Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 7



"Đạo diễn Chung, đi cùng anh thì sao?"

Bóng tối từ trên đầu rơi xuống, Cố Thanh Hoài đứng trước mặt cô, cản trở tầm nhìn của mọi người.

Sân tập vừa nãy đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, không có tiếng súng hay tiếng hò reo.

Chung Ý chợt nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình.

Khuôn mặt của Cố Thanh Hoài cách cô một khoảng rất gần, lông mày dài và cong, ánh mắt sắc bén, mi dày không có vẻ dịu dàng mà chỉ làm nổi bật con ngươi đen láy, khi nhìn nghiêm túc càng tăng thêm cảm giác áp lực.

Có một nhiệm vụ, đội một không thích dẫn cô theo, trong tiềm thức họ cảm thấy nữ đạo diễn cần được bảo vệ. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô bị bỏ quên ở một ngôi làng xa xôi, cô thuyết phục bản thân đặt mình vào vị trí của họ để suy nghĩ, không hề trách móc.

Nhưng bây giờ, người từng thân thiết nhất đang đứng trước mặt mình, nỗi ấm ức vì bị cố tình phớt lờ trong nháy mắt cuồn cuộn kéo đến.

Giống như một đứa trẻ ở trường mẫu giáo không khóc khi bị bắt nạt, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ đến đón, sự tủi thân bùng nổ.

Chung Ý nhớ lại lần hai người ngồi cùng bàn khi còn là học sinh cấp ba.

Cô rất yếu môn toán và vật lý, dù cố gắng đến đâu cô cũng không thể phá bỏ được định kiến ​​"con gái không thể học toán lý hóa".

Tuần đầu tiên ngồi cùng bàn với Cố Thanh Hoài, giao tiếp của họ chỉ giới hạn ở việc cô cần anh nhường chỗ khi ra khỏi chỗ ngồi, hoặc khi cô không có ở đó thì anh giúp cô giữ lại bản mới và gấp trên bàn.

Xung quanh Cố Thanh Hoài không thiếu người, thỉnh thoảng cô vào phòng vệ sinh, khi quay lại lại có một bạn nam khác ngồi ở chỗ của cô.

Cố Thanh Hoài rất ít tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cùng lắm là nhếch môi cười thầm, liếc nhìn cô và nói: "Bạn cùng bàn của tôi về rồi, tránh ra."

Giọng điệu nhạt nhẽo, kiểu như không liên quan đến mình.

Bàn trên Chung Ý là lớp phó học tập, thường hay quay xuống hỏi cô về môn tiếng Anh. Cô sẽ nghiêm túc giải thích cho cậu ta, tuy nhiên khi cô hỏi về các câu hỏi vật lý, lớp phó chỉ đưa ra một vài công thức một cách qua loa.

Cô thì thầm: "Xin lỗi, mình không hiểu. Cậu có thể nói lại được không?"

Cô rõ ràng nhìn thấy lớp phó cau mày, sốt ruột quay người lại và tiếp tục làm bài của mình.

Cô hiểu mọi người đều đang chạy đua với thời gian để cải thiện điểm số của mình.

Nhưng rõ ràng là cô đã rất nghiêm túc giải thích môn tiếng Anh cho cậu ta.

Cô thấy tủi thân, mũi cay cay, ngay lúc đó, cuốn bài tập trong tay cô bị một bàn tay thon dài xinh đẹp kéo ra.

Cố Thanh Hoài vừa từ lớp thể dục trở về, anh ôm quả bóng rổ trong tay, khí chất lạnh lùng quyến rũ: "Câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi người khác."

Anh ném quả bóng rổ trong tay mình cho người khác, cầm vở bài tập của cô lên và bắt đầu viết các bước giải.

Khuôn mặt của chàng trai lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lại có chút trêu chọc: "Cậu có thể cho bạn cùng bạn của cậu tăng thể diện."

Anh vừa chơi bóng rổ nên đi tắm, tóc còn hơi ướt, mùi sữa tắm sảng khoái trên người anh phả vào chóp mũi cô, khiến đầu óc cô cũng rối bời.

Cô vô tình mất tập trung, bỏ lỡ một bước, cô không hiểu được những bước tiếp theo. Cố Thanh Hoài quay đầu lại hỏi cô: "Biết làm chưa?"

