Dương Tinh Chi thấy hiệu trưởng Quý, Tôn chủ nhiệm và phụ huynh Đồng Miểu cùng đi tới đây, bà ta hơi sững sờ.
Bà ta không phải lãnh đạo của trường, ngày thường cũng không quan tâm tin tức, thật đúng là chưa thấy Tư Khải Sơn bao giờ.
Nhưng xem khí thế này, chắc không phải là người thường.
Trách không được mới vừa rồi tiểu tử kia càn rỡ như vậy, hóa ra ông bố ghê gớm ha.
Nhưng Dương Tinh Chi lại cảm thấy mình bị chiếm lý, bộ ngực lập tức phập phồng: “Hiệu trưởng Quý.”
Bà ta đầu tiên chào hỏi hiệu trưởng, sau đó ánh mắt chuyển qua phía Tư Khải Sơn: “Vị phụ huynh này, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Phụ huynh học sinh thường xuyên tới đều có thái độ tôn kính với bà ta, tới nhờ bà giảng bài, còn mang theo bao lớn bao nhỏ làm quà, như một nhân vật lớn.
Cho nên bà ta không hoảng sợ chút nào.
Tư Khải Sơn nhẹ gật đầu, dư quang quét qua khung cảnh văn phòng, không nhìn Dương Tinh Chi.
Tư Trạm ở phía sau ông đứng dựa vào cửa, cúi đầu cười như không cười.
Dương Tinh Chi có điểm xấu hổ, sau một lúc lâu, Tư Khải Sơn vẫn không trả lời bà ta.
Bà ta đẩy mắt kính, nói với chủ nhiệm Tôn: “Ngài đi đến đây thì chắc cũng biết sao lại thế này, ngài nói xem, Đồng Miểu có phải xa lánh bạn học hay không, không cho bạn học dự thi?”
Chủ nhiệm Tôn ho nhẹ một tiếng, hối hận muốn chết.
Sớm biết sẽ thế này thì ông sẽ không theo tới, vốn nghĩ rằng có hiệu trưởng ở đây, ông căn bản không cần nói gì.
Ông không muốn đắc tội Dương Tinh Chi, nhưng càng không thể đắc tội với Tư Khải Sơn.
“Cái này... Việc là cái như thế này, Lục Minh ở trận thi đầu không phát huy tốt, thiếu chút nữa là bị loại, Đồng Miểu ít nhiều ngăn cơn sóng dữ, cho nên mấy đứa nhỏ rất sốt ruột, thương lượng để cho Đồng Miểu làm đề của Lục Minh luôn.”
Chủ nhiệm Tôn nói uyển chuyển, tận lực để không đắc tội cả hai bên.
Dương Tinh Chi cười lạnh: “Thành tích của Lục Minh tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, năng lực của nó tôi hiểu rõ trong lòng, đủ để làm được cuộc thi lần này, nhưng mà sắp tớp thi đại học, nó đang nhận được sự kỳ thị như vậy, ảnh hưởng đến tâm lí của nó, vậy thì nên làm gì bây giờ!”
Bà ta nhìn Tư Khải Sơn, nói nói năng khí phách, lời lẽ chính đáng.
Tư Khải Sơn nâng mắt, vân đạm phong khinh nói: “Cái này trước tiên bỏ qua đã, chúng tôi đến nói về mặt hàng sinh ra đứa con ác độc.”
Tư Trạm đem ghế lại đây, để phía sau pha mình.
Tư Khải Sơn quay đầu nhìn anh một cái, sau đó tứ bình bát ổn ngồi trên ghế, đôi tay tùy ý đan vào nhau, nhìn Dương Tinh Chi, trên mặt không rõ hỉ nộ.
Hiệu trưởng Quý còn chưa ngồi đâu.
Dương Tinh Chi nhất thời cảm nhận được bầu không khí vi diệu, còn có một loại tầng xa cách cảm.
Hiển nhiên Tư Khải Sơn ở tầng trên cùng, mà bà ta liền trở thành tầng dưới chót.
Bà ta áp lực trong lòng, như đi trên một tầng băng mỏng.
Điều hòa thổi nhẹ nhàng, nhưng bà ta vẫn cảm thấy sau lưng đổ từng đợt mồ hôi, lạnh cả người.
Hiệu trưởng Quý nhíu mày: “Cô Dương, cô thật sự đã nói như vậy?”
Dương Tinh Chi đột nhiên biến sắc, lúc này mới hiểu, vị phụ huynh này không phải đến nhận lỗi với bà ta mà ngược lại là tới tính sổ.
Hiện tại ngay cả hiệu trưởng Quý cũng không quan tâm áp lực của con bà, ngược lại lại hỏi tội mình.
