ.
Lục Dĩ Hoài khoanh cổ tay của cô lại rồi nắm chặt tay cô, nhiệt độ ấm áp từ làn da truyền khắp người làm cả người Ngu Trà khẽ run.
Không biết Lục Dĩ Hoài nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại lén lút rồi trầm giọng hỏi cô: "Tại sao lại không nghe lời như vậy?"
Anh đều đã bảo cô đi rồi.
Ngu Trà không có giãy dụa mà chỉ thoáng thở hổn hển lồng ngực lên xuống không ổn định, cổ áo váy ngủ bị lệch đi lộ ra một đoạn vai trắng nõn mượt mà.
Xương quai xanh như ẩn như hiện.
Ký ức mơ hồ của Ngu Trà lại bị gợi lên, tựa hồ như kiếp trước cô bị cắn ở xương quai xanh. Sau khi trở về liền sợ đến phát sốt, muốn đào tẩu khỏi nhà họ Lục rồi sau đó cô cũng không biết Lục Dĩ Hoài làm sao có thể nhịn được.
Cô cũng không biết tại sao Lục Dĩ Hoài lại thích xương quai xanh đến thế, mỗi lần cô soi gương đều bị Ngu Minh Nhã cười nhạo. Cô vẫn luôn không thích nhưng Lục Dĩ Hoài lại cứ một mực yêu thích như thế.
Ngu Trà đang ngẩn người.
Lục Dĩ Hoài không nghĩ đến như vậy rồi mà cô vẫn có thể ngẩn người được.
Ngu Trà bị anh nhéo mà hoàn hồn, cô cẩn thận đưa tay ra hít sâu cắn răng nói: "Nếu như cậu đau thì liền... liền cắn chỗ này đi."
Cũng đừng có cắn xương quai xanh của cô...
Đôi mắt Lục Dĩ Hoài càng lúc càng sâu, rồi sau đó cắn lên một cái.
Ngu Trà cảm thấy đau nhưng lại không dám kêu thành tiếng, sợ đánh thức mẹ Vương bọn họ. Cô cắn răng nhịn đau, chỉ dám nhỏ giọng gọi "Lục Dĩ Hoài".
Lục Dĩ Hoài cầm chặt cổ tay cô.
Cổ tay nhỏ mịn dường như cầm nhẹ cũng có thể hằn lên dấu tay người cầm, trắng đến mức gần như trong suốt.
Ngu Trà không ngừng nhớ tới chuyện của đời trước, trước mắt hiện lên hình ảnh cô trước khi chết, cô nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu: "Cậu phải nhanh chóng tốt lên."
Đời trước được anh chăm sóc lâu như vậy, xem như trả nợ là được rồi.
Ngu Trà suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản, cũng không nghĩ đến muốn cho anh đời này thế nào hay là làm sao để không vào nhà họ Lục.
Nghe thấy vậy động tác của Lục Dĩ Hoài hơi ngừng lại.
Sau khi Ngu Trà tỉnh táo rất nhanh cô đã thu tay về, không cẩn thận đụng đến quần áo ở sau lưng, bị vải áo ma sát nên cô cảm thấy có chút đau.
Cô liếc mắt nhìn Lục Dĩ Hoài, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, tim cô đập loạn liền nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.
Ngu Trà xem xét nơi cổ tay bị anh cắn, len lén liếc nhìn. Cô có thể thấy rõ được dấu răng hằn ở phía trên nhưng lại không có bị rách da.
Cô hơi run run, rõ ràng là trước đây anh đã từng cắn đến rách da.
"Nhìn tôi." Lục Dĩ Hoài bóp chặt cằm cô, đối diện mới đôi mắt ửng hồng của cô, ở bên tai hỏi: "Lần tới có còn dám đến đưa thuốc nữa không?"
Tác giả có lời muốn nói: Lục ca: lại tới thêm một lần nữa đi:)
Nhắc nhở bên ngoài, trong lòng hận không thể quay về lúc mười tám tuổi.
Hôm nay đột nhiên nghĩ đến, nếu như mỗi tối cách một giờ rưỡi Trà Trà đi đến một lần thì còn không phải Lục Dĩ Hoài sẽ bị gãy răng.