“Ê, nhỏ tóc quăn.”
Tư Trạm dựa vào bàn ăn, tay chống cằm nhìn về phía phòng tắm của Đồng Miểu.
Đồng Miểu lau khô tóc, vừa tìm máy sấy từ trong ngăn kéo vừa nhìn hắn bảo: “Gì vậy, sao cậu còn chưa đi làm bài tập.”
“Tớ được tuyển thẳng rồi, còn làm bài tập làm chi nữa?” Tư Trạm nhíu mày.
Đồng Miểu thấy vậy lắc đầu: “Danh sách vẫn còn chưa chốt, nếu trong trại hè này cậu mà thể hiện không tốt thì vẫn bị hủy bỏ thôi. ”
Tư Trạm nhíu mày: “Tớ không phải nói chuyện này.”
Đồng Miểu cắm điện vào, đứng trước gương sấy tóc.
Tóc của cô vừa dày vừa xoăn, lại còn lâu khô. Trước đây vì dành nhiều thời gian cho việc học nên ít khi quan tâm đến tóc tai, nhưng không biết từ khi nào lại dần dần thay đổi.
“Chứ nói chuyện gì.” Cô thờ ơ hỏi.
“Cậu có thấy tờ giấy tớ ném cho cậu không?” Tư Trạm đứng dậy đi đến phòng tắm, dựa vào khung cửa.
Đồng Miểu khẽ run đôi mắt, thả tóc xuống nghiêm túc nói: “Tớ không mở ra, không biết cậu có viết chữ, viết gì vậy? ”
Tư Trạm dừng lại, híp mắt nhìn biểu cảm của Đồng Miểu.
Nhỏ tóc quăn bây giờ đã biết kiểm soát cảm xúc của mình, không giống như trước cái gì đều thể hiện lên mặt. Giờ đây ngay cả Tư Trạm cũng nhìn không ra Đồng Miểu đang nói thật hay giả.
“Cậu nói gì với người ta hả?” Tư Trạm hỏi thẳng, vẻ mặt ghen tuông.
Đồng Miểu không khỏi buồn cười, đưa máy sấy về phía tóc của Tư Trạm: “Không nói cho cậu biết.”
Sức gió của máy sấy đương nhiên không nhỏ, khiến tóc của Tư Trạm dựng hết cả lên.
Tư Trạm nghiến răng, vuốt cái đầu bị cô thổi xù lên: “Cậu muốn bị tra tấn lắm đúng không?”
Đồng Miểu không nhịn được bật cười: “Cậu tra tấn kiểu gì được, Tư Trạm à cậu bị tự kỷ khi nào vậy… ”
Cô còn chưa nói xong thì Tư Trạm đột nhiên bước đến, một tay ôm eo cô, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
“Ôi!”
Đồng Miểu giật mình, làn da trên xương quai xanh nhói đau, môi của Tư Trạm khó tránh khỏi chạm vào cổ cô, hơi ngứa, cực kỳ mập mờ.
Cô đẩy Tư Trạm ra, xấu hổ giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, chỗ bị cắn vừa lành lạnh vừa đau.
Nàng nhìn qua chiếc gương trong phòng tắm đang mờ hơi nước, nhìn thấy trên đầu xương quai xanh của mình có một vết đỏ.
Đó là dấu răng mờ mờ, nhưng trên làn da trắng nõn lại trở nên rõ ràng.
“Cậu đúng là… điên!”
Cô dùng tay chà lên, nhưng không thể làm cho nó biết mất mà chỉ càng đỏ lên.
Vấn đề bây giờ là mùa hè, mọi người đều ăn mặc rất mát mẻ.
Vải đồng phục khá mỏng, cổ áo cũng không cao, cơ bản không che được dấu vết này.
“Cậu lo cái gì, ngày mai sẽ hết thôi, tớ cắn nhẹ mà.” Tư Trạm nắm lấy tay cô, nhẹ giọng mà nói.
Kiểu “nhẹ” này… Thật khiến người ta không thể làm gì.
Mặc kệ ngày mai vết đỏ có phai hay không, ít nhất đêm nay nó sẽ ở cùng cô.
“Sau này không được làm vậy nữa.” Đồng Miểu lầm bầm.
Tư Trạm dừng lại, đột nhiên nghiêm túc ngẩng đầu thủ thỉ: “ Khi nào thì cậu đồng ý hẹn hò với tớ? ”
Tay Đồng Miểu khẽ run, bật công tắc lạnh thành hơi nóng, hơi gió bất chợt tăng nhiệt độ thổi vào mặt khiến cô nhắm mắt lại.
“Cậu nói linh tinh gì đấy.”
