"Lực Coulomb chỉ áp dụng cho các điện tích điểm, công thức như sau.."
Đồng Miểu hơi quay người sang bên cạnh, tay cầm bút chì nhẹ nhàng viết công thức lên giấy.
Tư Trạm lười biếng dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, khó khăn nhìn lên.
Đồng Miểu quay đầu lại liếc hắn nhắc khẽ: "Cậu có nghe bài không vậy?"
Tư Trạm miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, cũng không để ý gọng kính trượt khỏi sống mũi.
"Nghe chứ.."
Đồng Miểu nhìn xuống cổ tay, kim giờ màu vàng đang chỉ 12h đêm.
Quả thực đã muộn rồi.
Khi cô chuyên tâm làm bài tập còn có thể vực dậy tinh thần, còn nếu như giống Tư Trạm chỉ ngồi bên cạnh nghe thì cô chịu không nổi.
Nhưng hắn không nói đi ngủ, mà nhất định kiên trì chống mí mắt.
Đồng Miểu liếc nhìn gọng kính sắp trượt đến miệng, nhẹ nhàng nói: "Cậu không bị cận thị sao lại đeo kính?"
Tư Trạm nhấc tay tháo kính gọng vàng xuống, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mắt kính, chớp mắt: "Cái này gọi là tu luyện khí chất, đeo vào thấy mình thật là tri thức."
Đồng Miểu thích thú lắc đầu, mắt hạnh không nhìn hắn nữa: "Bỏ đi, ngày mai làm tiếp."
"Bộp" Cô đóng sách lại, muốn đứng dậy nghỉ ngơi.
Tiếng đóng sách hơi lớn, Tư Trạm giữ chặt cô, cơn buồn ngủ của hắn lập tức tan thành mây khói.
"Này, cậu giận à?"
Vốn là hắn nhờ Đồng Miểu giúp hắn ôn tập, kết quả hắn lại ngủ quên, nghĩ kiểu gì cũng thấy đấy là không phải phép.
Đồng Miểu ngây ngô lắc đầu: "Không phải, ngày mai còn phải lên lớp, mau ngủ sớm đi."
Tư Trạm nhìn mặt cô vài giây, thấy cô thật sự không tức giận mới yên tâm bỏ tay ra.
"Tớ không cố ý ngủ, đã uống nhiều cà phê nhưng không có tác dụng."
Hắn lau mặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Trong khoảng thời gian này một ngày hắn phải uống đến bốn, năm cốc cà phê. Lúc đầu nó gần như có tác dụng ngay lập tức, tinh thần được nâng cao rất nhiều.
Chỉ là uống nhiều rồi, cơ thể sẽ bị nhờn tác dụng của cà phê, bây giờ hắn uống cà phê hay nước thì cũng không khác gì nhau.
Đồng Miểu đột nhiên cảm thấy đau lòng, vừa định dùng ngón tay chạm vào lông mày đang chau lại thì trong một giây hắn giương mắt lên nhìn lại rụt lại.
"Cậu cũng đã rất chăm chỉ rồi, đừng căng thẳng." Cô an ủi.
Thịnh Hoa đã có một cuộc cải cách hoàn toàn mới. Trong kỳ thi cuối kỳ của lớp 11, các lớp chọn sẽ được phân tầng, triển khai hình thức dạy học theo nhóm nhỏ.
Một lớp 60 người được chia làm 2, nhóm A và nhóm B.
Hai nhóm nhỏ vẫn có môn học cùng nhau nhưng toán học, vật lý, hoá học sẽ được tách ra để học ở những nơi khác nhau.
Sự phân chia cấp bậc trực tiếp và tàn nhẫn như này khiến cho mọi người cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng.
Mỗi lần kỳ thi lớn diễn ra, nhà trường căn cứ lại kết quả thi để điều chỉnh lại thành viên mỗi lớp, cho nên không ai dám thả lỏng.
Trong khoảng thời gian này, vì có thể vào nhóm A, ngay cả Khương Dao cũng phải nâng cao tinh thần, mỗi ngày đều đứng ở cuối lớp nghe giảng vì sợ ngủ quên.
Vì Quý Nhược Thừa được phân tới lớp A rồi.
