"Cái gì? Em gái tao muốn vào nhóm?" Trần Đông đứng trong hàng ngạc nhiên hô lên.
Giáo viên thể dục liếc mắt cảnh cáo cậu.
"Đm, nói nhỏ chút." Tư Trạm cau mày đá nhẹ cậu một cái.
Trần Đông thè lưỡi với giáo viên thể dục, cẩn thận nói: "Do tao vui quá mà, trình độ của em gái tao mà còn không được nữa thì trời đất không dung mất!"
Giáo viên thể dục nhìn thấy Trần Đông mặt mày đắc chí thì đi thẳng đến trước mặt cậu lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói gì?"
Trần Đông cứng họng, cả thể xác và tâm hồn cậu đều chìm trong niềm vui, đâu có để ý thầy giáo nói gì.
"Nói!" Thầy giáo thể dục không buông tha.
"Thầy, xíu nữa em hỏi bạn khác thì biết thôi mà, thầy đừng vội, đừng lo cho em." Trần Đông nhếch miệng cười hì hì nói.
Cả lớp cười vang.
Thầy giáo thể dục nguýt cậu một cái, hận không thể đạp cậu ra khỏi đội ngũ. Nhưng sau khi phát tiết phẫn nộ bằng ánh mắt xong thì thầy vẫn tận tình răn dạy.
"Các cô cậu sắp thi rồi nên về sau môn thể dục sẽ để cho cô cậu ôn thi, vì thế hôm nay thi thể dục, nam một ngàn nữ tám trăm, chuẩn bị mười phút trước khi thi."
Hết cách, môn thể dục ở cấp ba không có tiếng nói, phải nhường tiết lại còn không thể phàn nàn cái gì.
Mặc dù đã nghe trước rồi nhưng mọi người vẫn kêu than ầm ĩ.
Môn thể dục thì chả tiếc gì, nhưng chạy bộ mệt lắm đó.
Sau khi lên cấp ba có rất ít người kiên trì vận động, từ cấp hai đã bỏ rồi.
"Cô cậu đừng than vãn nữa, bây giờ trời đang mát mẻ, tranh thủ chạy sớm giải tán sớm."
Thầy thể dục mở danh sách, vừa nói vừa ghi cái gì đó.
Khương Dao đau khổ nói: "Tớ ghét chạy bộ, chạy mệt chết được, chạy cả nửa ngày."
Đồng Miểu nghiêm túc giãn cơ, vừa kéo chân vừa trả lời: "Không sao, thi thể dục không liên quan đến thi đại học và thành tích cả nước, có thể từ từ chạy."
Khương Dao mới lười biếng giãn cơ, cô ngồi xuống chống cằm hỏi: "Mèo con, môn thể dục cậu thế nào?"
Đồng Miểu ngửa đầu suy tư một lúc: "Đại hội thể dục thể thao tớ từng chạy tám trăm với một ngàn rưỡi. Nhưng tớ gặp chuyện kia, nên không dám chạy hết sức."
Khương Dao kinh ngác há to miệng, không nhịn được nể phục nói: "Không phải chứ, cậu học đã giỏi rồi mà thể dục cũng giỏi nốt?"
Đồng Miểu khởi động xong đứng lên đá chân, cười: "Khi còn bé sức khỏe tớ yếu nên tập chạy bộ, có...người nói như thế sẽ khỏe hơn."
Cô dứt lời thì rũ mắt xuống, vẻ mặt lạc lõng thoắt qua như chưa từng xuất hiện.
Khương Dao rất quan tâm những người cô yêu quý thế nên chú ý đến thay đổi trên mặt Đồng Miểu.
Cô đau lòng cau mày lại.
Thật ra cô có biết vài chuyện của Đồng Miểu, lần nào cũng xúc động, mèo con mỏng manh sao có thể trải qua việc như thế.
Môn thể dục không có nhiều thời gian nên thầy giáo không cho hoạt động tự do lâu.
Huống chi đa số học sinh còn tụ lại tám chuyện trên trời dưới đất, không coi thi cử ra gì.
Trời đã bắt đầu mưa phùn, bầu trời tối hẳn đi.
Thầy thể dục gõ danh sách: "Tới đây, mau chạy nhanh xong còn về, hôm nay trời mưa to."
Mọi người ồn ào chen lên đường chạy.
"Nam chạy trước, nữ tránh mưa, lẹ lên."
Nữ sinh ăn ý núp dưới mái hiên, Khương Dao nắm cánh tay Đồng Miểu đứng sát bên ngoài, hạt mưa bị gió thổi bay bay tạt vào mũi giày các cô.
Đồng Miểu hít hà mùi nước mưa.
"Chuẩn bị..."
Đám nam sinh xếp hai hàng đứng trong màn mưa, cúi người nghiêng về trước thủ thế chạy.
Tư Trạm ném áo khoác lên kệ dưới mái hiên, hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh.
