Điều đáng sợ nhất chính là sự dịu dàng vô tình của lưu manh.
Một giây trước bọn họ còn đang đối đầu căng thẳng, không ai chịu nhường ai, bầu không khí chỉ có mùi thuốc súng.
Mà giây sau, anh chỉ nhíu mày nhẹ, vẻ mặt vẫn còn sự tức giận nhưng lại nhớ cô thích ăn gì.
Khi bắt đầu hẹn hò, họ mới tốt nghiệp cấp ba, non nớt hơn so với bây giờ rất nhiều.
Không thể không có những mâu thuẫn, nhưng cho dù Cố Thanh Hoài có sai hay không, người cúi đầu trước tiên vẫn luôn là anh.
Một chàng trai kiêu ngạo như vậy lại nói với cô rằng đây là lần đầu tiên anh yêu, nếu anh làm cô không vui thì nhất định phải nói với anh.
Trên con đường đầy tuyết, cô cong mắt nói: "Tiếp theo thì sao?"
Vẻ mặt anh nghiêm túc, anh lấy tay che đôi tai đỏ bừng vì lạnh của cô: "Anh sẽ dỗ em."
Cô hỏi lại: "Nếu em sai thì sao?"
Khuôn mặt chàng trai tuấn tú, trong mắt ôn tràn đầy dịu dàng, anh mỉm cười: "Vậy anh vẫn dỗ em, anh cũng sẽ không giận dỗi với em đâu."
Rõ ràng họ bằng tuổi nhau, sinh nhật cũng chỉ cách nhau có vài tháng, tính cách cả hai đều vô cùng cứng rắn đúng như cung Bọ Cạp, nhưng anh lại giống như một người anh trai.
Thỉnh thoảng cô vô tình bắt gặp anh đang nhìn cô, anh là một chàng trai kiêu ngạo tùy hứng, ánh mắt nhìn cô luôn mang vẻ cưng chiều một đứa trẻ.
Vào lúc này, anh hỏi cô có muốn ăn thạch rau câu hay không, giọng điệu nhẹ nhàng của anh đưa cô trở về thời thanh xuân.
Trong lòng cô đang hoảng loạn, khi cô bình tĩnh lại thì anh cảnh sát trẻ nói chuyện lạnh nhạt đã đi thẳng đến quán bán thạch rau câu.
Chàng trai với đường nét điển trai chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng đơn giản và quần thể thao màu đen cũng đủ sức nổi bật.
Dáng người cao lớn, anh hơi nghiêng người để nói chuyện với bà cụ trước mặt, nở một nụ cười nhàn nhạt, dưới bóng đèn lông mi của anh vô cùng mềm mại.
Cô bước lại gần phía sau anh, tình cờ nghe thấy anh nói: "Buổi tối cô ấy ăn không nhiều, bà cho thêm một phần bánh nếp nhé."
Một lời nói nhẹ nhàng biến thành một con chim nhỏ bay trúng trái tim cô, trái tim cô nhanh chóng rơi xuống biển sâu.
Trăng sáng sao thưa, bên tai đều là tiếng ve sầu giữa hè, bà cụ ở quán vỉa hè mỉm cười nhìn cô rồi cho thêm rất nhiều đồ ăn.
Chung Ý nhận lấy phần thạch rau câu do bà cụ đưa cho, sức nặng trong lòng bàn tay đè thẳng lên trái tim khiến cô khó thở.
Từ đây về đến nhà Cố Thanh Hoài không xa, chàng cảnh sát trẻ đi bên cạnh cô, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Hành trình mười phút cũng đủ để cô chậm rãi ăn xong một phần thạch rau câu, chiếc bánh nếp được ngâm trong nước đường đỏ đặc sệt vừa ngọt vừa dẻo.
Toàn bộ cuộc hành trình không ai nói gì.
Về đến nhà, Cố Thanh Hoài ném túi mua sắm của mình lên tủ ở huyền quan, vẻ mặt ngang ngược lạnh lùng nói: "Cần gì thì cứ tìm ở bên trong."
Anh đi thẳng qua người cô, mở cửa tủ lạnh lấy chai nước, bỏ mặc cô đứng đó. Giọng điệu thờ ơ đó giống như ném một túi rác vào cô.
Chung Ý cụp mắt xuống, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc máy sấy tóc nữ tính phía trên túi mua sắm, đây không phải kiểu dáng mà một trai thẳng như anh sẽ mua.
Mà tối qua, cô hỏi anh có máy sấy tóc ở nhà không.
Dưới hộp máy sấy tóc, mọi thứ từ đồ vệ sinh cá nhân đến khăn tắm, dép đều là đồ con gái cần dùng.
Vậy là anh đã nhờ em họ đi cùng để mua những thứ này?
Cố Thanh Hoài tựa vào cửa tủ lạnh, chậm rãi vặn nắp chai nước, dáng vẻ lại giống một tên khốn nạn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười không mấy thiện ý: "Em nghĩ anh cố tình đi mua những thứ này vì em à?"
Chung Ý mím môi, Cố Thanh Hoài nhếch khóe miệng lên: "Tổ chức dặn dò mà thôi, yêu cầu anh nhất định phải phục vụ tốt cho đạo diễn Chung."
Anh lúc nào cũng có vẻ điềm tĩnh dịu dàng, giống như một cao thủ tình trường, khi tâm trạng tốt sẽ dành cho bạn một chút dịu dàng.
Thạch rau câu vừa ăn xong để lại cảm giác khó chịu trong bụng.
Cô nhìn vào đôi mắt vô cảm của anh, anh mua đồ theo yêu cầu của tổ chức, còn thạch rau câu thì sao? Cũng giống như vậy à?