Vì thành tích tốt, Đồng Miểu được đặc quyền có thể trực tiếp vào lớp A.
Nhưng nếu Tư Trạm tiếp tục đứng ở vị trí thứ 300, hắn chắc chắn sẽ bị xếp vào lớp B.
Tư Trạm nở nụ cười mỏi mệt, thản nhiên nói: "Cũng đến lượt cậu nói với tôi câu này rồi?"
Đồng Miểu ngẩn người.
Đúng vậy, trước kia Tư Trạm luôn dặn dò cô đừng căng thẳng, với tâm thái này của Tư Trạm, hắn căn bản không cần cô an ủi.
Đèn trong phòng khách vừa tắt, Tiểu Ai chậm rãi quay về phòng Tư Trạm.
Nhà trọ nhỏ trở nên yên tĩnh.
Đồng Miểu chui vào chăn bông, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô đã liên lục phá vỡ thời gian ngủ của mình, sắp xếp lại các dạng đề thi và địa điểm thi các môn khoa học tự nhiên.
Cô không phải ngươi có thói quen ngăn nắp, phương pháp học tập cũng không tốt như nhóm Mậu Điền, cô chỉ dựa vào thiên phú của mình, đã làm thì sẽ không quên.
Nhưng vì người nào đó, cô sẵn sàng quay trở lại con đường học tập bình thường, bước từng bước một.
Cô đã từng học tập chăm chỉ nhưng cũng không quá vất vả.
Bây giờ tuy vất vả nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng.
Cả đêm không mơ mộng.
Áp lực kỳ thi cuối kỳ đè nặng, phá tan không khí lễ hội ngày Tết.
Mọi câu chuyện tám nhảm đều trở lên nhạt nhẽo, chẳng mấy ai tham gia, ngay cả diễn đàn cũng vắng tanh, chẳng có mấy bài được post lên.
Ở phòng thi trên tầng cao nhất, Đồng Miểu nhẹ nhàng đặt bút xuống, lại nhìn đồng hồ, còn 40 phút nữa.
Cô không vội vàng nộp bài thi mà xoa nhẹ lên thái dương.
Từ năm lớp 11, cách thi đã mô phỏng kỳ thi đại học, chỉ có thể nộp bài trước nửa giờ.
Cô bình tĩnh ngồi trong không khí thi cử đầy áp lực, bỗng thấy mình mất đi sự căng thẳng trước đây.
Cũng không biết là bản thân không sợ xếp hạng nữa hay là... triệu chứng căng thẳng trước khi thi đã tốt hơn.
Giám thị coi thi biết cô, cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy cô dừng bút trong khi mọi người vẫn đang múa bút thành văn.
Bà nghiêng người, đứng cạnh Đồng Miểu, nhìn đống giấy tờ chuẩn bị ngay ngắn và tờ đáp án chi tiết không khỏi gật đầu cười.
Chu Nhã Như nhìn chằm chằm, tay nắm chặt.
Cô ấy nhìn 3 câu hỏi lớn về hàm, nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
Tốc độ của cô chậm như vậy, có lẽ sẽ không thể làm xong bài.
Đã kiểm tra nhiều lần sao vẫn lo lắng quá mức như vậy?
Cô đột nhiên bịt mũi và miệng, ho dữ dội.
Cô cố gắng không phát ra tiếng khi ho để không làm phiền người khác vì thế mặt bị nghẹn đỏ.
Xung quanh vang lên tiếng bực bội.
Giám thị nhanh chóng đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, em sao thế?"
Chu Nhã bịt chặt miệng, khó chịu xua tay.
Cô duỗi tay còn lại ra, luống cuống lấy thuốc uống.
Giám thị vỗ nhẹ vào lưng cô: "Em bị cảm hả, có cần giấy không?"
Không phải.
Không phải cảm lạnh.
Ánh mắt của Đồng Miểu rơi vào vỉ thuốc trên bàn, trên mép có in tên thuốc – Viên nang chống viêm Phenbuty.
Trùng hợp gần đây cô mới tìm hiểu về công dụng của loại thuốc này.
Cô nhíu mày, nhìn Chu Nhã Như một cách lo lắng.