Khi anh cúi đầu, cô có thể thấy nếp gấp mí mắt của anh, lông mi dày che khuất làm anh trông rất dịu dàng. Nhưng khi anh nâng mí mắt lên, ánh nhìn thẳng xuống, đồng tử đen kịt, khoảnh khắc gần gũi mang theo sự tấn công khó tả.

Cô muốn gật đầu, nhưng trán nhíu lại.

Anh hạ ánh mắt xuống để ngang tầm với cô: "Biết thì gật đầu, không biết thì lắc đầu."

Đôi mắt anh rất đẹp, anh nhìn cô rất chăm chú, nhịp tim cô đập nhanh không thể giải thích được, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm lắc đầu.

Anh mỉm cười, khóe miệng cong lên rất nhẹ nhàng: "Vậy thì giảng lại một lần nữa."

Cố Thanh Hoài lấy sách giáo khoa ra tìm công thức tương ứng, thản nhiên nói: "Sau này có câu hỏi nào không biết làm thì cứ hỏi tôi."

Sau này khi hẹn hò, cô mặt dày mày dạn hỏi Cố Thanh Hoài có phải từ lúc đó anh đã thích cô không.

"Khó mà nói." Chàng trai trẻ nói với giọng chân thành, mỉm cười vuốt tóc cô: "Anh chỉ không muốn thấy em cảm thấy bị tổn thương."



Và bây giờ, Cố Thanh Hoài, đội trưởng đội đột kích chống khủng bố SWAT, hỏi cô: "Đạo diễn Chung, đi cùng anh thì sao?"

Nhịp tim của cô khác thường, giọng nói không ổn định: "Có thể được sao?"

Từ lúc bắt đầu kế hoạch quay phim, anh chính là nhân vật chính, bây giờ anh chấp nhận, đương nhiên là điều tuyệt vời nhất.

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, tên khốn đẹp trai này thu hồi lại thái độ thản nhiên, nghiêm túc nói: "Đã báo cáo cấp trên rồi, anh sẽ sắp xếp phía đội 1, em không cần ra mặt."

Chung Ý khẽ cắn môi, không thể ra quyết định ngay lập tức được.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ nói một câu: "Chỉ cần em muốn là có thể."

Chung Ý cất máy ảnh đi, hít một hơi thật sâu và nghiêm túc gật đầu.

-

Đội đột kích chống khủng bố chi đội SWAT.

Cố Thanh Hoài giới thiệu với các thành viên trong nhóm: "Đạo diễn phim tài liệu Chung Ý."

Các cảnh sát trẻ có vẻ nghiêm túc, bộ cảnh phục lạnh lùng nghiêm nghị không có chút tươi cười nào, tỏ rõ sự cấm kỵ.

Sau đó, anh giới thiệu với Chung Ý: "Phó đội trưởng đội đột kích chống khủng bố, Trần Tùng Bách, cựu vô địch giải vô địch võ thuật thế giới, đồng thời là cựu vận động viên thể thao."

Để nhanh chóng ghi nhớ tất cả, Chung Ý thích nhớ đặc điểm từng người. Trần Tùng Bách có khuôn mặt hiền lành và thân hình to lớn, Chung Ý viết trong sổ tay của mình: Đại Bách.

"Tay súng bắn tỉa, Dụ Hành, học tâm lý học, sau đó học nghiên cứu sinh tại học viện cảnh sát."

Một cô gái đẹp trai như vậy, Chung Ý đã viết: Lolita bạo lực.

"Phó chuyên gia gỡ bom, Trâu Dương, mới tốt nghiệp học viện cảnh sát vào năm ngoái."

Tai của Trâu Dương lớn hơn tai của người bình thường nên Chung Ý đã viết: Tai to.

Sau khi giới thiệu toàn bộ thành viên trong đội, Cố Thanh Hoài tự giới thiệu: "Đội trưởng, Cố Thanh Hoài, chuyên gia gỡ bom chính."

Chung Ý mím môi và viết từng nét một: Trai hư.

Trước khi giải tán, Cố Thanh Hoài tập hợp đội ngũ, gương mặt lạnh lùng, giọng điệu giảng giải: "Bỏ đạo diễn quay phim một mình ở hiện trường gây án. Chuyện vớ vẩn này chỉ có kẻ không có đầu óc mới có thể làm được, tôi sẽ không cho phép nó xảy ra trong đội đột kích chống khủng bố."

Giống như hồi cấp ba, khi nhìn thấy cô bị người khác làm tổn thương, anh chẳng ngần ngại kéo cô về bên mình.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

-

Nhiều khi để nâng cao sự hiểu biết giữa đạo diễn phim tài liệu và nhân vật chính, đạo diễn buộc phải ăn cùng, ở chung với nhân vật chính.