Chỉ là con người Cố Thanh Hoài bề ngoài có vẻ hào phóng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, thực ra lại tốt bụng hơn bất kỳ ai khác. Hồi cấp ba, những chú mèo và chó con ven đường luôn nhận được sự quan tâm từ anh, chúng nó nhìn thấy anh như gặp người thân. Vậy nên anh cũng mua thạch rau câu cho cô có lẽ cũng vì lý do tương tự.
Đối với anh, cô chỉ là một nhiệm vụ trong công việc.
Chung Ý gật đầu: "Làm phiền đội trưởng Cố rồi. Những thứ này hết bao nhiêu tiền, em chuyển lại cho anh."
Cố Thanh Hoài hơi nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười.
Cô đã từng cực kỳ say mê khi anh cười, gương mặt dịu dàng hiếm thấy, hàng mi dày mang theo ý cười, khóe môi đẹp đẽ mềm mại, còn trong mắt chỉ tập trung vào một mình cô. Khi anh nhìn cô, nụ cười đó là nụ cười của sự yêu thích, sự nuông chiều và tình yêu sâu đậm mà không hề hay biết.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt đen đó đã hiện rõ vẻ mỉa mai: "Chuyển cho anh? Đạo diễn Chung chuyển như thế nào?"
Chung Ý phản xạ tự nhiên: "We..." WeChat.
Nói đến đây cô mới nhớ ra rằng cô đã xóa hết thông tin liên lạc của anh từ khi họ chia tay.
Điện thoại, WeChat, tài khoản QQ, nhưng nếu anh gọi, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng nhận ra số của anh.
Cố Thanh Hoài là người bạn QQ đầu tiên và là người bạn WeChat đầu tiên của cô.
Khi Chung Ý học lớp 12, cha mẹ cô nói với cô rằng em trai hàng xóm cũng đã đỗ kỳ thi trọng điểm cấp tỉnh từ một thị trấn nhỏ.
Em trai hàng xóm không quen nơi này, gia đình lo lắng, khi vừa mới đến đã nhờ cô chăm sóc giúp.
Hai gia đình có mối quan hệ thân thiết, Chung Ý và cậu bé quen nhau từ nhỏ, gần như "thanh mai trúc mã" nên cô đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Vào năm cuối cấp ba, Chung Ý ở nội trú.
Trường chuyên quy định học sinh lớp 12 nửa tháng nghỉ một lần, học sinh lớp 10, lớp 11 thì một tuần sẽ được nghỉ một lần. Chính vì vậy, năm lớp 12 Chung Ý không thể thường xuyên về nhà, cha mẹ Chung Ý thường yêu cầu cậu bé mang cho cô áo bông giữ ấm hoặc đồ ăn vặt.
Vì vậy, vào những ngày cuối tuần không thể về nhà, Chung Ý luôn mong chờ lần này cha mẹ sẽ mang đến cho cô món gì.
Cậu bé đến lớp và nói với các bạn học ở cửa: "Làm phiền gọi Chung Ý của lớp anh chị, cảm ơn."
Chung Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là em trai hàng xóm thì vui vẻ chạy ra cửa.
Vô tình đụng phải một người đi vào phòng học, Chung Ý chưa nhìn lên đã lên tiếng: "Xin lỗi."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là Cố Thanh Hoài đi chơi bóng rổ trở về, trong đôi mắt sáng của thiếu niên chậm rãi mang ý cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô: "Sao chạy nhanh thế?"
Chung Ý bị nụ cười trên môi anh làm lóa mắt, gò má hơi ửng đỏ, sau đó cô nghe thấy một giọng nói: "Chị!"
Chung Ý đáp lại, Cố Thanh Hoài nhìn sang, cô vòng qua anh, đi tới trước mặt em trai hàng xóm.
"Túi này là áo khoác mà chú dì đưa cho chị. Túi này là bánh nếp dẻo do cha mẹ em làm, em nhớ là chị rất thích ăn."
Hai mắt Chung Ý sáng lên, tràn đầy vui mừng: "Cám ơn em nhé!"
"Không phải khách sáo." Cậu bé đã cao hơn cô một cái đầu: "Khi em còn nhỏ, bị người khác bắt nạt, chị đã đứng ra giúp em, bây giờ em đã lớn rồi, nên phải tốt với chị!"
Chung Ý cười: "Em lớn gì chứ? Chẳng phải vẫn nhỏ hơn chị hai tuổi hả?"
Cậu bé bước lại gần để so sánh chiều cao: "Chị nhìn xem, lúc nhỏ chị cao hơn em, nhưng bây giờ em cao hơn chị đó!"
Chung Ý hoàn toàn thoải mái, cười tươi rói, lại trò chuyện thêm một chút về việc cậu ấy có quen với trường học không và có quen đồ ăn căng tin hay không.
Cô có giọng nói nhỏ nhẹ, mà lúc này lại nói chuyện càng nhẹ nhàng khiến người ta thích nghe.
Cậu bé mắc cỡ: "Chị này, chị cho em số điện thoại đi để lần sau tìm chị cho tiện."
"Em nói đúng." Chung Ý đọc một dãy số, cậu bé lén lút bấm.
Chung Ý rất cẩn thận đứng trước mặt cậu bé che lại, bởi vì nếu giáo viên nhìn thấy chắc chắn sẽ tịch thu.
"Chị ơi, em vào lớp đây!"
Cậu bé bỏ chạy, tươi tắn rạng rỡ, khuôn mặt không có chút sương mù nào, nụ cười rạng ngời tỏa nắng.
Trường cấp ba không cho phép sử dụng điện thoại di động, Chung Ý luôn cất ở trong cặp sách, mang theo điện thoại di động chỉ để tiện gọi cho cha mẹ.
"Chung Ý nhà cậu còn có em trai hả?" Tạ Lẫm chọc Cố Thanh Hoài: "Em vợ của cậu?"
Chung Ý quay người lại, phát hiện Cố Thanh Hoài đang lười biếng dựa vào cửa phòng học.
Chẳng trách những cô gái vừa đi ngang qua cửa lớp của mình thường xuyên phấn khích quay lại.
