Có những nụ hôn mềm mại như bọt biển, ấm áp thân mật, thoải mái an tâm. Có những nụ hôn giống như cơn mưa mỏng manh, thoáng qua ngắn ngủi. Có những nụ hôn giống như dấu ấn nóng bỏng, khắc cốt ghi tâm.
Có lẽ là do thời tiết ngày hôm đó, có lẽ là do khoảng cách ngàn dặm xa xôi, mà cũng có thể là vì mái tóc ướt đẫm cùng đôi mắt chứa ngàng tia sáng của hắn.
Nó đong đầy toàn bộ những huyễn tưởng của cô về tình yêu.
Cuối cùng không thể chứa thêm được ai khác.
Mùng 6 quay về thành phố Lan, cô và Tư Trạm ăn ý cùng chôn buổi tối ấy trong lòng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong khoảng thời gian này ăn uống không lành mạnh khá nhiều, Đồng Mỹ Quân bị kêu về bệnh viện làm thêm giờ, Tư Khải Sơn vẫn như trước cử người đến đón.
Tiểu biệt thắng tân hôn, quan hệ giữa bọn họ dường như càng thân mật hơn.
Kì nghỉ lễ chưa kết thúc nhưng nhà trường đã lén tổ chức lớp học. Dù không được Phòng giáo dục cho phép nhưng tất cả các trường trung học trọng điểm đều làm như vậy nên không trách được họ.
Lớp học vắng đi nhiều, ban đầu ai cũng cảm thấy buồn, nhưng chẳng bao lâu tốc độ học nhanh của trường đã đè nặng khiến họ không còn thời gian để nhớ lại.
Chu Nhã Như vẫn không quay lại lớp.
Đồng Miểu thường nhìn về phía cô ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cô cũng không để bụng Chu Nhã Như ghen tị với mình, ngược lại đồng cảm với cô ấy.
Không biết ai đau khổ hơn.
Từ Mậu Điền phàn nàn với cô, phương pháp luyện ma quỷ của Chu Nhã Như quả thật rất hiệu quả, lần thi này điểm của cậu ta kém người đứng đầu khối mỗi môn ngữ văn, chỉ vì cái tội cậu ta viết chữ không đẹp.
Nhưng mà rất mệt.
Cậu ta uể oải nói, dường như cũng không muốn thử nữa.
Đồng Miểu do dự cầm bút trong tay, không biết nên nói gì.
Từ Mậu Điền thừa nhận: "Tớ thừa nhận tớ thật sự không so được với cậu. Tựa như bản năng con trai mạnh hơn con gái, hay như kim cương dù có cứng thì có tia laser có thể cắt được nó, tớ không cùng nhịp với cậu ta được."
Đồng Miểu cho rằng bọn họ rất thân thiết, hỏi một câu: "Chu Nhã Như sao rồi?"
Từ Mậu Điền lắc đầu, cậu ta và Chu Nhã Như chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không được coi bạn bè.
Chẳng qua cậu ta chỉ nói những gì mình biết.
"Ngày nào cậu ta cũng gọi điện bắt tớ làm bài thi, có khi tớ ngủ rồi cậu ta lại như điên khủng bố điện thoại, dù sao chắc chắn cậu ta không ngủ, buồn ngủ thì uống thuốc, ngậm đá hay mấy cái tinh dầu gì đó. Cậu ta chính là không cam tâm, không theo kịp cậu. Mà lần này thành tích của của cậu ta lại tụt xuống."
Từ Mậu Điền về làm bài thi, còn lại Đồng Miểu kinh ngạc ở đó.
Cô cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, đến lúc tan học hỏi chủ nhiệm lớp Chu Nhã Như địa chỉ bệnh viện cô ấy nằm. Vừa khéo nơi đó chính là bệnh viện mẹ đang làm.