Tuy nhiên Chung Ý và Cố Thanh Hoài nam nữ khác biệt, nếu ở chung sẽ rất bất tiện nên cô đã chọn ở trong một khách sạn cách Cục Công an chỉ hai trạm dừng.

Sáng sớm hôm sau, Chung Ý ra ngoài đúng vào giờ cao điểm buổi sáng.

Xe buýt chật kín người, vất vả lắm mới tìm được một chỗ vịn tay để đứng.

Bên trái cô là một ông già mặc áo ba lỗ, quần đùi, đi giày xăng đan, tóc bạc hai bên thái dương, trong tay là xe đẩy đi chợ mua hàng.

Trước mặt ông già là một học sinh cấp ba mặc đồng phục và đeo cặp sách.

Nhìn đồng phục học sinh là đàn em trường chuyên, tai cô bé đỏ bừng, các khớp tay vịn trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, hình như sắp khóc.

Chung Ý định hỏi cô có cảm thấy không khỏe, cần sự giúp đỡ không thì thấy cô gái đẩy ông lão bên cạnh, khiến ông lão "hừ" một tiếng, càng áp sát hơn.

Chung Ý nhìn xuống, thân dưới của ông già áp sát vào cô bé, lợi dụng khung cảnh hỗn loạn để âm thầm thực hiện hành vi quấy rối cô bé.

Khuôn mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng: "Em gái, lại chỗ chị đi."

Cô gái ôm cặp sách trong tay đến trước mặt cô, mắt mũi đỏ bừng: "Cảm ơn chị."

Ông già không hài lòng, buông lời móc mỉa, Chung Ý tức giận trừng mắt, lạnh như băng nói: "Nếu còn quấy rối nữa thì tôi sẽ dùng kéo cắt luôn đi."

Cô bảo vệ cô gái bên cạnh: "Có cần chị gọi cảnh sát giúp không? Hay liên lạc với cha mẹ?"

Mặt cô gái tái mét, lẩm bẩm: "Em học lớp 12, còn phải đến lớp..."

Có một câu rất mỉa mai rằng những cô gái chưa từng trải qua quấy rối tình dục, chưa gặp phải những người có sở thích kỳ quặc, chưa từng bị bàn tay dơ bẩn sàm sỡ đều là những người may mắn.

Ngay cả khi chưa bao giờ gặp phải bất kỳ điều nào trong số này thì chắc chắn đã nghe thấy những câu nói đùa, trò đùa tục tĩu đó từ các bạn cùng lớp khi còn đi học.

Khi đến trạm dừng, cô gái nói cảm ơn cô rồi xuống xe.

Cánh cổng trường chuyên lướt qua trước mắt.

Khi còn học cấp ba, Chung Ý thích nhất xúc xích nướng mua ở căn tin trường, giá một đồng một cái, loại được nướng cho đến khi nổ tung, bên ngoài giòn, bên trong mềm là món cô thích nhất.

Cô hiếm khi mua đồ ăn vặt, chỉ tự thưởng cho mình khi làm bài thi đặc biệt tốt.

Trong giờ nghỉ trưa, lớp học không có ai, cô ngồi vào chỗ của mình, thổi xúc xích đang bốc khói, mở cuốn "5.3"*, sửa những câu hỏi sai.

[*] Sách 5.3: Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi đại học, phân tích hình thức đề thi đại học và dự đoán đề thi đại học.

Trong lớp có vài bạn nam đi ăn trở về, đứng trước cửa lớp nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười khiến người khác không thoải mái.

Tục tĩu, thô bỉ, đầy ẩn ý.

Chung Ý bối rối ngước lên, miệng vẫn cắn miếng xúc xích mới nướng .

Một bạn nam nói: "Ồ, Chung Ý, miệng cậu đang cắn cái gì vậy?"

Mấy bạn nam khác reo hò.

"To quá!"

"Dài quá!"

Chung Ý vừa cắn một miếng xúc xích trong tay, mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy một sự ấm ức khó tả ập đến, cô ngồi đó, đột nhiên không biết phải làm sao.

Một cái bóng đổ xuống đỉnh đầu cô, trước mặt đột nhiên có thêm một hộp bánh matcha, ngón tay người đó thon dài thẳng tắp, các khớp tay đều sạch sẽ rõ ràng.