Chung Ý ngẩng mặt lên, ánh mắt Cố Thanh Hoài nham hiểm, lúc không cười cũng không phân biệt được là vui hay tức giận, khó mà đoán ra.
Khóe miệng cô vẫn cong cong, trên điện thoại di động cô viết: [Em trai hàng xóm].
Cố Thanh Hoài đi đến bên cạnh cô, anh dựa rất gần, hơi thở mát lạnh.
Chàng trai hờ hững, khẽ hỏi bên tai cô: "Cậu thích người nhỏ tuổi hơn mình à?"
Hơi thở của anh phả vào bên tai cô, một cảm giác rung động khó gọi tên, hơi nóng từ lỗ chân lông truyền đến khắp cả người, khi ngẩng đầu lên, cô đụng phải đôi mắt đen của anh.
Tai và má của Chung Ý ngay lập tức đỏ bừng, không thể nói gì.
Cố Thanh Hoài liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô, đôi môi đẹp mấp máy: "Chị ơi, em cũng không có số điện thoại của chị."
Anh lớn hơn cô, lớn hơn vài tháng.
Khoảnh khắc này, anh đang đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô mang chút giọng mũi, lạnh lùng mà quan tâm khiến tai cô lập tức bỏng rát.
Nhịp tim của cô đập dữ dội đến mức cô cảm thấy như đang sốt cao, không dám nhìn vào mắt anh.
Sau đó cô mới nhớ ra mình không có số điện thoại của Cố Thanh Hoài, cô đã muốn gọi cho anh mấy lần nhưng lại không tìm được lý do, không nói được.
Chung Ý cầm chiếc điện thoại nặng trĩu trên đầu ngón tay, rồi từ từ đưa điện thoại cho anh.
Ngón tay của Cố Thanh Hoài trắng và thon dài, sạch sẽ, mu bàn tay lại có lộ rõ gân xương.
Từng phím anh bấm vào dường như đang đè lên trái tim cô, nhịp tim cô đập thình thịch cho đến khi anh trả lại điện thoại.
Chung Ý cúi đầu liếc nhìn, cô ghi chú em trai hàng xóm là "Em trai hàng xóm", còn Cố Thanh Hoài lưu cho mình là "Anh trai cùng bàn."
Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt của chàng trai sáng lên, khóe miệng cong lên, nụ cười sáng hơn gió, sáng hơn mặt trời, khiến cô lóa mắt.
Anh vỗ nhẹ vào gáy cô rồi nói: "Vào lớp thôi."
Tim cô đập như điên cuồng sau lưng anh.
Cố Thanh Hoài có bộ mặt cặn bã, hoàn toàn có thể dựa vào vẻ đẹp trai để phạm tội, bình thường khi không nghiêm túc thì trông rất xa cách.
Đặc biệt, đôi mắt phượng của anh lạnh lùng và đen nhánh, khi nhướn lên thì có vẻ khiêu khích và sát khí.
Nếu không nhìn vào phiếu điểm gần như hoàn hảo của anh thì sẽ không ai có thể tin rằng đây là học sinh đứng đầu.
Nhưng sau này Cố Thanh Hoài lại nói, chuyện phản nghịch nhất anh từng làm ở thời cấp ba chính là thầm mến cô suốt ba năm.
…
Hiện tại Chung Ý chỉ cảm thấy điện thoại di động trong tay giống như một củ khoai tây nóng hổi, chỉ là cô đã đi qua quá nhiều hiện trường thảm họa, nhìn thấy quá nhiều mặt tối và máu me, từ lâu cô đã rèn luyện được năng lực nói gì cũng thay đổi biểu cảm.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh: "Em sẽ thêm bạn với anh trên WeChat."
Ngón tay Cố Thanh Hoài thon dài và rõ ràng, có mạch máu màu xanh lam, cho dù là da quá trắng, khớp xương cũng có màu hồng nhạt.
Chung Ý quét mã QR và chuyển trang, để tên là Cố Thanh Hoài, chắc chắn là do yêu cầu công việc.
Hình đại diện là cậu bé bút chì Shin đang ngủ trên bãi cỏ.
Người này thực sự là chung tình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chung Ý bấm vào chỗ kết bạn, hệ thống thông báo hai người đã trở thành bạn bè, trong đầu cô đang tính toán xem hôm nay anh đã tiêu bao nhiêu tiền, cuối cùng cô trực tiếp chuyển toàn bộ số dư trong thẻ lương của mình cho anh.
Cô nhăn mặt, trịnh trọng nói: "Phiền đội trưởng Cố bấm vào nút nhận chuyển khoản."
Cố Thanh Hoài liếc nhìn số tiền chuyển khoản, sau một khắc, anh dứt khoát nhét điện thoại vào túi quần.
Chung Ý bối rối: "Anh không hài lòng vì chuyển quá ít à?"
Dáng vẻ cô cau mày rất nghiêm túc, rất thành thật và thậm chí có hơi dễ thương mà không hề hay biết.
"Mới nhớ ra là tổ chức sẽ hoàn trả hóa đơn cho anh."
Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, hơi nghiêng người, khoảng cách đột nhiên rút ngắn lại.
Điều thu hút ánh nhìn chính là đôi lông mày đen tuyền, hàng mi dày được nhuộm một lớp ánh sáng và bóng tối ấm áp, sống mũi cao và thẳng.
Chung Ý kiềm chế xúc động, lui ra sau.
Và khi anh nhìn vào đôi mắt bối rối của cô, khóe môi anh lại nhếch lên.
Chỉ với một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt phong lưu của anh lại lộ ra, đôi đồng tử đen và sáng, đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời.
"Tiền của em giữ lại mua đồ ăn cho mèo đi."
-
Trở về phòng, Chung Ý nằm trên giường, điện thoại di động để ở đầu giường.