Cuối tuần cô hẹn Khương Dao mua chút trái cây với hoa cẩm chướng, ngồi xe nhà họ Tư thường hay đón mẹ đến bệnh viện.
Đồng Mỹ Quân đã sớm hỏi phòng bệnh của Chu Nhã Như, còn cho Khương Dao với Tư Trạm rót nước.
Đồng Miểu cầm cốc của mẹ, mím môi nghe Đồng Mỹ Quân kể tình hình.
"Bạn học của các con áp lực quá lớn, sức khỏe cũng yếu, gần đây đang điều trị tâm lí. Nhưng quan trọng nhất là con bé uống nhiều thuốc trị đau đầu liều lượng mạnh, gậy hại quá lớn cho sức khỏe, cho nên vẫn chưa thể xuất viện."
Đồng Mỹ Quân thở dài, đều là con gái, bà khó tránh khỏi việc nghĩ đến lần đầu tiên Đồng Miểu bị bệnh, bà sợ tới mức suy sụp.
Đồng Miểu gật đầu: "Mẹ đang bận, chúng con đi được rồi."
Khương Dao không giống Đồng Miểu, cô đã vào bệnh viện từ khi còn nhỏ, có nỗi sợ với bệnh viện trắng xóa và mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Gần như là cứng cổ đi cùng Đồng Miểu đến, khẩn trương nắm chặt thành ghế, một ngụm nước cũng không uống.
Ước gì có thể nhanh chóng đi thăm Chu Nhã Như rồi mau mau ra ngoài đón nắng.
Đoạn sau Tư Trạm không đi vào cùng các cô mà chờ ở trên ghế ngoài cửa, nghịch điện thoại.
Hai cô y tá trẻ đi qua, nói chuyện với nhau: "Ca phẫu thuật này chắc là bác sĩ Đổng tuyến trên hướng dẫn nhỉ?
"Đúng vậy, bây giờ trong nội viện không còn ai chắc tay cả."
"Aizzz, không biết vì sao bác sĩ Đổng lại đi, ở lại bệnh viện thì không tới mấy năm nhất định sẽ trở thành viện trưởng đấy."
"Cả nghĩ rồi, bác sĩ Đổng không thể cùng bác sĩ Đồng làm chung ở một đơn vị."
"Sao thế?"
"Đừng hỏi nữa, đi thôi."
Tư Trạm yên lặng trừng mắt, thoáng liếc vào bên trong phòng bệnh.
Tiếc là cánh cửa đóng chặt không thể thấy gì, nhưng cũng may là cửa đã đóng.
Trong phòng, Đồng Miểu đặt hoa quả trên tủ đầu giường, đứng bên giường lo lắng nhìn Chu Nhã Như đã gầy đến không còn dáng vẻ.
Dường như mẹ Chu Nhã Như rất vui vẻ. Bà nhiệt tình kéo Đồng Miểu và Khương Dao ngồi xuống rồi cầm dao gọt hoa quả cho hai người.
Chu Nhã Như nhếch đôi môi trắng bệnh, khàn giọng yếu ớt nói:
"Thật không ngờ các cậu lại đến thăm tôi."
Bình tĩnh suy nghĩ thì quan hệ giữa các cô không được xem là thân thiết, thậm chí là không có tiếp xúc gì.
Vả lại những người bạn thân nhất của Chu Nhã Như cũng không tới thăm cô ấy.
Nhưng cô ấy có thể hiểu được, trong lúc này không ai rảnh cả. Nếu là mình, cô ấy cũng sẽ không bớt thời gian đi bệnh viện.
Đồng Miểu ngồi cạnh giường Chu Nhã Như, cầm mu bàn tay chi chít mũi kim của Chu Nhã Như, bất đắc dĩ nói: "Cậu nên nghỉ ngơi mấy ngày, mọi việc sẽ tốt thôi."
Mí mắt Chu Nhã Như run lên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống: "Tôi đã bỏ lỡ tiết học của mấy ngày. Tôi cũng không muốn nghe hai từ nghỉ ngơi nữa."
