Hoàng hôn đặc biệt không trung thực, mặt trời còn chưa có hoàn toàn lặn xuống, ánh trăng đã đạm bạc treo trên bầu trời.
Đồng Miểu thu dọn cặp sách, nói với Khương Dao: “Tớ hôm nay đi với mẹ, không thể đi về cùng cậu rồi.”
Khương Dao vẫy tay, đem ly nước buông xuống: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Đồng Miểu nhíu mày: “Cậu hình như uống rất nhiều nước, sao vậy?”
Khương Dao có chút mất tự nhiên nuốt vào, ánh mắt linh hoạt hơi buông xuống: “Ăn... Quá nhiều.”
Đồng Miểu không rõ nguyên do, vẫn là yên lặng gật đầu.
Lúc đi ra cửa phòng học, cái bàn bị phá còn lẻ loi nằm ở cạnh cửa, Đồng Miểu nhìn thoáng qua, cũng biết Tư Trạm dùng bao nhiêu sức lực, không hiểu sao cảm thấy Từ Mậu Điền có điểm đáng thương.
Ngoài hai bên cổng trường mùi hương bạc quế nồng đậm, Đồng Miểu thích hương vị này, cô một bên nhẹ ngửi, một bên kiểm tra tiền lẻ trong tay.
Từ Thịnh Hoa vào trung tâm thành phố, chắc là mất 6 tệ đi.
Đang nghĩ ngợi, một chiếc ô tô màu bạc chợt dừng ở bên cạnh cô, tiếng thắng xe dọa cô nhảy dựng.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tư Trạm một tay chống cửa sổ, dùng ánh mắt chỉ về phía ghế lái phụ, khô khốc nói: “Lên xe.”
Đồng Miểu nhíu mày, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Học sinh đi tới lui khó tránh khỏi đưa mắt nhìn lại, có thể đem xe dưng ở trước mặt trường học đúng là không phải người bình thường.
Tư Trạm híp mắt nhìn chằm chằm Đồng Miểu đang đứng quy củ một chỗ, không nề hà nói: “Đi lên.”
Đồng Miểu banh mặt, tiếng nói non mịn nghiêm trang hỏi: “Tư Trạm, cậu còn chưa đủ tuổi, lấy đâu ra bằng lái?”
Tư Trạm như thể nghe được chuyện thiên phương dạ đàm* nhướng mày, nhìn Đồng Miểu không phải nói giỡn, anh nhẹ nhàng gợi môi, thấp giọng cười nhạo, đuôi mắt mắt hai mí hơi chiết.
* Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Bọn họ ở sơ trung đều có xe, cao trung đều sẽ đua xe, ngày thường đi đường cũng không phải sợ, đây là lần đầu có người nói với anh như vậy.
Anh hứng thú đánh giá Đồng Miểu, ánh mắt thật sâu, bị ánh dương làm cho có vầng sáng màu đỏ nhạt.
“Vậy bây giờ cậu muốn làm sao đây?”
Xe là quà sinh nhật của Tư Khải Sơn tặng cho anh, Tư Trạm phản nghịch vẫn luôn không có chạm vào đồ của Tư Khải Sơn đưa, cũng không biết vì sao gần đây lại muốn lái, nhưng có người lại không thích ngồi.
Đồng Miểu nghiêm túc vươn tay, lòng bàn tay mềm mại trắng nõn cầm mấy đồng xu, cô chỉ bụng mượt mà nộn màu đỏ, xinh đẹp dị thường.
Tư Trạm không nhìn tiền, chỉ lo nhìn từng vòng vân tay của cô.
“Ta nghĩ cậu ngồi tàu điện ngầm đi.” Đồng Miểu lắc tay, muốn đem tiền đưa cho anh.
Tư Trạm khóe miệng run rẩy, suốt bao nhiêu năm anh cũng chưa ngồi tàu điện ngầm bao giờ, khi còn nhỏ thì tài xế đưa đón, trưởng thành tự mình mình lái xe, sau này cha mẹ ly hôn, hai người tranh nhau cướp bồi thường cho anh, liều mạng muốn cướp anh về.
“Ây, cậu không phải nói giỡn đi.” Anh nhìn chằm chằm cô, nhìn ra một chút mưu tính vui đùa.
Đồng Miểu lúc này mới bừng tỉnh, Tư Trạm không thích ngồi xe điện ngầm, hai người bọn họ hoàn cảnh sống không giống nhau, cô cho rằng đây là việc tự nhiên nhưng trong mắt Tư Trạm lại là việc khó có thể lý giải.
Vẫn là không thích ứng được cuộc sống mới.
Đồng Miểu trầm mặc, có chút xấu hổ cuộn ngón tay, muốn đi về.
