Mỹ An mở to mắt nhìn Thanh Bách, cố gắng tiêu hóa lời anh vừa nói, “người phụ nữ của tôi”, năm chữ này lực sát thương vô cùng mạnh. Trước đây Thanh Bách từng nói Mỹ An là của anh nhiều lần nhưng toàn là món đồ chơi, rồi vật sở hữu, những điều không dễ nghe lắm. Lần này Thanh Bách dùng ba từ “người phụ nữ” mang một ý vị vô cùng khác lạ.
“Anh nói gì vậy?”. “Cô im lặng.” - Thanh Bách lườm Mỹ An.
Hoàng Huy xem một màn vừa rồi cũng hiểu được bản thân nên mau chóng rời khỏi đây:
“Xem ra không phải là vợ cũ, tôi mới là người làm phiền rồi” Thanh Bách nhướn mày tỏ ra khá hài lòng với thái độ này của Hoàng Huy.
“Vậy thôi hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện, tôi đi trước” - Anh ta lấy ra trong túi áo một tấm danh thiếp đưa cho Thanh Bách - “Có cơ hội sẽ cùng anh hợp tác” Thanh Bách cũng lịch sự đưa danh thiếp lại cho Hoàng Huy, Mỹ An nhìn hai người trong lúc này còn không quên xã giao thương mại thật sự có chút bái phục. Hoàng Huy vừa ra khỏi cửa Thanh Bách liên quay lại đẩy mạnh Mỹ An vào tường, chống hai tay lên giam cô lên, ánh mắt rực lửa:
“Ai cho phép cô chạy đến đây xem mắt?”. “Không có!” - Mỹ An ra sức lắc đầu, cô không có đến đây xem mắt thật.
“Cô còn dám chối?” - Thanh Bách nhìn cô từ đầu tới chân, tay cũng vuốt ve quay eo cô - “Ăn mặc đến mức này còn nói không phải đi quyến rũ đàn ông?”
Mỹ An còn tính giải thích thêm mấy câu lại bị thái độ này của anh chọc giận:
“Tôi đi quyến rũ đàn ông thì liên quan gì đến anh? Chúng ta là vợ chồng cũ, anh lấy tư cách gì quản tôi yêu đương với người khác?”.
Thanh Bách thật sự không nhịn được nữa, anh dứt khoát nhấc bổng Mỹ An lên, giữ chặt hai chân cô, áp người cô vào tường cưỡng hôn. Mỹ An cố sức né tránh, hai người giằng co qua lại, môi răng va chạm mãnh liệt, đến lúc buông ra, môi cả hai đều rướm màu.
“Từ đâu mà cô quen biết được người khi nãy hả?” - Thanh Bách vẫn chưa có ý định để Mỹ An xuống, tiếp tục chất vấn cô.
Mỹ An liếm liếm môi, mùi máu nhàn nhạt trong miệng khiến cô có chút đau đầu, cô thật sự có biết Hoàng Huy là ai đâu. !“Tôi đi nhầm vào đây, anh ta tên gì tôi còn mới biết cách đây mấy phút” “Không biết là ai cũng dám đến xem mắt, cô dễ dãi như vậy?”
+
“Tôi không có đi xem mắt!” - Mỹ An nghiến răng gầm lên.
Thanh Bách càng nghe Mỹ An giải thích càng nghe không lọt tại: Không đi xem mắt còn đến đây làm gì? Cô đứng nói không biết chỗ này đang diễn ra cái gì!”.
Mỹ An thở dài, chắc chắn là ông trời chơi cô, cô chỉ mới nghĩ anh sẽ thế nào khi hay cô đi xem mắt thì liền gặp ngay trường hợp thực tế.
“Anh bỏ tôi xuống trước được không?” - Tư thế cô dính ở trên tường này quá là xấu hổ rồi - “Tôi không có đi xem mắt thật, tôi đi cùng Thiên Kim tới tìm Tuấn Triết”
Thanh Bách nhíu mày, dường như nắm bắt được trọng điểm rồi, anh để cô xuống:
“Vậy Thiên Kim và Tuấn Triết ở đâu? Cô tại sao lại chạy vào phòng của người khác hả?”
“Trùng hợp thôi” - Mỹ An cười khổ - “Tôi với anh đi tìm hai người kia trước đã.”
Mỹ An nhân lúc Thanh Bách không chú ý liền thoát khỏi vòng tay anh chạy ra ngoài. Thanh Bách nhanh chóng đuổi theo cô, vừa ra tới hành lang liền thấy Tuấn Triết và Thiên Kim cũng đang giằng co níu kéo qua lại.
“Em có thể bình tĩnh nghe anh giải thích không?” - Tuấn Triết nắm tay Thiên Kim.