Chu Nhã Như không có thời gian để nhìn cô mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào giấy thi.
Thuốc đặt ở cạnh tay cô, đã không còn bao nhiêu.
Giám thị dùng ánh mắt ra hiệu Đồng Miểu có thể nộp bài thi, khi cô đứng dậy nộp bài, cô phát hiện câu hỏi trắc nghiệm của Chu Nhã Như còn trống 2 câu.
Lớp học lộn xộn sau giờ thi, không ai là không coi trọng thành tích thi lần này, đối với người luôn kiêu ngạo từ nhỏ như họ, bị xếp vào lớp B được coi là điều sỉ nhục, nhưng luôn có người muốn đi.
Ngón tay Khương Dao lạnh buốt, so đáp án với Đồng Miểu.
Đồng Miểu nắm chặt tay cô, ra hiệu đừng quá lo lắng.
Nhưng cho đến khi so xong đáp án, Khương Dao mới hoàn toàn thả lỏng.
"Mèo con, lần này bài thi của tớ chắc là tốt rồi." Nói xong cô nhắm mắt lại dựa vào bàn, chỉ trong chốc lát, ngay cả lông mi cũng không động đậy.
Có lẽ Đồng Miểu cũng bị cô lây cho mà ngáp dài.
Bài thi của cô lại bị người khác mượn để so đáp án.
Cô liếc nhìn về phía sau lớp học.
Có quá nhiều người nên không thấy rõ.
Cô cực kỳ muốn biết Tư Trạm làm bài tốt không, có thể lọt vào top 100 không.
Giáo viên chủ nhiệm chậm rãi đến muộn, giống như cố ý cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.
"Tiết ngữ văn hôm nay sẽ không học, cả lớp xem phim để thư giãn nhé."
Có lẽ vì biết sắp bị chia lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng khoan dung hơn, dù sao cũng chủ nhiệm lớp 1 năm, vẫn có tình cảm với nhóm học sinh sắp dời đi.
Nhưng ở một trường trung học nhàm chán và bận rộn, cũng không phải là giả tạo.
Phim "Charlie"s Chocolate Factory" không phải phim mới, rất nhiều học sinh đã xem nhưng ai nấy vẫn rất hăng hái xem phim.
Dù sao cũng không phải hôm nào cũng được xem.
Tư Trạm không so đáp án, cũng không chơi game như Trần Đông.
Hắn nhắm mắt dựa vào ghế, không suy nghĩ gì.
Ngày trước hắn có rất nhiều tâm sự.
Từ khi cha mẹ ly dị, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy như thể gia đình chia ba, ai nấy chạy theo hướng riêng của mình mà không do dự hay hối hận.
Công việc của mẹ làm ăn càng ngày càng lớn mạnh, trở thành đối tác có tiếng trong và ngoài nước.
Cha hắn thì phát triển thành thạo và có tầm nhìn xa ở cả hai giới chính trị và kinh doanh.
Hắn lao đầu vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, một phần vì cảm thấy hứng thú, phần còn lại là do suy nghĩ bố mẹ giỏi như vậy, mình nhất định phải làm được gì đó.
Nhưng có vẻ như đến nay, mục tiêu của hắn đã dần trở lên rõ ràng hơn.
Áp lực của kỳ thi đại học đối với hắn cũng trở lên nặng nề hơn.
Không có gì rõ ràng hơn, mục tiêu của hắn là thi vào chung trường với Đồng Miểu.
Dù cho hắn sự nghiệp có gì thay đổi thì mục tiêu đó cũng không thay đổi.
Mục đích đơn giản xuất hiện, lòng hắn cũng trở nên thoải mái.
Cảm tạ cha mẹ đã di truyền cho hắn một bộ não khá tốt, tuy rằng không giỏi như Đồng Miểu nhưng hắn biết mọi nỗ lực của mình luôn có hiệu quả.
Tư Trạm mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Phim kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, hắn gian nan mở mắt, mặt trời đã gần khuất bóng.
Trên bàn là một chai Mizone Sports vị chanh.
Trần Đông dùng cằm ra hiệu: "Em gái tao gửi tới lúc mày còn ngủ đấy."