Cô cất máy sấy vào, trừng mắt nhìn Tư Trạm, lấy tay che vết cắn lại định chạy về phòng của mình.
Tư Trạm bắt được tay cô, bàn tay khô ráo chạm vào làn da lành lạnh do ngâm nước, cảm giác dễ chịu không thể tả.
Đồng Miểu giật tay hai lần, chột dạ nhìn cổ tay.
“Vậy giữa chúng ta là gì?” Tư Trạm nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi đen như mực chứa đầy tình cảm mà Đồng Miểu không thể lý giải được.
“Thì là… ” Cô nhất thời bí từ, trong đầu hiện lên vô số từ để miêu tả nhưng không có từ nào chính xác hoàn toàn để người ta chấp nhận được.
Nếu như thật phải nói, có lẽ chính là mơ màng đâm lao phải theo lao đi.
“Được rồi.” Tư Trạm không muốn ép buộc cô.
Với hoàn cảnh sống bao năm qua của Đồng Miểu, có thể chấp nhận tình cảm của hắn, thừa nhận tình cảm của bản thân đã không dễ dàng rồi, muốn hơn nữa thì vẫn phải cần hắn đến dẫn đường tiếp.
Nhưng là đàn ông thì khó tránh khỏi khát vọng được công nhận, nhất là lần đầu thích một cô gái, hắn lại không có cái tính lén lút.
Tư tưởng và ý thức của Tư Trạm tiến bộ hơn so với Đồng Miểu. Chính hắn cũng không nghĩ tình yêu của mình và Tư Khải Sơn có gì khác nhau cả, điều này cho thấy gu của hai cha con bọn họ giống nhau.
Nhưng hắn cũng tôn trọng Đồng Miểu nhất thời không thể chấp nhận được, giống việc hắn không ngăn cản Đồng Miểu vì Đổng Thành mà theo học y.
Cho nên Tư Trạm không lo lắng mấy về tư cách trúng tuyển của Đồng Miểu.
Bởi vì trước khi đến thủ đô, hắn đã điều tra mấy lần ban tuyển sinh của viện y học, khó tránh khỏi tra ra tên của Đổng Thành.
Dù là Đổng Thành trước đây có lỗi với nhỏ tóc quăn, nhưng việc như này quyết định đến tương lai nên nhất định phải can thiệp, dù sao vẫn là con gái ruột.
“Chờ tốt nghiệp rồi… chúng ta mới tính đến chuyện này, bây giờ cậu đừng ép tớ. ”
Đồng Miểu áy náy từ từ rút tay ra, im lặng ôm máy sấy trở về phòng.
Giọng điệu nhẹ nhàng của cô làm rối loạn suy nghĩ của Tư Trạm, nghẹn tại cổ họng không nói thành lời.
Hắn cảm thấy rằng Tư Khải Sơn đã biết.
————-
Kỳ thi đại học trôi qua rất nhanh, vì thi cuối kỳ tới rồi.
Thành tích của Tư Trạm như tàu lượn siêu tốc vậy, lần trước hạng hai, lần này xém chút trượt khỏi lớp A.
Đồng Miểu vẫn không tham gia vào bảng xếp hạng, nhưng so bài thi cũng chỉ cao hơn 10 điểm với hạng nhất lớp Hà Hiểu Bạch.
Tham gia cuộc thi kéo dài đến một năm, đến cùng thành tích vẫn bị ảnh hưởng, bây giờ nhìn lại đề thi không còn cảm giác quen thuộc như trước nữa.
Trần Đông đã nhận được danh sách cử đi học ngành hàng không, phụ huynh đành thả cửa, giờ cứ thoải mái bung lụa.
Theo Đồng Miểu thấy, có vẻ cậu ta muốn lên đồ đi phát triển theo hướng tuyển thủ chuyên nghiệp Tuyệt Địa Đào Vong.*
*Tuyệt Địa Đào Vong: game sinh tồn như Pubg.
Ngược lại thành tích Khương Dao rất ổn định, lúc nào cũng nằm trong top giữa, giữ vững phong độ nhất trong bốn người bọn họ.
Hết cách rồi, thầy Quý vẫn đang đứng đó kìa.
Thỉnh thoảng Khương Dao nằm mơ thấy mình rớt khỏi lớp A, không được gặp Quý Nhược Thừa nữa.
Thường bật dậy lúc ba giờ sáng.
Đồng Miểu cho cô nàng hộp mochi trà xanh, vuốt tóc cô ấy nói: “Sao lại căng thẳng vậy, ăn chút ngọt, đồng nghiệp của mẹ tớ đem từ Nhật Bản về đó.”
Khương Dao lấy một cái lên ăn thử, hai má căng phồng, nhai đi nhai lại sau đó nuốt vào.
Khác với Đồng Miểu, Khương Dao cực kỳ thích đồ ngọt. Cô lại lấy thêm một cái, vừa nhai vừa nói: “Hôm nay cô chủ nhiệm… vừa nói chuyện với tớ.”
Đồng Miểu chăm chú nhìn cô, chớp mắt, đến lớp 12 là chủ nhiệm đã bắt đầu trò chuyện với học sinh.
Có động viên, có đe dọa, dùng hết khả năng để mọi người dồn sức từ lúc còn bú sữa mẹ vào học hạnh.
“Cô chủ nhiệm bảo tớ cố gắng hơn nữa, đậu vào Kinh tế Tài chính, chắc đó là ý của cha tớ. ” Khương Dao cầm lấy chai nước uống ừng ực.
“Thế chẳng phải mẹ cậu muốn… ” Đồng Miểu ngập ngừng.
“Cậu thấy có kỳ không, cha tớ có sản nghiệp trong giới giải trí, nhưng thực chất lại khinh bị cái giới này, sống chết không cho tớ theo.” Khương Dao nói.
Đồng Miểu do dự: “Có lẽ ông ấy đã trải qua quá nhiều chuyện phức tạp nên không muốn cậu đi theo vết xe đổ này thì sao? ”.
Khương Dao vô tâm “xì” một tiếng: “Tớ yếu ớt như vậy à, trừ Quý Nhược Thừa ra thì làm gì có ai khiến tớ ăn quả đắng như thế nữa.”
“Tớ không đu idol nên không hiểu được, nhưng nếu cậu là ngôi sao chắc chắn tớ sẽ đu cậu.” Đồng Miểu cười uống một hớp nước.
Khương Dao đắc ý hất cằm lên: “Vậy tớ ký cho cậu thêm mấy cái nữa, đến lúc đó tớ nổi tiếng có giá rồi, chữ ký của tớ có thể nuôi sống được cậu.”
Đồng Miểu hùa theo: “Được, cậu luyện chữ cho đẹp trước đã, đừng để lúc đó fan hâm mộ không nhận ra cái chữ tròn quay của cậu.”
Chữ viết của Khương Dao rất tròn, căng phồng, mỗi chữ giống như một con cá nóc đang bơm hơi.
“Cậu nghe cụm từ “lăng kính của fan” chưa, đến khi đó chắc chắn chỉ toàn khen tớ đáng yêu thôi.” Khương Dao vừa nói vừa lấy giấy viết tên mình.*
*Lự kính (滤镜) – Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nghĩa nguyên văn, cụm “粉丝滤镜” chỉ việc fan thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol.
Viết xong thì cô lại viết tiếp tên Quý Nhược Thừa, sau đó vẽ hai hình trái tim ở giữa và mũi tên Cupid xuyên qua tâm, gắn chặt hai trái tim lại với nhau.
Đồng Miểu bĩu môi, dựa vào tay thở dài: “Hồi tiểu học tớ có chơi cái này.”
Tư Trạm vừa mua nước về, đi ngang qua bàn của Đồng Miểu kéo lấy tóc cô từ phía sau: “Hồi tiểu học cậu chơi với ai?”
Khương Dao nhìn Tư Trạm trêu chọc: “Đương nhiên là thanh mai trúc mã rồi, hồi nhỏ ai mà chả có đôi có cặp chứ? ”
Tư Trạm híp mắt thấp giọng nói: “Làm gì có chuyện đó, tớ xem hết hình hồi nhỏ của cậu rồi, chả có thanh mai trúc mã gì sất. ”
Đồng Miểu giật mình mắt mở to: “Cậu xem ảnh tớ ở đâu? Mẹ tớ cho cậu xem hả? ”
Tư Trạm oang oang: “Tớ nói xạo là cậu muốn xem, mà hồi bé cậu béo thật.”
“Cậu mới béo ý!”
Từ nhỏ Đồng Miểu đã bị béo mặt, nhưng giờ nét phúng phính trẻ con phai dần đi, đỡ hơn nhiều, chỉ là khi còn bé hơi phì thôi.
“Không được, cậu trả lại album cho tớ.” Đồng Miểu nói khẽ vì sợ các bạn trong lớp nghe thấy.
“Không trả.” Tư Trạm cũng hạ giọng, lại còn có tâm ghé sát vào tai Đồng Miểu mà nói.
“E hèm! Đủ rồi đấy, hai người hãy cho tui xin chút hơi ấm đi được không! ” Khương Dao kháng nghị.