Thanh Bác đã lái xe khỏi cổng Lưu gia một đoạn mà Mỹ An vẫn còn chưa dám tin tất cả những chuyện vừa xảy ra. Cô chưa từng mong sẽ có ai vì cô mà đứng ra, càng không ngờ tới Thanh Bạch sẽ bênh vực mình.
Mỹ An nhìn Thanh Bách tràn ngập hoài nghi, không phải cô quá hiểu rõ anh chắc đã nghĩ người đang ngồi cạnh mình không phải Thanh Bách rồi.
“Cô làm sao vậy? Bị bọn họ mắng đến ngốc à? - Thanh Bạch thấy Mỹ An cứ nhìn anh ngữ ngác.
“Tại sao khi nãy anh lại nói mấy lời đó?”
“Thích thì nói thôi” - Thanh Bách nhún vai.
Mỹ An mím môi, rốt cuộc là anh tùy hứng hay anh thật lòng che chở cô? “Anh làm vậy không sợ Linh Chi sẽ đau lòng sao?”
“Vậy cô thì không biết đau lòng?” - Thanh Bách dừng xe lại.
Mỹ An ngây người nhìn anh, ý của anh chính là anh biết cô tổn thương, biết cô chịu uất ức. Thanh Bách trước giờ đều cảm thấy cô không tốt, nếu có ai mắng cô, anh chỉ đứng một bên xem kịch thôi. Vậy mà hôm nay anh lại nói ra được câu đó, giống như anh cũng bắt đầu thấu hiểu cảm nhận của cô vậy.
“Tôi tất nhiên biết đau lòng” - Cô rũ mắt - “Chỉ là đã quen nhẫn nhịn rồi, trước nay anh cũng chưa từng thấy tôi là người tốt”
Thanh Bách vươn tay nâng cằm cô lên:
“Tôi đã nói là hãy cho tôi thời gian, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta nhưng nó đang chuyển biến tốt”
Anh nhìn đôi mắt cô long lanh chất chứa nhiều điều muốn nói hướng về mình, không nhịn được mà cúi người qua muốn hôn cô. Mỹ An theo bản năng trốn tránh về sau, nhưng một bàn tay của Thanh Bách đã đặt ngay sau lưng chặt chẽ đem ngươi vây khốn lại.
“Muốn chạy đi đâu?”
“Tôi không có chạy” - Mỹ An cắn môi, khoảng cách hai người quá gần, tim cô đang đập loạn xạ cả lên.
Thanh Bách rất thưởng thức vẻ ngại ngùng lúng túng này của cô, bởi vì nó chứng minh trong lòng cô có cảm xúc dành cho anh.
“Đừng tỏ ra e thẹn, tôi biết cô cũng thích !Không để cho Mỹ An kịp phản bác thì nụ hôn của Thanh Bách đã rơi xuống, mang theo tính xâm lược mãnh liệt. Anh không nhắm mắt, vô cùng tham lam muốn chiêm ngưỡng mỗi một biểu cam trên mặt Mỹ An, Thanh Bách ôn nhu tìm kiếm chiếc lưỡi đang né tránh kia, bàn tay cũng dùng sức ghì chặt lưng cô thêm, cứ như chỉ hận không thể dung nạp cô hoàn toàn vào cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu Thanh Bách cũng buông tha cho Mỹ An, cô không ngừng thở dốc, nụ hôn vừa rồi cô quá mức bị động. Trên môi hai người vẫn còn vương một sợi chỉ bạc vô cùng kích tình.
“Bây giờ không tỏ ra e thẹn nữa à?” - Thanh Bách cong môi trêu chọc.
Mỹ An mím môi, lần nào cô cũng là người bị dày vò, cô cũng muốn được tùy hứng một lần.
“Phải, tôi không thẹn thùng nữa” - Mỹ An vừa dứt câu thì vươn tay nắm cổ áo anh kéo xuống sát mặt mình, hôn lên môi anh.