Áo sơ mi ướt mưa dính lên người hắn, xuyên qua lớp áo có thể lờ mờ thấy cơ bắp căng mịn của hắn.
Tóc đen lưa thưa dính bên tai, hàm dưới cong cong đẹp mắt, sắc mặt lạnh lùng, con mắt hẹp dài khép lại, sít sao nhìn về đường chạy phía trước.
Khương Dao chen vào Đồng Miểu trừng mắt nhìn: "Tư Trạm đẹp trai ghê."
Đồng Miểu bất đắc dĩ nhìn cô, ngón tay cấu nhẹ vào cánh tay Khương Dao.
Nhưng cô tình cờ nhìn thấy Trần Lộ Nam cách đó không xa đang si mê nhìn Tư Trạm.
Cô giật mình nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cái tên Tư Trạm này đúng là tài giỏi, khiến con gái say mê như vậy. (Ghen:))))
"Chạy!"
Sau hiệu lệnh, đám nam sinh cùng nhao nhao xông ra ngoài.
Tuy nói là thi nhưng thật ra kết quả không quan trọng, nhưng ai cũng có lòng hiếu thắng cho nên sôi nổi điều động hết cơ bắp trên người chạy về phía trước.
Thể chất của nam sinh tốt hơn nữ sinh nên chạy nhanh hơn, tựa như không lâu lắm, đảo mắt một cái đã vòng trở về.
Tư Trạm chạy hàng đầu, trước khi chạy đến đài chủ tịch còn cố ý vòng ra bên ngoài, nhíu mày nhìn thoáng qua đám người.
Mắt Đồng Miểu run lên, lập tức hoảng sợ quay mặt đi.
Người khác không biết nhưng cô biết, Tư Trạm đang nhìn cô.
Loại giao lưu này ở trước mặt mọi người, cô làm không được.
Khương Dao rất thích cách tỏ tình trực tiếp này, cô kích động lắc tay Đồng Miểu phấn khích hò theo bóng lưng Tư Trạm: "Ê, nếu cậu không đứng nhất thì sau này đừng có lên bàn tụi này nữa!"
Tư Trạm không quay đầu nhưng nghe xong lại yên lặng đẩy nhanh tốc độ.
Đồng Miểu thấy hắn chạy xa rồi mới dời mắt về, khóe môi cong cong.
Nước mưa làm áo hắn ướt nhẹp, áo trắng dính sát vào người, rung động theo từng cơ bắp.
Ừm, đúng là rất đẹp.
Trần Lộ Nam ai oán nhìn cô, yên lặng siết chặt tay.
Ánh mắt đó của Tư Trạm rõ ràng là nhìn qua chỗ Đồng Miểu, thật là... khiến người ta ghen tị.
Đoạn đường cuối cùng Tư Trạm bỗng lao nhanh, bước chân cũng lớn hơn, trong vài giây đã liên tiếp vượt qua mấy người vọt lên đầu tiên.
Thầy thể dục bấm đồng hồ.
Càng ngày càng nhiều người tới vạch đích, mặt bọn họ đỏ au thở hổn hển, từ từ bình ổn lại cơ thể đang khó chịu.
Cũng không biết là nước mưa hay mồ hôi theo cằm Tư Trạm nhỏ xuống đất, vẫn là cái điệu tay đút túi quần, kí tên hoàn thành rồi đi tới đài chủ tịch.
Nam chạy xong đến nữ.
Khương Dao hết vui nổi, lòng lo lắng như muốn nhảy ra ngoài.
Thật ra cô không sợ chạy bộ, chỉ là lo lắng quá trình khó chịu khi chạy một quãng đường dài.
Mưa rơi to hơn, nhưng may là còn chịu được.
Đồng Miểu cúi người, sau khi hiệu lệnh xuống cô cũng không lao ra mà nương theo tốc độ Khương Dao chạy bên cạnh cô ấy.
Khương Dao biết ơn, biết Mèo con giảm tốc độ.
Đồng Miểu còn an ủi cô: "Không sao, tụi mình cứ chạy theo tốc độ này thì sẽ không khó chịu nữa."
Khương Dao khẽ gật yên lặng cúi đầu chạy, dần dần có mấy người vượt qua các cô.
Nhưng đoạn đường tám trăm mét dài dằng dặc, bây giờ còn chạy được nhưng có thể lúc sau sẽ không còn sức.
Giữ sức giống vậy còn có Trần Lộ Nam.
Cô ta từng là vận động viên thể dục hồi cấp hai, đối với cô ta mà nói vận động không có gì khó.
Nhưng cô ta không lập tức tăng tốc mà vẫn luôn duy trì khoảng cách một mét phía trước Đồng Miểu.
Nếu như Đồng Miểu với Khương Dao sắp vượt qua thì cô ta sẽ nhanh hơn chút để chặn phía trước các cô.