Sau khi thêm WeChat của Cố Thanh Hoài, điện thoại di động không còn là điện thoại di động nữa mà trở thành chiếc hộp Pandora.
Cô không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn mở nó ra, muốn xem anh đã sống như thế nào trong những năm qua và xung quanh anh có những gương mặt mới nào.
Tốt nhất là ngồi dậy, co đầu gối rồi tựa cằm lên, ngón tay ấn vào ảnh đại diện của Cố Thanh Hoài.
Cô nín thở, tim như ngừng đập.
Tuy nhiên, đúng như cô nghĩ, vòng tròn bạn bè của Cố Thanh Hoài chẳng có gì ngoài một liên kết quảng bá APP Trung tâm chống lừa đảo quốc gia.
Chung Ý thoát ra, nhìn lại vòng bạn bè, trạng thái mới nhất là của một cô gái tên Tiểu Mẫn.
Bộ phim tài liệu gần nhất của cô có ba cô gái từng bị quấy rối tình dục, Tiểu Mẫn là một trong số họ.
Cha của Tiểu Mẫn là người bạo lực và nghiện rượu, chỉ về nhà khi không có tiền.
Cuối cùng, mẹ của Tiểu Mẫn không thể chịu đựng được nữa nên ra ngoài làm việc một mình, mỗi dịp Tết chỉ gửi cho Tiểu Mẫn một ít tiền.
Lần đầu tiên Chung Ý gặp Tiểu Mẫn, cô gái có đôi mắt sáng và lúm đồng tiền e thẹn trên má khi cười.
Cô bé rụt rè nhét một quả cam hoặc một gói bánh quy vào túi của cô, đây là cách hồn nhiên mà đơn giản của cô bé thể hiện lòng tốt với người khác.
Hai năm sau, vào ngày bộ phim tài liệu kết thúc, Tiểu Mẫn hiếm khi vui vẻ.
Cô hỏi điều gì đã khiến cô bé vui vẻ như vậy, Tiểu Mẫn nói rằng mẹ cô bé đã gọi điện và bảo cô bé đến gặp bà ấy.
Mới khi nãy, cô bé cập nhật trạng thái: [Kỷ niệm 100 ngày đầu tiên của mình với chú bác sĩ.]
Chỉ là khi Chung Ý bấm vào và nhìn thấy phần đầu thì màn hình hiện lên thông báo "Nội dung này đã bị xóa".
Chung Ý suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho cô: [Tiểu Mẫn, lâu rồi không gặp, dạo này em thế nào?]
Tiểu Mẫn nhanh chóng trả lời: [Rất tốt ạ.]
Chung Ý: [Ngày mai có tiện không? Chị đến thăm em được không?]
Tiểu Mẫn: [Được ạ, chị Chung Ý.]
-
Cuối tuần Cố Thanh Hoài nghỉ ngơi, Chung Ý không có nhiệm vụ quay phim.
Cô dậy sớm, đến trung tâm thương mại chọn quà rồi bắt taxi đến địa chỉ mà Tiểu Mẫn đã chỉ cho cô.
Mẹ của Tiểu Mẫn làm việc ở thành phố Trường Ninh, vì lịch làm việc bận rộn nên Chung Ý chưa bao giờ có thời gian để gặp mẹ cô bé.
Cô vừa bước xuống taxi, một chiếc xe máy chạy ngang qua, bùn bắn tung tóe và làm bẩn chiếc quần sáng màu của cô.
Những tòa nhà đổ nát đan xen vào nhau như thể chúng sẽ sụp đổ trong giây tiếp theo, bầu trời bị dây điện cắt thành từng mảnh.
Chung Ý đứng ở cửa tầng hầm nào đó và gõ ba lần.
Cánh cửa từ bên trong mở ra, một người phụ nữ tóc vàng, xoăn, đôi mắt to lồi ra, vẻ mặt không tốt nhìn cô, liếc nhìn từ trên xuống dưới: "Cô là ai?"
Chung Ý: "Chào cô, Tiểu Mẫn sống ở đây phải không?"
Người phụ nữ mở cửa bước vào, giẫm phải quần áo và rác trên mặt đất: "Chết ở đâu rồi?! Có người đang tìm mày kìa!"
Một lúc sau, Tiểu Mẫn bước ra.
Chung Ý gọi: "Tiểu Mẫn."
Tiểu Mẫn nhìn thấy cô, không còn có được sự thân thiết như khi quay phim tài liệu nữa.
Cô bé cười ngượng: "Chị Chung Ý, vào phòng em đi."
Chung Ý bước vào một căn phòng nhỏ được ngăn cách bằng rèm, trên giường vương vãi quần áo con gái, một chiếc váy ren công chúa xẻ sâu quá trưởng thành, hở hang so với tuổi của Tiểu Mẫn.
Cạnh cửa sổ có một chiếc bàn gỗ nhỏ, không có sách, chỉ có gương, lược và bảng phấn mắt bong tróc, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xa lạ, Chung Ý chợt không biết phải nói gì.
Tiểu Mẫn: "Chị Chung Ý, sao chị lại tới gặp em?"
Chung Ý: "Em đã quen ở Trường Ninh chưa? Có gặp khó khăn gì không?"
Tiểu Mẫn mỉm cười, nụ cười giống như một chiếc mặt nạ không phù hợp với tuổi tác: "Không ạ, em sống rất tốt."
"Còn bài đăng trên trang cá nhân của em ngày hôm qua…" Chung Ý ngập ngừng nói: "Chị không có ý can thiệp, chỉ là tình cờ nhìn thấy mà thôi."
Trên mặt Tiểu Mẫn thoáng hiện vẻ khó chịu, nhưng khi cô bé ngẩng đầu lên lại cười vô tư như búp bê: "Em chia sẻ lại từ trên mạng thôi, không phải thật đâu ạ. Chị Chung Ý, em phải ra ngoài đây, chị còn chuyện gì nữa không?"
