Đồng Miểu không tránh, cô rũ mắt xuống, bất đắc dĩ “Ai” một tiếng, có chút nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho chú Tư.”
Khương Dao kinh ngạc nhìn qua: “Miêu Miêu,cậu ở chung nhà với Tư Trạm á?”
Đồng Miểu giương mắt nhìn Tư Trạm, tóc mái mỏng ngắn rũ trên lông mi, cô cảm thấy anh sẽ giải thích một chút về quan hệ của bọn họ, nhưng Tư Trạm không có.
Ánh mắt anh rất sâu, nhìn chằm chằm Đồng Miểu sau một lúc lâu, như có như không nhíu mắt, đột nhiên buông lỏng tay cô ra.
Cổ tay trắng nõn bị anh cầm ra vệt đỏ, có vẻ phá lệ chói mắt, anh bình tĩnh di chuyển ánh mắt.
Đồng Miểu chạy nhanh đem tay lùi về, thối lui đến cạnh Khương Dao.
Nhưng không biết vì cái gì, có lẽ là bị lòng độ ấm của bàn tay anh xâm nhiễm lâu rồi nên hiện tại cảm thấy hơi lạnh.
Hách Mộng Khê thấy Tư Trạm bắt lấy tay một nữ sinh khác còn hoài nghi thật nhiều nhưng trong lời nói của cô thì đại khái là ba Tư Trạm phái tới giám sát anh.
“A Trạm, tớ có thể lập tức cùng Trần Khải Khiếu chia tay.”
Cô muốn tranh thủ một lần, thậm chí hạ quyết tâm thật lớn.
Tư Trạm lạnh lẽo quét mắt nhìn cô ta, gằn từng chữ một nói: “Cậu có chia tay hay không thì cũng không có quan hệ đến tôi.”
Dứt lời anh tránh khỏi Hách Mộng Khê, tung một chân đá cửa khép hờ, bước nhanh ra cửa.
Cửa sắt đụng vào công cụ dọn dẹp sau tường, phát ra tiếng trầm đục, Hách Mộng Khê nhìn bóng dáng anh rồi run lên.
“Ai ai, Trạm ca cậu đi chỗ nào!” Trần Đông chạy chậm đuổi theo, ra cửa vọt tới trước Hách Mộng Khê làm mặt quỷ.
Đồng Miểu nắm chặt quai đeo cặp sách, hơi hơi có chút ngây ra.
Tức giận cái gì đâu?
Không thể hiểu được.
Trên đường tan học, Đồng Miểu giải thích cho Khương Dao, gập ghềnh, nói cô ở tạm nhà Tư Trạm liền càng xấu hổ.
Khương Dao thật ra là người có trái tim ấm áp, đối với cô ấy mà nói gia đình ly hôn thì bản thân liền không có cái gì, bên cạnh cô ấy có không ít chú dì đều vì sự nghiệp mà lựa chọn chia tay.
Cô vỗ vỗ bả vai Đồng Miểu thở phào nhẹ nhõm nói: “Nói thật, vừa rồi tớ còn cho rằng Tư Trạm thích cậu đấy.”
Đồng Miểu bị cô ấy nói làm hoảng sợ, chạy nhanh lắc lắc đầu: “Sao có thể chứ, cậu ấy không chán ghét tớ là tốt lắm rồi.”