Khương Dao cau mày, tức giận nói: "Này, cậu chưa từng nghe học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi sao? Học lực của cậu vốn tốt như vậy, cần gì để bản thân mệt mỏi như Gia Cát Lượng. Đất nước không có cậu thì không được sao?"
Chu Nhã Như gục đầu xuống, tay nắm chặt, mạch máu bị kéo căng, kim tiêm truyền nước đã hơi rỉ máu.
Lúc này Đồng Miểu mới phát hiện chai dịch truyền đã gần hết.
Cũng may cô thường theo mẹ làm việc trong bệnh viện. Đồng Miểu yên lặng đè lại mu bàn tay Chu Nhã Như, rút kim ra.
Chu Nhã Như cảm thấy hơi nhói mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đồng Miểu.
Cô ấy thấy Đồng Miểu thành thạo lấy kim tiêm, treo nó lên.
"Cậu như vậy mẹ cậu sẽ rất đau lòng. Thực ra... thành tích của cậu cũng không có quan trọng đến vậy." Đồng Miểu vừa rung chuông gọi y tá xử lí túi truyền dịch, vừa nhàn nhạt nói.
Mắt Chu Nhã Như đỏ hoe, nhân lúc mẹ cô ấy đi rửa hoa quả chưa về, nhỏ giọng nghẹn nào nói: "Những người như cậu không cần học vẫn có thể thi tốt. Cậu căn bản không hiểu được!"
Đồng Miểu rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài.
Khương Dao ôm lấy tay Đồng Miểu, không vui nói: "Chúng tôi có ý tốt tới thăm cậu, cậu còn la hét cái gì chứ!"
Chu Nhã Như che mặt, mái tóc khô héo rũ xuống bả vai, không còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước. Cô ấy vừa mờ mịt lại cố chấp khóc nức nở.
"Tôi muốn quay lại lớp... tôi muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại... Ai cũng không thể ngăn tôi thi Thanh Hoa Bắc Đại!"
Cô ấy hoàn toàn chìm vào cảm giác hối hận trong lòng, thân thể gầy yếu như hoa bồ công anh bị thổi đi, run rẩy mất đi sức sống.
Khương Dao bị dọa sợ, đờ đẫn nhìn Chu Nhã Như phát điên. Cô căn bản không thể tưởng tượng được có người đối với học tập lại cố chấp như vậy.
Đây là cuồng học tập à?
Chắc không phải đâu.
Đồng Miểu tỉnh táo hơn Khương Dao rất nhiều. Cô lấy từ trong túi một bình thuốc nhỏ, chầm chậm đẩy đến trước mặt Chu Nhã Như.
Tiếng bình thuốc đặt xuống mặt bàn làm tiếng khóc của Chu Nhã Như nhỏ lại.
"Cậu nhìn này, đây là thuốc tớ uống." Thân thể Chu Nhã Như thoáng khựng lại, khó tin từ cánh tay ngước lên, ánh mắt nhìn vào bình thuốc trên bàn.
Tất cả đều là chữ tiếng Anh. Dù tiếng anh của cô ấy tốt nhưng vẫn không hiểu những từ ngữ chuyên ngành này.
Cô ấy mờ mịt mở to đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Đồng Miểu.
Có ý gì?
Đồng Miểu cũng phải uống thuốc sao?
Thấy cô ấy đã ổn định, Đồng Miểu lấy ra điện thoại đã sửa xong, vào mục video rồi đưa màn hình về phía Chu Nhã Như.
"Cái này là mẹ tớ để bác sĩ tâm lí ghi hình lại."
Video bất ngờ bắt đầu.
Trong hình Đồng Miểu còn mặc quần áo mùa hè, thắt hai bím tóc, xinh đẹp giống như búp bê.