Trái tim bà ta có chút băng giá, thậm chí hạ quyết tâm chờ Lục Minh tốt nghiệp xong, bà ta liền qua dạy ở Dục Thành, dù Thịnh Hoa giữ lại thế nào, bà đều không đáp ứng.
Bà ta rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng, cường ngạnh nói: “Tôi cũng chỉ nhất thời khó thở, nói không lựa lời, trong lòng không muốn như vậy.”
Tư Trạm ở phía sau bà ta nghe, không khỏi cười nhạo một tiếng, không nói gì.
Tư Khải Sơn phảng phất giống như không nghe thấy, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ đồng hồ, lo cho chính mình lên tiếng: “Thân là giáo viên, mặc dù dưới tình thế cấp bách cũng không nên vũ nhục học sinh thậm chí còn chửi cả nhân cách phụ huynh học sinh.”
Ông quay đầu nhìn hiệu trưởng Quý, chỉ Dương Tinh Chi, bình tĩnh nói: “Công tác tư tưởng của lão Trần vẫn là không đúng chỗ.”
Trần Cốc Quốc, cục trưởng cục giáo dục thành phố Lan.
Hiệu trưởng Quý nhẹ gật đầu, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: “Cũng trách tôi, mấy năm nay coi trọng công trình quá nhiều, xem nhẹ yêu cầu đối với đội ngũ dạy học.”
Tư Khải Sơn phất phất tay, tỏ vẻ mình cũng không trách ông ấy, sau đó nghiêng người nói với Tư Trạm: “Đi tìm em gái con tới đây.”
Tư Trạm nhướng mày, tay đun túi quần, chậm rãi đi ra cửa.
Dương Tinh Chi cứng đờ đứng tại chỗ, vành mắt phiếm hồng, ở trong mắt bà ta, đây là một đám nhân vật lớn hợp lại bắt nạt bà ta, làm bà ta khuất phục.
Bà chỉ vì muốn tranh thủ đòi lại công bằng cho con trai mình, tranh thủ quyền lợi của một người mẹ mà thôi, thế nhưng sự khác biệt giai cấp đã vô tình quất roi bà.
“Hiệu trưởng Quý, con trai tôi phải chịu xa lánh của mọi người thì làm sao bây giờ, nó xứng đáng thừa nhận sự chế nhạo của bạn học sao? Nó cũng muốn làm trường học vẻ vang, nhưng kết quả thì thế nào?”
Giọng của Dương Tinh Chi mang theo một chút nức nở, căm giận bất bình.
Không có người trả lời bà ta.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ đang chạy.
Rất nhanh, Tư Trạm đã mang Đồng Miểu trở lại.
Đồng Miểu có hơi sợ sệt nhìn một phòng toàn người lớn, cẩn thận đứng bên cạnh Tư Trạm.
Thật ra ở trong lớp, cô không nghe vào chữ nào, trong đầu tràn ngập bóng dáng cảu Tư Trạm.
Cô lo lắng cho Tư Trạm, sợ anh bị mắng, sợ anh bị hại, sợ anh bởi vì mình mà làm việc gì quá phận.
“Chú Tư, hiệu trưởng, chủ nhiệm Tôn.” Cô ôn nhu chào một vòng, sau đó nhìn Dương Tinh Chi vành mắt hồng hồng.
Chú Tư cũng tới, tình huống như đã biến hóa một cách vi diệu.
Cô cảm thấy, Dương Tinh Chi bây giờ có hơi giống mình vừa nãy.
Điểm khác duy nhất chính là côc không có khóc, Dương Tinh Chi hiển nhiên đang rất tủi thân.
Tư Khải Sơn đứng dậy, vỗ đầu cô: “Thì Thầm, chuyện ở trường thi là như thế nào, cháu cứ nói, không phải sợ.”
Bàn tay Tư Khải Sơn to rộng ấm áp, mang theo tất cả khí thế, làm người ta không hiểu sao mà rất an tâm.
Đồng Miểu nhẹ nhàng liếm môi, lông mi run rẩy, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lúc ấy quyết định rất nhanh chóng, nhưng mà chúng cháu đều nhất trí cho rằng Lục Minh không có năng lực đoạt giải.”
Dương Tinh Thi hơi khoa trương cười một chút, mang theo giọng điệu nức nở nên có vẻ quái dị: “Cần tôi cho em xem thành tích Lục Minh không, các em một đám trẻ con, dựa vào cái gì mà cho rằng người khác không có năng lực!”
Đồng Miểu chân thành nhìn Dương Tinh Thi, hơi cúi người: “Xin lỗi, nhưng em đã đáp ứng Chủ nhiệm Tôn phải giành được hạng nhất, cao trung Dục Thành rất mạnh, chúng em không chấp nhận được một chút sai lầm nào hết.”