Bỗng nhiên tay cô bị một người gắt gao nắm lấy, bàn tay rất to, có thể bao lại toàn bộ bàn tay cô.
Tư Trạm giữ kín như bưng, đem tay cô mở ra, lấy tiền xu trong lòng bàn lên, nhàn nhạt nói: “Không phải muốn mời tớ sao.”
Hoàng hôn lại rơi xuống vài phần, trên không trung có một mảng trắng, trên mặt đất toàn cánh hoa quế bị rụng, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng câu lấy cô, chợt lóe qua.
Đồng Miểu bừng tỉnh.
Trạm tàu điện ngầm có rất nhiều người, tiến đến trạm đều phải xếp hàng, ở cửa xe lại càng nhốn nháo, đem chặn lại cả đường ra.
Tư Trạm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, lúc sau cửa xe mở ra, hai người cơ hồ là bị người đằng sau đẩy lên xe.
Thân ảnh nhỏ xinh của Đồng Miểu bị dồn vô trong đám người trước mặt, cô dựa lưng vào ngực Tư Trạm, kín kẽ, nhúc nhích cũng nhúc nhích không được.
Gương mặt có chút nóng.
Mỗi lần ngồi xe điện ngầm nhất xấu hổ chính là tình huống này, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người khác.
Tư Trạm một tay bắt lấy lan can, cúi đầu nhìn Đồng Miểu đang bối rối cứng đờ, mơ hồ lộ ra hình dạng xương bướm xinh đẹp, trên cái cổ màu trắng như sữa rũ xuống mấy sợi tóc hỗn độn.
Anh buồn bã nói: “Tàu điện ngầm cũng khá tốt.”
Đồng Miểu nghiêm túc trả lời hắn: “Ừ, rất tiện nghi.”
Chậc.
Ai được tiện nghi chứ.
Đến trạm tiếp theo không có ít người đi xuống, vị trí cửa cũng rộng ra chút, Đồng Miểu chạy nhanh về phía trước một bước, kéo ra khoảng cách với Tư Trạm.
Gió lạnh thổi ở phía sau lưng, mang đi không ít đến độ ấm từ anh, Đồng Miểu thở phào một hơi.
Tư Trạm cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nhúc nhích, điện thoại trong quần đột nhiên vang lên, anh vươn một cái tay khác, đeo tai nghe Bluetooth lên.
Âm thanh khẩn trương cuqrTrần Đông từ đối diện truyền đến: “Ca, cậu ở đâu đấy?”
Đồng Miểu kéo khoảng cách với anh, Tư Trạm không hiểu sao có chút bực bội, nói chuyện cũng rất ngắn gọn: “Tàu điện ngầm.”
Trần Đông dừng một chút, hơi nghi ngờ hỏi: “Đi bằng cái gì?”
Ngón tay Tư Trạm dừng ở trên tai nghe sắp bị rớt: “Có chuyện gì nói nhanh, tàu điện ngầm ồn quá.”
Trần Đông bị sặc một chút, lại cảm thấy chuyện mình sắp nói so với việc Tư Trạm ngồi xe điện ngầm quan trọng hơn, lúc này mới nói: “Mới vừa rồi tớ thấy mấy đứa cao tam đi cùng Trần Khải Khiếu đến trước cửa lớp, phỏng chừng tưởng đập cậu nhưng không thấy cậu đâu.”
Tư Trạm có chút phiền chán nói: “ Chuyện của tên phế vật này nói sau, tắt đây.”
Đồng Miểu ở phía trước nghe thấy, từ ảnh phản lại từ cửa kính, có thể nhìn thấy bộ dáng cau mày của Tư Trạm, kỳ thật anh thật sự rất đẹp trai, chẳng trách Hách Mộng Khê dây dưa không thôi.
Cô đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên đùi bị người ta đụng phải.
Cô hơi cắn môi lùi về phía sau.
Lại bị đụng một chút, nhưng rõ ràng tàu điện ngầm không có đổi tốc độ.
Rất nhanh, cô cảm thấy đây là bàn tay của một người, nhẹ nhàng sờ vày đồng phục của cô, còn mưu tính đưa tay xuống sờ làn da cô.
Cô nhấc mắt, trước mặt là một người đàn ông cao lớn hơn cô rất nhiều, nhìn giả tạo và mập mạp, hơi có mùi rượu, gáy còn đổ mồ hôi, tay rất kỳ quái để ở sau người. Đồng Miểu lui lại một chút, hắn liền đi theo ghé sát vào một chút.
Nháy mắt cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bộ dâng lên.
Đặc biệt là cảm giác cách váy đồng phục, cô khó chịu, hàm răng đều đang run rẩy.
Cô không tránh được, cẩn thận di chuyển hai chân, trên trán đổ mồ hôi.