Cô ngồi trên bàn sách, miễn cưỡng hướng về phía ống kính cười, ngón tay lại nắm chặt bàn, răng cắn môi tới trắng bệch.
Nụ cười trên mặt Đồng Miểu căng cứng. Cô nhìn về hướng video, giống như dùng khí lực toàn thân, nói từng chữ: "Mẹ đừng lo lắng, con chịu được."
Cô cố gắng nhịn, mồ hôi lạnh làm tới phần tóc ngang trán, thuận theo gương mặt chảy xuống cằm nhỏ.
Nhưng mấy giây sau, cô đã không khống chế được biểu cảm trên mặt, lưu lại những dấu vết thật sâu trên môi. Thân người nhỏ bé run rẩy.
Cô chậm rãi nằm xuống, phần trán dựa lên mặt bàn, giống như không muốn để người khác thấy vẻ thống khổ trên mặt mình.
Ống kính rung lắc kịch liệt. Có vẻ như là đến đỡ Đồng Miểu.
Nhưng Đồng Miểu đã co quắp trên mặt đất, che ngực thở dốc, cứ lặp đi lặp lại khe khẽ: "Con không muốn so tài nữa... Con không muốn thi nữa!"
Video không thể quay được nữa. Trên màn hình tối đen chỉ còn lại tiếng khóc đầy kìm nén và bất lực của Đồng Mỹ Quân.
Video kết thúc.
Trước mắt Khương Dao mờ mịt. Tay cô chậm rãi buông tay Đồng Miểu, như sợ đụng đau Đồng Miểu.
Chu Nhã Như kinh ngạc nhìn Đồng Miểu, không thể nói lời nào.
Tư Trạm ngồi ngoài phòng bệnh, tàn nhẫn bấm vào chân mình, cả người đau đớn làm phân tán lực chú ý. Hắn ngồi trên ghế, cả người như bị rút hết sức lực.
Nhưng Đồng Miểu lại giống như đang xem nội dung một bộ phim truyền hình không liên quan.
Cô lấy lại điện thoai cùng với thuốc: "Chắc cậu không muốn trở thành giống tớ nhỉ. Nhưng cho dù thành như thế này, tớ cũng chỉ uống hai viên thuốc."
Môi Chu Nhã Như run lên, nhỏ giọng nói: "Lần đó... cuộc thi lần đó."
Đồng Miểu rũ mắt xuống ngầm thừa nhận.
"Cậu..."
Chu Nhã Như cũng không biết mình muốn hỏi gì. Cô ấy ngây ngốc, không thể hiểu tại sao người ưu tú được trời cao yêu thương như Đồng Miểu cũng sẽ như vậy?
"Phân tích từ góc độ tâm lí học, tớ vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Muốn trị liệu, ngoài tự bản thân trở nên mạnh mẽ, còn phải học được cách tin rằng có rất nhiều thứ, đã là của cậu thì vẫn là của cậu."
Đồng Miểu chớp mắt, nói khẽ.
Chu Nhã Như quay đầu nhìn lọ thuốc trên mặt bàn, nhỏ giọng: "Vậy cậu bây giờ... đỡ hơn chưa?"
Cô ấy cũng không biết bản thân lấy đâu ra tự tin để lo lắng cho tình huống của Đồng Miểu, rõ ràng hiện giờ mình cũng chẳng khá khẩm gì.
Nhưng câu trả lời của Đồng Miểu đã tiếp thêm sức mạnh cho Chu Nhã Như.
"Đúng vậy, phải cảm ơn người nào đó khiến tớ tin tưởng dù trời có sập thì cậu ấy ở cũng sẽ đứng phía sau tớ."
Đồng Miểu nói khẽ, trong đôi mắt đen láy như có tia sáng, dường như xuyên qua Chu Nhã Như nhìn thấy một người khác.
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai người là Khương Dao và Chu Nhã Như nghe thấy.
Không, còn thêm một người nữa.
Chính là cô.