Nước mắt của cô rơi xuống tay của anh, chảy theo các khớp ngón tay.

Chung Ý ngẩng đầu, Cố Thanh Hoài đã quay người lại.

Đôi tay dài và đẹp ấy kéo cổ áo của cậu bạn, đi thẳng về phía cuối lớp học, đóng cửa lớp lại bằng tay trái.

Bạn nam kia mất mặt, tức giận đẩy Cố Thanh Hoài: "Làm sao? Tôi chỉ đùa thôi, cậu phải như thế này à?"

Đôi mắt của Chung Ý ngập tràn nước mắt, nghe thấy tiếng bàn ghế xô đẩy.

Khuôn mặt Cố Thanh Hoài tràn đầy tức giận, thân hình anh cao lớn, rõ ràng là cao gầy, nhưng bờ vai lại rất rộng, trên cánh tay nổi gân xanh, giống như một con báo điên đang cố gắng tấn công.

Bỗng chốc, tất cả bạn nam trong lớp đều sợ hãi, không ai tiến tới, vì họ sợ "Diêm Vương nổi giận" này có thể vô tình làm mình bị tương. Còn bạn nam rõ ràng lớn hơn anh hai tuổi lại là người đỏ mặt, chật vật, không chịu được nữa nên xin tha.

Chung Ý sợ hãi đến nỗi mặt tái đi, giọng nói run run: "Cố Thanh Hoài!"

Trên trán Cố Thanh Hoài nổi gân xanh, hai mắt đỏ bừng.

"Thử xuất hiện trước mặt Chung Ý lần nữa xem."

-

Xe buýt đến trạm Cục Công an thành phố, Chung Ý xuống xe.

Lúc đó, đội đột kích chống khủng bố đã tập hợp lại.

Ở giai đoạn đầu thu thập tài liệu, Cố Thanh Hoài chỉ định Trâu Dương dẫn Chung Ý đi làm quen với môi trường xung quanh, còn anh tiếp tục chuẩn bị cho việc huấn luyện thường ngày.

Hai mắt Trâu Dương sáng lên: "Đạo diễn Chung, nhìn thần tượng của tôi kìa!"

Đội lực lượng cảnh sát vũ trang vốn đã rất bí ẩn, đội đột kích mà Cố Thanh Hoài phục vụ thậm chí còn được gọi là "Đội chống khủng bố quốc gia". Đối với Trâu Dương, Cố Thanh Hoài là chuyên gia gỡ bom ưu tú hàng đầu, chỉ có thể nhìn từ xa, có chiến công quân sự vĩ đại, tóm lại là rất rất không gần gũi với thực tế.

Thiên tài luôn có tính xấu, Cố Thanh Hoài cũng không ngoại lệ. Rõ ràng anh đẹp trai như thế, nhưng khi nói chuyện hay giảng bài toán dùng những từ thô tục khiến người ta hoài nghi về cuộc sống. Mọi người thường thì thầm với nhau rằng huấn luyện cùng Cố Diêm Vương là một thách thức về tâm lý và thể chất, gấp đôi giới hạn, thực sự không thể không có một số khả năng chịu đựng áp lực.

Tất nhiên, đội trưởng quá đáng sợ cũng có những lợi thế. Ví dụ, sau đó họ phát hiện ra rằng tội phạm bị truy nã cấp A của Bộ Công an không đáng sợ bằng Cố Thanh Hoài, người có khuôn mặt lạnh lùng và hay giảng dạy người khác.

Trước mặt là robot gỡ bom, cánh tay máy móc và các loại thiết bị EOD không tên, Chung Ý nhìn kỹ, chỉ vào một "bảng" và hỏi Trâu Dương: "Đây là cái gì?"

"Dụng cụ cân bằng thủy ngân dùng để huấn luyện tay EOD, ở bốn góc đều có một giọt thủy ngân. Một khi tay rung, thủy ngân di chuyển, nó sẽ báo động," Trâu Dương nghiêm túc giới thiệu. "Tay không được run khi gỡ bom, muốn không run cần rất nhiều luyện tập."

Chung Ý: "Tôi có thể thử không?"

Trâu Dương gật đầu, ngay khi Chung Ý cầm lên, thủy ngân trong máy cân bằng chảy ra, kích hoạt thiết bị báo động.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Âm thanh chói tai đột ngột xuất hiện, Chung Ý cảm nhận được đôi mắt sáng màu đầy khó chịu của huấn luyện viên Cố Thanh Hoài cười như không cười liếc nhìn cô.