Nhưng cái tay kia giống như có dòi trong xương, bừa bãi tìm góc váy cô, muốn hướng vào bên trong thăm dò.
Tư Trạm phát giác Đồng Miểu không muốn lui về sau, lại lui đến ngực anh, anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng vừa nhấc mắt liền phát hiện sườn mặt Đồng Miểu trắng đến dọa người, cả người cứng đờ không bình thường.
“Tư Trạm......”
Cô nhỏ giọng kêu tên của anh, yếu ớt mang theo run rẩy, lần đầu gặp tình huống thế này tay cô chỉ lạnh lẽo, gắt gao giữ lấy cánh tay Tư Trạm.
Cái tay kia còn công khai duỗi về phía sau, cho đến khi duỗi tới trước người Tư Trạm.
Bình tĩnh nửa khắc, Tư Trạm nâng mắt lên.
“Tao thao mẹ mày*!”
* Nôn na là "ditconmemay"
Đồng Miểu cảm giác mình bị một sức lực mạnh mẽ kéo về phía sau, sau đó cô nhìn thấu Tư Trạm giơ nắm đấm về phía đầu người.
Cả người lệ khí lạnh lẽo dọa người, khớp xương của anh trắng bệch, trên cánh tay cơ bắp nhô lên, một quyền đem người nọ đánh tới cửa xe, hung hăng đập đầu vào cửa xe, phát ra tiếng trầm đục thật lớn.
“Má!” Người nọ lộc cộc xoay người trở về, đôi mắt có chút chột dạ, nhưng vừa thấy là học sinh cao trung, lập tức yên tâm.
Vẫn là một thằng nhóc mà.
Người xung quanh hoảng sợ, chạy nhanh tản ra mà không rõ nguyên do.
Trong mắt Tư Trạm mang theo lạnh lẽo, đồng tử hơi co lại, hàm dưới banh gắt gao, trên trán từng gân xanh hiện ra.
“Ông chạm bằng tay nào?” Ngữ khí của anh lạnh lùng, như không có nhiệt độ, như bùng nổ trước yên lặng, không hiểu sao làm cho người ta sợ hãi.
Người nọ trừng mắt, chống chế nói: “Mày có bệnh à! Liên quan gì đến mày!”
Tư Trạm câu môi cười, ảm đạm nói: “Không nói đúng không.”
Anh nhấc một chân đá vào cái bụng to béo của người kia, dùng sức rất mạnh, mấy người xung quanh rồi nghe một tiếng thật to.
Người nọ lập tức ôm bụng quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng Tư Trạm cũng không cho kẻ đó thời gian kịp thở ra, anh dùng đầu gối giữ eo hắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị, dùng sức nắm tay hắn bẻ về phía sau lưng.
Có một tiếng "rắc" rõ ràng đi cùng với tiếng tê tâm liệt phế, quỷ khóc sói gào của hắn ta.
Đem tay hắn bỏ xuống dưới.
Như vậy vẫn chưa xong, anh lại bẻ gãy một cánh tay khác, sau đó thừa dịp cửa xe mở ra, đem hắn đá ra cửa như một phế vật.
Một đống lớn lăn ra khỏi tàu điện ngầm làm mọi người giật nảy mình, hắn quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không dậy được, thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tư Trạm.
Người này xuống tay rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
“Ông để tôi thấy một lần thì tôi đập ông một lầm.”
Tư Trạm để tay trong túi quần đồng phục, sắc mặt lạnh băng, cánh tay anh khi nãy bị hắn dãy dụa nên làm bị thương có vệt đỏ, nhưng anh căn bản không để ý, giống như anh không hề đau đớn.
“Tư Trạm......”
Đồng Miểu nhìn chằm chằm cánh tay anh, hơi trầy da, một tia máu theo miệng vết thương chảy về phía mu bàn tay, đôi mắt cô đau đớn.
Nhưng cô chỉ có thể nhỏ giọng kêu tên của anh, cô hoàn toàn nghệch ra, không biết nên nói cái gì.
Cô cuối cùng hiểu tại sao hai người cao tam kia sợ Tư Trạm như vậy, Tư Trạm mà động tay, thật sự không kể hậu quả, cũng không muốn sống.
Tư Trạm quay đầu nhìn cô, sự ác ý chậm rãi thu lại.
Tiểu Miểu mê mang, mắt hạnh hơi ướt át, đôi lông mi dài run rẩy, ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm cánh tay anh, làm người khác muốn ôm vào trong ngực mà an ủi.
Anh miễn cưỡng khắc chế dục vọng, cứng đờ nâng tay lên, bàn tay sờ sờ mái tóc xoăn mềm mại, âm thanh phát ra rất nhẹ: “Đừng sợ.”
* Chick: mình phát hiện truyenfull bưng truyện của mình đi, tức thiệt chứ.