Cô nói ra từ trong tâm, nếu đối thủ không mạnh như vậy, cô đương nhiên có thể cho Lục Minh làm đề.
Vượt qua vài điểm hay mấy chục điểm, đối với cô mà nói không có gì khác nhau.
Nhưng Dương Tinh Chi hiện tại rất mẫn cảm, từ 'sai lầm' làm bà ta cảm thấy rất chói tai, trên mặt bà ta cơ bắp nhảy nhảy, trừng mắt nhìn Đồng Miểu một cái.
“Tôi biết em lợi hại, nhưng như vậy cũng không được thường người khác, em hỏi Quý hiệu trưởng xem, Lục Minh giành được giải nhì toàn quốc môn hóa học, chỉ kém giải nhất một điểm!”
Dương Tinh Chi nhìn hiệu trưởng Quý, ánh mắt tràn ngập mong đợi, hy vọng hiệu trưởng Quý có thể giúp bà ta làm chứng.
Chủ nhiệm Tôn tiếp nhận lời nói: “Không tồi, đây cũng là lý do chúng tôi chọn lục Minh tham gia, nhưng mà cô Dương à, cô không biết, lần thi đầu tiên, Lục Minh chỉ làm đúng 36 đề, nếu không phải bạn học Đồng Miểu làm được 300 đề thì bọn họ đã bị loại rồi.”
Lần này ông ấy không hề uyển chuyển, đem sự chênh lệch ấy nói ra.
Cũng đã giải thích được, ông vì sao ngầm đồng ý loại ‘xa lánh’ này.
Tư Khải Sơn giữ chặt tay Đồng Miểu, nghiêm túc hỏi: “Nói cho chú, đây là thật sao?”
Đồng Miểu nhìn về phía Tư Khải Sơn, khẽ gật đầu.
“Những cái đề đó, đều là những đề chúng em thường xuyên làm trong các cuộc thi khác, rất nhiều đề vừa nhìn liền biết đáp án, cho nên mới có thể ở trong khoảng thời gian ngắn làm đúng mấy trăm đề, nếu......”
Cô dừng một chút, cô muốn nói, nếu chỉ làm được 36 đề thì điều đó chỉ có thể chứng minh Lục Minh chưa bao giờ tiếp xúc với đề thi bao giờ.
Cậu ta căn bản không đủ năng lực tham gia thi đấu, đến nỗi huy hoàng của trước kia, sự tình bên trong cũng không biết là chuyện như nào.
Tư Khải Sơn gật đầu, cho Tư Trạm một ánh mắt: “Không có việc gì, cùng em gái con vô học đi, con cũng nên cùng Thì Thầm học tập thật tốt, đừng gây chuyện thị phi.”
Sau đó, ông đi đến bên cạnh hiệu trưởng Quý, dùng tiếng không nhỏ nói: "Buổi tối hôm nay cùng lão Trần ăn bữa cơm đi, ông ấy có địa vị cao lâu rồi, phía dưới có chuyện cũng không nhìn thấy.”
Hiệu trưởng Quý trầm mặc sau một lúc, nhẹ nhàng gật đầu: “Tới nhà của tôi đi, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, các anh em cũng đã lâu không gặp hai ông.”
Sắc mặt Tư Khải Sơn bình tĩnh, hẹn bữa cơm đơn giản như vậy, nhưng ai cũng biết, đây không phải bữa tiệc bình thường.
Dương Tinh Chi như bị nghẹn họng, mặt đỏ lên.
Bà ta mê mang nhìn chủ nhiệm Tôn, lại phát hiện ánh mắt đối phương nhẹ nhàng dời đi.
Tư Khải Sơn vừa ra đến trước cửa lại như nhớ tới cái gì, quay người lại, mở ví ra, từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp, đẩy đến trước mặt Dương Tinh Chi.
“Nghe nói con trai tôi ném hỏng điện thoại của cô, thật sự xin lỗi, tôi sau sẽ kêu thư kí của mình đưa tới một cái mới.”
Tấm card đen nhánh, tên và chức vụ của Tư Khải Sơn xuất hiện rõ ràng trước mắt Dương Tinh Chi.
Dương Tinh Chi chỉ cảm thấy hoảng hốt, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Bọn họ đã đi hết, chủ nhiệm Tôn có chút lo lắng nhìn Dương Tinh Chi, thấp giọng hỏi: “Cô Dương, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cô nói thật đi, thành tích của Lục Minh rốt cuộc có vấn đề hay không?”
Dương Tinh Chi giương mắt, ngơ ngẩn nhìn ông, giật giật môi, không nói gì.