Đôi mắt của Chung Ý giống như mắt mèo, cô cau mày hỏi: "Anh cười cái gì?"

Cố Thanh Hoài vẫn cái dáng vẻ đẹp trai vô lại như cũ, trả lời lạnh lùng thô lỗ: "Cười mèo nghịch lông."

Giọng nói của anh trở nên du dương hơn, từ tính hơn, từ "mèo" lười biếng khiến tai cô đỏ bừng. Chung Ý dứt khoát quay đầu lại, không để mắt đến anh, tiếp tục hỏi: "Vậy làm thế nào để sử dụng dụng cụ cân bằng thủy ngân trong luyện tập? Cứ cầm đi đường như vậy sao?"

Trâu Dương cười nói: "Chờ đội trưởng của chúng tôi biểu diễn cho cô xem."

Với sự giúp đỡ của hai cảnh sát, Cố Thanh Hoài mặc bộ đồ EOD nặng 35kg và mũ bảo hiểm EOD nặng 5kg, hai thứ này khiến anh trông to lớn hơn rất nhiều, không thể tưởng tượng được rằng trong tình trạng di chuyển bị hạn chế mà anh vẫn có thể cắt được kíp nổ.

Chung Ý điều chỉnh ống kính và chĩa vào Cố Thanh Hoài.

Dưới chiếc mũ bảo hiểm EOD, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, lông mày hình kiếm sắc bén và đồng tử màu đen. Một Cố Thanh Hoài nguy hiểm và mạnh mẽ mà cô chưa từng thấy trước đây, anh hoàn toàn khác với vẻ mặt vô lại vừa rồi.

Cố Thanh Hoài đứng trên cây cầu ván đơn của sân tập, tay cầm dụng cụ cân bằng thủy ngân bước đi, ngay lúc Chung Ý nghĩ như thế là tất cả thì vật cản lửa được kích hoạt, như ánh lửa bùng lên khắp nơi.

Chung Ý quên cả chớp mắt, vô thức nín thở, thậm chí tim cũng ngừng đập.

Tiếng nổ vang lên, nhân vật mặc bộ đồ EOD đang vững vàng giữ dụng cụ cân bằng thủy ngân, ngọn lửa cuồn cuộn, lửa cháy thiêu đốt, mỗi bước đi của anh đều rất chắc chắn.

Tay đặt bên hông nắm chặt, Chung Ý không quên nhiệm vụ: "Bộ đồ EOD có thể chống được bom nổ không?"

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái đã hơi run lên.

Trâu Dương cười: "Bộ đồ EOD chỉ có tác dụng chống lại 100 gram thuốc nổ TNT, tương đương với sức mạnh của vài quả lựu đạn. Nói theo cách này, quả bom mà đội trưởng của chúng tôi đã gỡ bỏ vài ngày trước có chứa 2kg thuốc nổ TNT, tương đương là hàng chục quả lựu đạn."

Chung Ý không thể tin được hỏi: "Ý cậu là, trong trường hợp xảy ra vụ nổ, bộ đồ EOD gần như không có tác dụng?"

"Mục đích của bộ đồ EOD không phải là để bảo vệ sự an toàn cá nhân của người gỡ bom." Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Chung Ý, anh ấy trả lời: "Nhiệm vụ của nó là giữ lại thi thể hoàn chỉnh cho người gỡ bom nếu vụ nổ xảy ra."

Để lại thi thể hoàn chỉnh.

Đột nhiên cảnh tượng đẫm máu hiện lên trong tâm trí.

Máu dường như càng ngày càng lạnh, Chung Ý lại xác nhận với Trâu Dương: "Cho nên phần lớn mỗi lần gỡ bom, nghĩa là họ không có biện pháp bảo vệ hữu hiệu nào?"

Trâu Dương gật đầu: "Có thể nói như vậy, chỉ là an ủi tâm lý, cũng thuận tiện cho việc thu thập thi thể."

Từng lời nói như một chiếc đinh, bất ngờ đánh vào dây thần kinh mỏng manh của cô, ánh mắt Chung Ý vô thức tìm kiếm bóng dáng Cố Thanh Hoài trong vòng lửa.

Trong nửa phút, toàn thân anh bốc cháy, khuôn mặt mờ mịt, đường nét không rõ ràng, cô chỉ có thể nhìn thấy một "người lửa".