Chung Ý đưa cho cô bé những món đồ đã mua: "Hết rồi, Tiểu Mẫn, có cần gì thì gọi cho chị nhé."
Tiểu Mẫn mỉm cười tiếp nhận: "Vâng ạ."
Cửa vừa đóng lại, Tiểu Mẫn mở túi giấy nhìn vào trong, tài liệu học tập bị ném vào thùng rác, đồ ăn vặt và mấy bộ quần áo đều vứt trên giường.
Trong tầng hầm tối tăm, Tiểu Mẫn chỉnh lại tấm gương.
Cô bé tự chuốt lông mi dài, kẻ mắt đen dày, tô son môi đỏ, kỳ lạ không thể tả.
Cuối cùng, cô bé diện chiếc váy ren để lộ nửa ngực.
Người đàn ông gọi video đến, cô bé trả lời và ngọt ngào gọi "Chú bác sĩ".
-
Cố Thanh Hoài ngủ dậy, Chung Ý đã không thấy đâu.
Nghĩ đến những gì Cố Nguyệt kể cho anh nghe về cô gái cùng lớp yêu "chú", anh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho em họ: [Ứng dụng hẹn hò đó tên là gì? Hỏi được chưa?]
Một lúc sau, có điện thoại tới, Cố Thanh Hoài nghe máy.
Giọng điệu bên kia điện thoại không mấy vui vẻ: "Bao lâu rồi chưa về nhà?"
Sắc mặt Cố Thanh Hoài lạnh lùng: "Bà nội."
Sau khi cha qua đời, Cố Thanh Hoài lớn lên cùng mẹ nên không gần gũi với ông bà nội. Ngay cả trước khi học cấp ba, số lần anh gặp ông bà có thể đếm trên đầu ngón tay, giới hạn chỉ vào ngày giỗ của cha.
"Cháu cũng biết bà là bà nội của cháu à?" Bà cụ bên trong điện thoại bình tĩnh ra lệnh: "Hôm nay chú bác đều đến cả, buổi trưa về nhà ăn cơm đi."
Cố Thanh Hoài còn chưa nói cái gì, em họ vô tư ngây thơ của anh lại sáp đến: "Anh, em đã tìm được tin tức anh muốn rồi, nhanh đến đây đi."
Xe việt dã chạy vào khu nhà, Cố Thanh Hoài vừa vào cửa đã nhìn thấy ông bà nội, bên cạnh có một cô gái, bà nội nắm tay cô gái trò chuyện thân mật.
Cố Thanh Hoài gật đầu: "Ông nội, bà nội."
Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên, ngượng ngùng đi đến trước mặt anh: "Cố Thanh Hoài, anh còn nhớ em không? Phóng viên tin tức Khương Huệ."
Lần đó tại cuộc họp quốc gia quan trọng, cô ta đã đến hiện trường để lấy săn tin, còn đội cảnh sát đặc nhiệm với tư cách là lực lượng tinh nhuệ nhất của Lực lượng Cảnh sát vũ trang đã thực hiện nhiệm vụ chống khủng bố và xử lý bom mìn tại hiện trường.
Vào lúc đó, Cố Thanh Hoài được trang bị đầy đủ vũ khí, vẻ mặt lạnh lùng không cười, chấn chỉnh cả đội: "Nếu gặp phải bom không thể gỡ được, dù có bỏ chạy cũng phải ôm nó chạy tới một nơi không có ai."
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Hoài, Khương Huệ hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là "sức quyến rũ của đồng phục".
Anh cảnh sát trẻ tuổi có đôi mắt lạnh lùng, sắc bén, chiếc mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, ánh mắt anh không hề dừng lại ở cô ta một giây nào.
Anh mặc trang phục màu rằn ri, cài cúc kín, thắt lưng quân đội xuyên qua vòng eo thon gọn, càng nghiêm nghị càng khiến người ta muốn cởi quân phục của anh.
Cô ta tưởng anh chỉ là một trung úy bình thường vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự, kiêu ngạo ngông cuồng, không xem ai ra gì nhưng lại được lãnh đạo quân đội giới thiệu: "Đây là chuyên gia gỡ bom của chúng tôi, nhân tài trẻ tuổi nhất trong đội chống khủng bố cấp cao của Lực lượng cảnh sát vũ trang, Cố Thanh Hoài."
Cô ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và lấy hết can đảm để xin thông tin liên lạc, nhưng vẫn không thể được chấp nhận kết bạn.
Sau này nghe nói Cố Thanh Hoài đã có bạn gái, anh rất yêu cô bạn gái đó. Kể từ khi vào học viện quân sự, mỗi lần Cố Thanh Hoài được dùng điện thoại di động đều gọi hai cuộc, một cho mẹ, một cho bạn gái. Đó là khoảnh khắc duy nhất có thể nhìn thấy Cố Thanh Hoài mỉm cười.
Người ta nói Cố Thanh Hoài nhìn có vẻ nghiêm nghị và xa cách như nam thần, nhưng đôi khi lại vô cùng phóng túng, khi gọi video với người yêu, anh cố tình thay bộ quân phục đẹp nhất. Vào ban đêm mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, anh trông như một con thú...
Không biết anh đã nói gì mà trêu chọc cô gái đến mức mặt đỏ bừng, còn anh thì cúi đầu cười, cả ký túc xá toàn mùi cơm chó đáng ganh tị.
Lúc đó cô ta rất tò mò không biết cô gái ấy là người như thế nào, là người không vướng bận khói lửa nhân gian hay là người rất duyên dáng, quyến rũ, rạng rỡ không gì sánh được. Cô ta cũng tò mò không biết một cảnh sát trẻ máu lạnh như vậy lại trêu chọc một cô gái sẽ như thế nào.
Cố Thanh Hoài khẽ gật đầu, chào hỏi một tiếng, đến thẳng chỗ Cố Nguyệt rồi đi theo vào phòng sách.