Trong lòng cô ta có một nỗi trăn trở, cảm thấy mình không học giỏi bằng Đồng Miểu nên môn thể dục phải đè Đồng Miểu xuống một lần.
Nên cô ta tức tối, cản đường phía trước.
Đồng Miểu nhíu mày, vì Trần Lộ Nam chạy quá gần lại không chịu tránh đường, cô chạy bó tay bó chân nên lòng cũng quýnh lên, dần dần cảm thấy mệt.
Khương Dao đã sớm mệt không nói nên lời, chạy xong một vòng nội tâm của cô đã đánh nhau đến lật trời, hận không thể lén chuồn đi. Nếu không phải Đồng Miểu tiếp thì cô đã không kiên trì nổi rồi.
Nhưng dù như thế cô cũng không quên trợn Trần Lộ Nam một cái.
Chạy xong nửa vòng thứ hai, đã có lác đác nữ sinh ôm bụng lướt qua, nhưng các cô vẫn vững bước chạy.
Mưa tạt thẳng vào mặt gần như khiến người ta không thể mở mắt.
Trần Lộ Nam còn thoải mái buộc lại tóc, đắc ý quay đầu lại nhìn.
Tối thiểu trên sân thể dục cô ta có thể áp chế Đồng Miểu, cô ta muốn Tư Trạm nhìn xem cô ta cũng rất giỏi.
Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Khương Dao hất lên, cô đẩy tay Đồng Miểu thở phì phò nói ngắn gọn: "Chạy! Đừng để ý tớ!"
Đồng Miểu dừng lại chần chờ nhìn cô ấy.
Khương Dao đẩy Đồng Miểu mạnh hơn để cô lấy đà gần Trần Lộ Nam thêm chút nữa.
Trần Lộ Nam lại chanh chóng kéo dài khoảng cách.
Con ngươi Đồng Miểu thu lại, trong lòng vậy mà dâng lên lòng hiếu thắng.
Cô vốn không hề có tính gặp sao yên vậy, nếu không cũng sẽ không bị căn bệnh đó. Có người cố ý khiêu khích, cô đã sớm kìm nén không được.
Thế là Đồng Miểu không nói gì chỉ im lặng tăng tốc.
Cô chạy nhanh ra ngoài biên thì đột nhiên tăng tốc vượt qua Trần Lộ Nam, cũng không giảm tốc.
Trần Lộ Nam không chú ý để Đồng Miểu vượt qua mặt mình.
Cô ta nén bực bội lập tức đuổi theo.
Hai người thầm phân cao thấp chạy trên đường nhựa ẩm ướt, nhanh chóng vượt qua từng tốp nữ sinh.
Những người còn lại đã sớm không còn chú ý đến hạng của mình nữa.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người tăng tốc chạy, không hiểu nổi.
Bây giờ còn chạy nhanh được vậy à?
Đồng Miểu và Trần Lộ Nam rất nhanh đã chạy đến hàng đầu tiên.
Trần Lộ Nam và Đồng Miểu vẫn luôn chênh lệch nhau chỉ cỡ một, hai bước. Cô ta cắn răng, khí quản đã thấy khó chịu, trái tim nhảy thình thịch nhưng vẫn không chịu thua.
Đồng Miểu cũng không khá hơn cô ta bao nhiêu, sau khi lên cấp ba cô rèn luyện ít đi. Bây giờ vận động mạnh như thế cô không chịu nổi.
Nhưng rất muốn thắng, cho dù thế nào cũng không từ bỏ, cô luôn cố chấp với hạng nhất, chưa hề để mình thất vọng bao giờ.
Trần Lộ Nam thầm kinh ngạc, cô còn chưa biết thì ra Đồng Miểu không phải quả hồng mềm, vậy mà khó chơi như thế.
Mắt thấy đích ở phía trước, Trần Lộ Nam đỏ ngầu mắt, cô ta cắn chặt răng, dồn sức lên không quan tâm lao về phía trước.
Đồng Miểu nhìn thấy đích khó chịu ho vài tiếng, cô khó chịu, không còn sức tăng tốc.
Tốc độ dần chậm lại, nhưng may là sắp tới rồi.
Lúc Trần Lộ Nam cách đích còn nửa mét thì mạnh mẽ đụng tới.
Cô ta khó tránh khỏi lao tới sau lưng Đồng Miểu, hai người cùng nhau xông tới đích.
Thầy thể dục bấm giờ.
Nhưng Đồng Miểu đã không còn sức giữ thăng bằng, theo quán tính cộng thêm Trần Lộ Nam va vào khiến dưới chân cô mềm nhũn, đột nhiên ngã ở vạch đích.
"A!"
Thầy thể dục giật mình, vội vàng tới kéo cô.
Người cô vừa mềm lại vừa nhẹ, bị một cái tay nâng lên.
Cô bị cát làm trầy đầu gối, vết trầy dính cát nhanh chóng đổ máu, hỗn hợp theo nước mưa chảy xuống đất.