“Em bình tĩnh mà, em chỉ muốn đến đây xác nhận một số chuyển thôi. Em có đáp án mình mong muốn rồi” - Thiên Kim hít sâu một hơi.
Tuấn Triết để trán, gấp gáp giải thích: “Anh đã nói chuyện rõ ràng với cô ta rồi, một màn xem mắt này là diễn thôi” “Anh diễn hay như thế có lẽ bình thường ở bên em cũng là diễn”.
Mỹ An thấy Thiên Kim hình như đang ấm ức muốn chạy qua giúp đỡ bạn mình không ngờ bị Thanh Bách kéo lại.
“Cô là người ngoài cuộc, xen vào cũng không giúp ích được gì đâu”
Thanh Bách nhớ rõ Tuấn Triết từng nói vậy, chuyện tình cảm, chỉ nên để hai người tự giải quyết với nhau, thêm một người thứ ba liền cho ra kết quả khác.
Tuấn Triết thấy không giải thích rõ được với Thiên Kim liền trực tiếp bước tới bế cô lên đi thẳng lên lầu ba.
“Mình vào phòng rồi từ từ nói tiếp”. “Anh mau buông em ra” - Thiên Kim vùng vẫy.
Mỹ An đứng đó ngẩn người nhìn hai người kia ôm nhau lên tầng trên, tầng ba là khách sạn, xem chừng bọn họ có cách xử lý mâu thuẫn khá nồng nàn. Thanh Bách nhân lúc Mỹ An đang tập trung vào bọn họ tiện tay bế cô lên luôn:
“Chúng ta cũng nên học theo hai người kia”.
Thanh Bách bế cô lên lầu ba ném cho phục vụ một tấm thẻ, bọn họ liền ngoan ngoãn coi như mắt không thấy Mỹ An đang bị anh cưỡng ép đưa vào phòng. Người có mặt hôm nay đều là nhân vật có tiếng tăm và gia thể, làm một phục vụ
thông minh thì phải biết nhắm một mắt mở một mắt.
Mỹ An đi thẳng đến cửa sổ, kéo màn ra, cô muốn nhìn thành phố đêm, chủ yếu là cô muốn một không gian mở để bản thân thấy dễ chịu hơn. Trên bàn nhỏ trong phòng đã để sẵn rượu, Mỹ An không ngần ngại rót cho mình một ly uống cạn:
“Nãy giờ anh hỏi tôi đủ rồi, bây giờ đến tôi hỏi. Anh chạy đến đây làm gì? Thái độ tức giận, chất vấn đó của anh lại là gì? Tôi là gì của anh? Tôi không phải vật sở hữu của anh, tôi không thuộc về anh”
Mỹ An không đợi Thanh Bách trả lời đã nói tiếp, giống như mấy lời này đã chất chứa trong lòng rất lâu vậy:
“Tôi hỏi anh chúng ta là gì, anh không trả lời được. Vậy mà anh lại lớn tiếng nói với người khác, tôi là người phụ nữ của anh, anh rốt cuộc có hiểu ý nghĩa lời mình nói không?”
Thanh Bách không hiểu theo suy nghĩ của Mỹ An nhưng anh hiểu theo cách của mình:
“Tôi không muốn người đàn ông khác chạm vào người cô, tôi không muốn có quan tâm ai khác ngoài tôi. Tôi muốn chiếm hữu cô, muốn lên giường cùng cô. Vậy cô không phải là người phụ nữ của tôi sao?”
Mỹ An rót cho mình thêm một ly, cười khổ lắc đầu: “Tất cả những thứ anh vừa nói đều là dục vọng, không phải tình cảm”
Thanh Bách bước tới một bước, nắm lấy ly rượu trong tay Mỹ An đưa lên miệng mình, uống cạn.
“Tôi không phân ra nhiều như vậy. Giống hiện tại, tôi biết bản thân đang muốn cô, tôi không bận tâm những thứ khác.”
Mi mắt Mỹ An run rẩy, gương mặt như điêu khắc của Thanh Bạch dưới ánh đèn pha lê đầy dụ hoặc. Mỹ An cảm thấy cả người lâng lâng, hình như cô đã uống hơi nhiều rồi.
Thanh Bách vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút điểm hồng trên ngực cô. Mỹ An cảm nhận được từng trân tê dại từ đầu ngón tay anh, những câu vừa rồi của Thanh Bách thật sự đã khiến cô mặc kệ tất cả mà phòng thích mình. Mối quan hệ của bọn họ không cách nào như một cặp đôi bình thường được, tình cảm hay dục vọng nếu đã có thì đều là tốt.
“Trần Mỹ An, tôi là ai?” - Thanh Bách nói dứt câu thì nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, ánh mắt nóng rực.
Tiếp theo đó là hàng loạt những trận luân động mãnh liệt khiến cho cả anh và cô đều nhễ nhại mồ hôi và chìm trong những thở hổn hển.