Bà cụ Cố khẽ thở dài: "Đứa cháu nội này không thân thiết với ai trong nhà cả."
Ánh mắt của Khương Huệ mãi không thu hồi, bà cụ Cố nhìn ra manh mối, thế là lại nói: "Suốt ngày xa nhà, thậm chí còn không có bạn gái, thật sự khiến cả nhà lo lắng."
Quả nhiên, Khương Huệ quay đầu lại, không nhịn được cong khóe miệng: "Cảnh sát Cố ưu tú như vậy, sao lại không có bạn gái?"
Bà cụ Cố hiểu ý, cười nói: "Bà nghe Cố Nguyệt nói là đã chia tay rồi. Trẻ tuổi mà, không thích ổn định."
-
Trong phòng sách, Cố Nguyệt cầm một quả táo gặm: "Anh, anh có thấy chị Khương Huệ ở trong phòng khách không?"
Cố Thanh Hoài "Ừm", Cố Nguyệt tiếp tục nói: "Chị ấy là cháu gái họ hàng xa của bà nội, đến nhờ bà nội giúp chuyển công việc về Trường Ninh. Bà nội thấy chị ấy ngoan ngoãn nên muốn tác hợp cho hai người đó."
"Em bớt bớt lại đi." Cố Thanh Hoài cười mỉa, hoàn toàn không để trong lòng: "Đừng nói nhảm nữa, ứng dụng đó tên là gì?"
Cố Nguyệt nghiêm túc, trong lòng phấn khích đi theo cảnh sát nhân dân làm nên việc lớn: "Định Mệnh."
Cố Thanh Hoài tìm kiếm tải xuống, nhưng khi đăng ký lại hiện ra đăng ký thất bại.
Cố Nguyệt đi tới nhìn xem: "Ơ vậy mà cần có mã giới thiệu à?"
Cố Thanh Hoài cau mày: "Nói với bạn học là em muốn đăng ký."
Cố Nguyệt cảm thấy anh họ như thế này cực kỳ đẹp trai, tuy không mặc đồng phục cảnh sát nhưng trông vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cô ấy làm động tác "OK" và hỏi: "Anh ơi, anh nghi ngờ ứng dụng này có vấn đề gì hả?"
Cố Thanh Hoài không nói gì, mã giới thiệu đã được gửi đi, sau khi nhập vào, trang chủ mở ra, biểu thị đăng ký thành công.
Giao diện màu hồng rất nữ tính.
Cố Thanh Hoài chọn giới tính là "nữ" và sau khi cân nhắc kỹ lưỡng về độ tuổi thì chọn "15", anh lại gặp khó khăn khi đặt tên.
Cố Nguyệt nhìn Cố Thanh Hoài, tưởng tượng chú cảnh sát biến thành con gái sẽ như thế nào, đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy giật lấy điện thoại di động của Cố Thanh Hoài, nhập bốn chữ: [Lolita bạo lực].
Cố Thanh Hoài không nói gì, Cố Nguyệt nghĩ ra gì đó rồi nói: "Hôm qua cô ấy đăng lên trang cá nhân là kỷ niệm 100 ngày với chú bác sĩ, nhưng mà sau đó xóa đi ngay, em chỉ chụp được một phần nhỏ thôi."
Cố Thanh Hoài: "Sao lại chụp ảnh màn hình?"
Cổ Nguyệt: "Ship couple!"
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, mỗi lần quét mười dòng.
[Tôi và chú bác sĩ gặp nhau trên ứng dụng Định Mệnh. Chú ấy nói với tôi rằng nếu sau này tôi có chuyện gì không vui thì có thể nói với chú ấy. Chú ấy còn nói rằng ở bên chú ấy, tôi có thể mãi mãi là một đứa trẻ...]
Cổ Nguyệt: "Lạ là trước đây Tiểu Mẫn đều chia sẻ mọi chuyện với bọn em, nhưng hôm qua cô ấy xóa trạng thái trên WeChat, nói sau này không được nhắc đến chuyện đó nữa..."
Đúng lúc này, cửa phòng sách bị đẩy ra: "Đã đến giờ ăn cơm rồi."
-
Hiếm khi cả gia mình mới có thể ngồi cùng nhau.
Bác trai, bác gái, anh họ, chú, thím, em họ, khi Cố Thanh Hoài tới đây chỉ có một mình anh.
Mà bên phải anh là Khương Huệ, ý là gì không cần nói cũng biết.
Bà cụ Cố nói: "Thanh Hoài, Khương Huệ là con gái, cháu gắp thêm đồ ăn cho con bé đi."
Cố Thanh Hoài rất giỏi giả điếc, giữ im lặng.
Khương Huệ dè dặt, che giấu cảm xúc, chỉ dám nhìn lén nhìn người bên cạnh.
Mặt mũi của người đàn ông này không chê vào đâu được, nếu nhìn kỹ sẽ thấy sống mũi thẳng và lông mi dày. Ngoài ra, rõ ràng là gầy và cao nhưng tại sao vai lại rộng và eo lại thon đến thế, một sự giải thích hoàn hảo về nhan sắc đó. Quan trọng hơn, anh gánh được bốn chữ "gia thế xuất sắc".
Bà cụ Cố nói: "Các cháu còn trẻ nên đi chơi, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Làm sao Tiểu Khương lại biết Thanh Hoài thế?"
Trên mặt Khương Huệ tràn đầy ý cười: "Trước đây cháu đi cùng đàn anh đến hội nghị lấy tin tức, tình cờ gặp được đội trưởng Cố đang đi làm nhiệm vụ."
Cổ Nguyệt: "Anh, có thật không?"
Cố Thanh Hoài tuấn tú, đẹp trai, giọng nói đều đều: "Không nhớ nữa."
Có lẽ do liên quan đến công việc, thường xuyên phải xử lý súng ống nên trên người anh vẫn mang một vẻ lạnh lùng, như thể chẳng có gì có thể làm anh lo lắng.