Trâu Dương nói: "Mặc dù Đội trưởng Cố của chúng tôi trông không phải là người tốt, nhưng anh ấy là một chuyên gia xử lý bom, là người đã chiến đấu trong mưa đạn. Trong nghề này, chết hoặc bị thương, thiếu chân thiếu tay là chuyện bình thường, nhưng anh ấy đã gỡ được hàng trăm quả bom, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này."

Anh ấy nghĩ đến việc nói điều gì đó hài hước, không để bầu không khí trở nên quá nghiêm trọng nên nói: "Đội trưởng của chúng tôi từng nghĩ đến việc mua một loại bảo hiểm, để có thể để lại sự bảo vệ cho gia đình mình nếu một ngày nào đó anh ấy hy sinh, nhưng người bán bảo hiểm nghe nói rằng anh ấy là chuyên gia gỡ bom, ép thế nào cũng không bán cho anh ấy."

Nắng nóng như thiêu đốt, nhưng Chung Ý cảm thấy lạnh toàn thân.

Trong những năm tháng đó, Cố Thanh Hoài chỉ nói rằng anh đang huấn luyện, đang đi công tác, đang thực hiện nhiệm vụ.

Anh không nói một lời nào với cô về việc gỡ bom, hóa ra chỉ riêng chuyện huấn luyện hàng ngày thôi cũng có thể khiến cô sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Chung Ý nhớ có lần cô đã mất liên lạc với anh rất lâu.

Sau này cô nghe Tạ Lẫm kể rằng khi Cố Thanh Hoài đi làm nhiệm vụ, vết thương cũ của anh lại tái phát, cơ gân bị rách, năm chiếc đinh thép ghim vào vai.

Ánh mắt cô dõi theo anh xuyên qua ngọn lửa, mũi Chung Ý chợt trở nên chua chát.

Cho đến khi Cố Thanh Hoài từng bước một đi tới gần cô, trên người thậm chí còn có hơi móng sót lại của ngọn lửa.

Anh cởi mũ bảo hiểm EOD và thản nhiên hỏi cô: "Sợ à?"

Đôi mắt mèo màu hổ phách nhạt của Chung Ý, long lanh nhìn thẳng vào anh: "Khốn nạn."

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống.

Các đốt ngón tay cầm máy ảnh của Chung Ý trở nên trắng bệch, trên trán và chóp mũi xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Cô thản nhiên lau nó, nhưng đôi má trắng trẻo của cô không còn chút máu.

Sau nhiều năm giấu kín, chuyện này vẫn bị phát hiện.

Cố Thanh Hoài nhếch môi cười: "Anh khốn nạn đâu phải là ngày một ngày hai. Lần đầu tiên đạo diễn Chung biết hả?"

Chung Ý cất thiết bị quay phim và khẽ nói với Trâu Dương: "Cảnh sát Trâu vất vả rồi. Hôm nay quay đến đây thôi."

Không chút do dự, cô quay người bỏ đi.

Vẻ mặt Cố Thanh Hoài u ám, anh lấy một bao thuốc lá từ trong áo khoác đồng phục cảnh sát, lắc một điếu rồi ngậm hờ trong miệng.

Anh không nghiện thuốc lá, cũng rất hiếm khi hút thuốc.

Đó là một nhiệm vụ nhất định, quả bom rất khó đã được tháo gỡ, mọi người xung quanh hay kể cả là chính anh cũng đều cảm thấy lần này có thể không còn đường quay lại.

Trước khi xuất phát, đội trưởng già hỏi anh có muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh không.

Đó là lần đầu tiên anh hút thuốc, năm đầu tiên sau khi chia tay Chung Ý.

Bây giờ điếu thuốc sẽ bị dập tắt ngay khi nó được châm lửa.

Chung Ý ghét mùi thuốc lá, phải bỏ thôi.

Cố Thanh Hoài lạnh lùng ném điếu thuốc vào thùng rác: "Trâu Dương."

Trâu Dương: "Có!"

Cố Thanh Hoài: "Camera rất nặng, đi giúp Chung Ý đi."

Trâu Dương: "Rõ!"

Ngay khi Trâu Dương chạy đi, Cố Thanh Hoài lại hét lớn: "Quay lại."

Trâu Dương ngoan ngoãn chạy lại: "Sếp còn chỉ thị gì thêm?"

Cố Thanh Hoài nhìn về phía Chung Ý rời đi, giọng nói lạnh lùng nhưng lại có chút mềm mỏng: "Cô ấy nhát gan, cậu đừng dọa cô ấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv