Sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì cuộc thi đấu ở Châu Á sẽ bắt đầu, nhà tổ chức lần này là Trung Quốc nên bọn họ không phải tốn thời gian xử lý vẫn đề hộ chiếu.
Trước khi chuẩn bị đi, Tư Trạm gọi điện thoại cho Từ Phương Hi thì nghe nói anh ấy thi thố không tệ, chắc được tầm 640 điểm, đang chờ nộp đơn nguyện vọng.
Tư Trạm nói thẳng: "Anh, gửi đơn vào trường ở thủ đô đi."
Từ Phương Hi cười khẽ: "Được."
Tư Trạm ngừng lại, đột nhiên nói: "Chúng em sắp tham gia cuộc thi đấu Châu Á, anh muốn đến nhìn thử Ngân Long không?"
Từ Phương Hi khá sửng sốt, Ngân Long đã quá vượt trội rồi không biết còn muốn anh xem cái gì nữa đây.
"Ngân Long ổn rồi mà? Tiếc là lần này anh không nộp đơn tình nguyện nên không thể đi xem trận so tài của các cậu rồi."
Tư Trạm nhìn Đồng Miểu ở phía xa, hơi hạ giọng nói với người đầu dây bên kia: "Em mới lắp thêm cho Ngân Long vũ khí tấn công, cuộc thi đấu Châu Á lần này sẽ là một cuộc tranh đoạt."
Từ Phương Hi lập tức hiểu ý Tư Trạm, trong trận đánh lần này Tư Trạm muốn phá nát robot của Mạnh Tĩnh Nông.
Anh lập tức nhíu mày phản đối: "Cậu phải biết là trận đấu lần này các cậu chính là đại diện của quốc gia, mâu thuẫn nội bộ thì không thể đem lên sàn thi đấu giải quyết được."
"Biết ngay là anh sẽ không đồng ý." Tư Trạm thờ ơ nhún vai.
Từ Phương Hi biết rằng Tư Trạm cứ khăng khăng làm theo ý mình, nhưng vẫn khuyên: "Cậu đừng làm loạn gì, đến lúc xảy ra tranh chấp lại ảnh hưởng đến thành tích của cậu thì sao? Cậu không nghĩ cho cậu thì cậu cũng nên suy nghĩ cho cả tập thể chứ!"
Đồng Miểu ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn Tư Trạm nhếch môi cười, dường như biết rõ hắn gặp phải chuyện khó khăn nên cũng chẳng muốn nghe ngóng.
Tư Trạm chỉ biết nhún vai.
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Miểu hỏi: "Thu dọn đồ đạc xong rồi hả?"
Tư Trạm khẽ gật đầu rồi ngồi xổm xuống, khẽ khàng tháo răng cưa trên người Ngân Long ra.
Sang ngày hôm sau trên sân thi đấu rộng lớn, Trần Đông sung sướng cầm máy chụp ảnh. Bản thân cậu ta cũng niềm nở hẳn, còn chào hỏi người xung quanh, hành lý còn chưa đặt xuống đã giao lưu với mấy người bạn ngoại quốc rồi.
Cậu ta bắt chuyện được với một người đội trưởng người Hàn Quốc, tiếng anh không tốt lắm nhưng hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói chuyện rầm rộ.
Cuối cùng Tư Trạm cũng gặp được Mạnh Tĩnh Nông. Mạnh Tĩnh Nông đang trả lời phỏng vấn của phóng viên, trên mặt còn treo nụ cười rất giả trân, cứ vồ vập mà giới thiệu robot của mình cao cấp cỡ nào, xuất sắc ra sao.
Nhưng hắn đang nói thì khóe mắt lướt qua Tư Trạm, lúc này căng thẳng hơn, mặt mày cũng không cười nổi.
Tư Trạm không gửi tài liệu lắp ráp Đấu Ngưu cho ban tổ chức mà gửi ngược lại cho Mạnh Tĩnh Nông.
Từ khi Mạnh Tĩnh Nông so sánh với mô hình tỉ mỉ kia thì bắt đầu ăn ngủ không yên, sợ một ngày kích động đến Tư Trạm, Tư Trạm liền gửi cái này cho ban tổ chức.
Nhưng đến giờ hắn vẫn không rõ là vì sao Tư Trạm biết được số liệu máy móc cụ thể như thế, theo lý thì thi đấu trong nước đều là bảo mật mà.
Cậu ta cũng từng nghĩ đến chuyện cải tạo lại robot, xóa hết các tham chiếu hiện có nhưng đáng tiếc không được.
Nếu mà xóa bỏ thì Đấu Ngưu sẽ mất hơn nửa uy lực, làm sao có thể ứng phó với cuộc thi Châu Á và các cuộc tranh tài sau này.
Cho nên vừa nhìn thấy Tư Trạm, Mạnh Tĩnh Nông đã cảm thấy nhức đầu.
Tư Trạm đút tay vào túi, thâm trầm cười với cậu ta rồi ung dung đi qua: "Ô chẳng phải Mạnh Tĩnh Nông đây sao?"
Con ngươi Mạnh Tĩnh Nông co rút, cắn răng không nói gì.
Lời phỏng vấn của phóng viên bị cắt ngang, nghi ngờ nhìn người vừa đến, lúc này mới mở lớn hai mắt nhận ra: "A, anh là người giành giải nhất cuộc thi trước phải không?"
Tư Trạm khẽ gật đầu ở ngay trước mặt Mạnh Tĩnh Nông.
Phóng viên nói: "Chúng tôi tìm anh rất lâu rồi, chúng tôi xin phép được phỏng vấn!"
Tư Trạm cười cười nhìn Mạnh Tĩnh Nông, đối diện ống kính nói: "Được."
Lúc này phóng viên không để ý Mạnh Tĩnh Nông nữa, microphone nhắm vào người Tư Trạm.
So sánh với Mạnh Tĩnh Nông, Tư Trạm không chỉ về nhất mà vẻ ngoài còn đẹp trai nữa!
Ai mà chẳng muốn bài phỏng vấn của mình mang tính thời sự hơn, chỉ bằng vẻ ngoài đẹp trai này á, đến lúc đưa tin lên thì số lần click cứ tăng đều đều.
Lồng ngực Mạnh Tĩnh Nông phập phồng, cậu tức tối trừng phóng viên rồi quay đi.+
Vừa mới hỏi cậu ta về ý tưởng thiết kế, còn chưa nói xong nhưng đám phóng viên kia đã không còn quan tâm Đấu Ngưu của của cậu ta.
Đáng tiếc cho dù cậu ta có khó chịu đến đâu cũng không có ống kính hướng về cậu ta, thứ hai mãi mãi không sánh bằng thứ nhất.
Ánh mắt cậu ta thâm độc nắm tay thành đấm.