Khi điện thoại reo, lông mày Cố Thanh Hoài hơi nhíu rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Giống như đang đợi tin tức của ai đó, phát hiện ra lại không phải, anh nhanh chóng trở nên lạnh lùng, giống một thiếu niên đang tức giận.
Khương Huệ đã gặp rất nhiều người, nhưng Cố Thanh Hoài thì khác.
Ở anh không hề có chút dấu vết nào của sự bóng bẩy, khéo léo và trần tục mà đàn ông ở độ tuổi này có.
Anh mang lại cảm giác về tuổi trẻ chưa bao giờ bị biến đổi, trưởng thành theo tuổi tác, khí chất vẫn lạnh lùng như cũ
Rốt cuộc Cố Thanh Hoài buông đũa xuống, anh lấy một tờ khăn giấy, chậm rãi ấn vào khóe miệng: "Cháu no rồi, cháu xin phép đi trước."
Nét mặt của bà cụ Cố không vui, bà ấy nhìn thấy trên khuôn mặt của Cố Thanh Hoài có bóng dáng của người phụ nữ bướng bỉnh đó, thói quen dụ dỗ người khác, cũng ngang ngược như người mẹ lớn lên ở vùng núi không có giáo dục.
Bà cụ mỉa mai: "Đội trưởng Cố ngày nào cũng trăm công nghìn việc, cục công can nên trao danh hiệu chiến sĩ thi đua cho cháu ấy nhỉ?"
Trên mặt Cố Thanh Hoài không có ý cười, anh ngước mắt phượng lên, cực kỳ lạnh lùng: "Trong nhà mất điện, cháu về nhà xem thử."
Ông cụ Cố tức giận: "Trong nhà có cái gì mà suốt cả bữa ăn khiến cháu hồn vía lên mây."
Cố Thanh Hoài nhướn mày cười, giống như là một tên vô lại: "Cháu nuôi mèo, sợ tối."
-
Trước khi rời đi, Cố Thanh Hoài không quên dặn Cố Nguyệt chăm chỉ học tập, đừng mơ mộng lung tung.
Bà nội tưởng rằng anh cố ý nói những lời châm chọc để làm người khác bực mình, nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, anh quả thực không để ý đến cảm giác của người khác.
Ông bà nội có ba người con, bác cả làm kinh doanh, cha anh đi bộ đội, chú út tốt nghiệp ở lại trường để trở thành giáo sư, cha anh và chú út có mối quan hệ thân thiết nhất.
Sau khi cha qua đời, chú đã rất quan tâm đến anh, chính vì vậy, tuy mối quan hệ của anh với anh họ rất lạnh nhạt, nhưng giữa anh và em gái họ lại rất thân thiết.
Tình cảm của anh dành cho ông bà nội chỉ giới hạn ở việc họ là cha mẹ của cha anh chứ không phải vì hai người đó là ông bà nội của anh.
Cố Thanh Hoài ngồi trong xe lấy hộp thuốc lá ra, miệng ngậm điếu thuốc, đang định châm lửa thì chợt nhớ ra Chung Ý không thích mùi thuốc lá.
Trước đây, khi đi ngang qua một người hút thuốc, cô luôn nín thở và đi về phía anh, mặt nhăn lại rất đáng yêu.
Đã một ngày không gặp Cố Thanh Hoài.
Sau bữa tối, Chung Ý nhớ đến lời đề nghị của Ngụy Hàn về việc tăng cường rèn luyện thể chất.
Sau khi cô xuống siêu thị mua một ít trái cây xong, cô đi lên bằng cầu thang bộ thay vì thang máy.
Chung Ý mua rất nhiều trái cây, nghĩ đến việc lấp đầy tủ lạnh trống rỗng trong nhà Cố Thanh Hoài.
Nhà anh ở tầng chín, khi cô lên đến tầng ba, tầm nhìn của cô chợt tối sầm.
Chung Ý không kịp chuẩn bị, vấp phải bậc thang, cả người không điều khiển được nên ngã về phía trước, tràng hạt trên cổ tay phát ra âm thanh chói tai, hoa quả rơi vãi khắp nơi, lăn xuống cầu thang nhưng cô không nhìn thấy gì.
Cô cố ngồi xuống, thở hổn hển vì đau, ánh trăng từ cửa sổ trên cao chiếu vào, giống như đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh.
Khi Cố Thanh Hoài về đến nhà, cả tòa nhà tối om, Chung Ý không có ở nhà.
Anh bấm số và điện thoại của cô reo lên, đang sạc pin trong phòng khách.
Lần đầu tiên gỡ bom, đội trưởng nói anh có tố chất tâm lý biến thái, không hề hoảng sợ.
Tại sao không? Lúc đó anh vừa lau thuốc nổ vừa cười nói, khi tỏ tình với cô gái mà mình thầm mến căng thẳng hơn.
Chung Ý sợ bóng tối, không phải vì nhát gan, không phải vì ám ảnh do con hẻm trường cấp ba để lại, mà vì quáng gà.
Triệu chứng của cô không phải như trong sách giáo khoa sinh học nói có thể chữa khỏi bằng cách bổ sung vitamin A, mà là bệnh quáng gà bẩm sinh. Khi đi vào ban đêm, tầm nhìn của cô bị mờ rất nhiều, giống như bị mù một nửa. Đối với cô mà nói, bậc thang chính là mặt phẳng, vì cô hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Hồi cấp ba, không nhớ rõ là thời gian nào, cả khu nhà bị mất điện, cô đã kêu anh dừng lại.
Cô gái nén nhịn một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đưa tớ lên được không?"
Anh gật đầu, nghĩ rằng cô sợ bóng tối.
Vừa bước ra được vài bước, anh đã nhận ra có gì đó không ổn.
Chung Ý dường như không thể nhìn thấy gì, khi nói chuyện với anh giống như đang nói một mình với không khí.
Khi bước lên bậc thang, giống như đang đi trên mặt phẳng, kết quả đúng như dự đoán, khoảnh khắc tiếp theo cô đã ngã thẳng về phía trước.
Anh đỡ lấy cô cho đến khi cô đứng vững: "Quáng gà à?"
Cô khẽ "Ừm" rồi nói thêm: "Từ nhỏ khi tôi bị ngã cầu thang, cha mẹ mới biết là quáng gà."
Sau khi cúp điện, thang máy ngừng chạy, Cố Thanh Hoài đi cầu thang bộ xuống.
Có ba cầu thang trong tòa nhà này.
Anh đi hai cầu thang đầu tiên từ tầng chín lên tầng một, rồi từ tầng một lên tầng chín, nhưng anh không thấy Chung Ý.
Cuối cùng, ở góc tầng ba của lối cầu thang cuối cùng, anh nhìn thấy hình dáng gầy gò trong bóng tối.
Trong sự hoảng hốt, dường như cô vẫn còn là một cô bé cấp ba sợ bóng tối.
Chung Ý không biết khi nào mới có điện, cũng không biết mình có phải ngồi đây cả đêm hay không.
Tất cả những gì cô biết là đầu gối đau khủng khiếp, đầu ngón tay cảm giác dính dính ở quần, có lẽ đang chảy máu.
Bỗng nhiên nhớ lại thời cấp ba, hằng ngày Cố Thanh Hoài đều đưa cô về nhà.
Khi chưa hẹn hò, cô chỉ dám nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đồng phục học sinh của anh, trong bóng tối, tim cô đập thình thịch không ngừng, không biết có phải vì không thể nhìn thấy hay vì bên cạnh có anh.
Sau này hẹn hò rồi, khi cúp điện cô đều làm nũng.
Cô chỉ vào cả tòa nhà tối tăm: "Cố Thanh Hoài, mất điện rồi."
Cố Thanh Hoài hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo nụ cười đang trêu chọc một đứa trẻ: "Anh sẽ đưa mèo về đến nhà an toàn."
"Nhưng em không thấy cầu thang."
Cô rõ ràng đang nói về điều mình sợ hãi, nhưng âm cuối lại ngọt ngào làm nũng.
Chàng trai cười: "Vậy em định làm gì?"
Cô mặt dày mày dạn, nói nghiêm túc: "Em kiểm tra xem anh có lười biếng trong học viện quân sự hay không, anh cõng em."
Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười: "Nay giỏi nhỉ, còn muốn kiểm tra anh à?"
Anh làm thinh, cô tiến lên một bước, lặng lẽ ôm lấy vòng eo săn chắc của thiếu niên: "Tiểu Cố."
Cố Thanh Hoài nhướng mày, ung dung xem cô giở trò, cô cố ý ghé vào tai anh, nhẹ giọng gọi: "Anh Tiểu Cố."
Anh dùng ngón tay véo mặt cô, cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào nhau: "Anh có thể làm gì em đây?"
Cố Thanh Hoài ngồi xổm ở trước mặt cô, cô vui vẻ nhảy lên lưng anh.
Đi lên từng bước một, lúc đó cô vô cùng ước mình không sống ở tầng sáu mà ở tầng sáu mươi.
Cô ghé sát vào tai anh thì thầm: "Cố Thanh Hoài."
Cố Thanh Hoài: "Ừm".
"Thích anh quá."
"Ừm."
Cô véo tai anh, không hài lòng: "Em nói em thích anh, anh chỉ nói 'ừm'? Trong học viện quân sự anh có nuôi chó à?"
Khóe môi Cố Thanh Hoài nhếch lên, cô nghe được tiếng cười của anh.
Cô nổi giận: "Trai hư, nói anh cũng thích em đi mà!"
Cố Thanh Hoài nói: "Không cần."
Cô ôm cổ anh, tựa cằm vào vai anh thì thầm: "Anh lúc nào cũng ít nói."
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói: "Khi em không biết..."
Đầu ngón tay cô cảm thấy tai anh hơi nóng, nếu nhìn được cô sẽ thấy tai anh đỏ đến mức nào.
Giọng nói của Cố Thanh Hoài rất dịu dàng, mỗi chữ đều nhẹ nhàng rơi vào trong lòng của nàng.
"Anh đã nói điều đó trong lòng hàng ngàn lần rồi."
…
Chung Ý không sợ bất cứ điều gì.
Không sợ hiện trường thảm họa, không sợ hiện trường án mạng, thậm chí không sợ cô bị quáng gà.
Cô sợ ký ức đó sẽ ập đến mà không báo trước.
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến, ai đó đang đi xuống lầu, chắc chắn họ là cư dân của tòa nhà này.
Cô hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thấy ai, đành phải áy náy nói với không khí: "Xin lỗi, tôi làm rơi trái cây nhưng không nhìn thấy. Anh hay chị khi đi xuống nhà nhớ cẩn thận chút nhé..."
Nói xong, mũi cô rất đau, đầu gối càng ngày càng nhức nhối khiến cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Người đó không lên tiếng, Chung Ý quay người lại, cố gắng nhìn.
Mặc dù bị quáng gà, nhìn không rõ, nhưng trong bóng tối cô vẫn luôn có thể nhận ra người này.
Dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết anh rất đẹp, đôi mắt đẹp nhất khi anh cười, đầy vẻ quyến rũ làm rung động trái tim người khác.
"Tìm thấy rồi."
Cố Thanh Hoài từng bước một đi đến bên cạnh cô, như thể anh đã đi từ ký ức không thể chạm tới đến hiện thực.
Ánh trăng soi rõ nét trong sáng của anh, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, sợ làm cô sợ hãi, khiến cô nghe như ảo giác đến từ sâu trong giấc mơ.
"Mèo đang ở đây."