Thanh Bách không ngờ cô sẽ chủ động thân mật với anh, giả vờ bất động để hưởng thụ đội môi anh đào đó ra sức hôn lấy mình. Nhưng không đến mấy giây anh đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, vừa hôn cô tay cũng không an phần vuốt ve cơ thể Mỹ An.
“Ưm... a...” - Cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lần trước trở về nhà tổ Lưu gia, cũng trên đoạn đường vắng vẻ không người này anh đã cưỡng bức cô. Lần thứ hai tại đây, bọn họ cũng không nhịn được mà làm ra hành động hoàn lạc này.
Vào khoảnh khắc mà bàn tay của Thanh Bách bắt đầu lần mò xuống nơi ở giữa hai đùi cô, Mỹ An như bừng tỉnh dậy. Cô ra sức đẩy Thanh Bách khỏi người mình, khẩn trương chỉnh trang lại quần áo.
“Cô làm sao vậy?" - Thanh Bách vô cùng không hài lòng nhíu mày, hai mắt anh đã ngầu đục vì dục vọng.
“Trả lời tôi, chúng ta là gì của nhau?” - Mỹ An cắn môi, cô không thể cứ thế cũng Thanh Bách làm loại chuyện kia. Nếu bản thân cô tự nguyện thì cô sẽ trở thành cái gì chứ?
“Tại sao cô lại lôi chuyện đó ra trong thời điểm này?” - Thanh Bạch hít sâu một hơi, ai lại trong thời điểm cảm xúc dâng trào đi hỏi vấn đề làm mất hòa khí.
“Lúc này không hỏi thì đợi lúc nào? Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, không bao giờ”
“Tôi có bảo cô là tình nhân của tôi sao?”
“Vậy thì tôi là gì? Linh Chi là gì?” - Mỹ An nghiêm mặt, anh vẫn luôn né tránh vấn đề này.
Thanh Bách trầm mặc, anh không biết tại sao phụ nữ nhất quyết phải làm rõ chuyện này cho bằng được mới hài lòng. Nhưng anh không hiểu, tình cảm cũng phân ra năm bảy loại, Mỹ An cần phải biết anh đối với cô là loại nào.
“Tôi đã nói hãy cho tôi thời gian thích ứng.”
“Được” - Mỹ An nén giận - “Khi nào anh thích ứng xong chúng ta lại tính tiếp”
Thanh Bách không ngờ cô cứ như vậy mà mở cửa xuống xe. Thanh Bách nhìn Mỹ An đi một mình trên đoạn đường vắng vẻ lại nhìn xuống người anh em vẫn đang dựng thẳng của mình mà cười khổ.
“Lên xe đi” - Thanh Bách đuổi theo Mỹ An hạ kính xe xuống nói.
Mỹ An vẫn dửng dưng không có ý định quay lại xe, cô không thể tỏ ra dễ thỏa thuận để anh khi dễ mãi được.
“Lên đi, mấy kilomet quanh đây không có xe đầu. Không muốn nhìn thấy tôi thì ra ghế sau mà ngồi” - Thanh Bách cuối cùng vẫn chịu thua cổ, xuống nước thương lượng.
Mỹ An nhìn quanh một vòng, ngoài cây cối um tùm đúng là một trạm xe cũng không có, cuối cùng vẫn bằng lòng trở lại xe anh.
Từ sau lần động chạm trong xe hôm ấy cả hai người đều tránh né nhau, mà đúng hơn là Mỹ An tránh né anh. Thanh Bách vốn định giờ ăn trưa sẽ tranh thủ nói rõ với cô, kết thúc chiến tranh lạnh này, ai ngờ Mỹ An đã sớm chạy về Phan Kiệt.
“Chị cãi nhau với anh ta nên mới về thăm em chứ gì” - Phan Kiệt lắc đầu.
“Không có, chị vẫn còn công việc ở đây mà” - Mỹ An phản bác - “Chị vẫn tính là nhân viên ở đây nhé, hết tháng chị mới chính thức nghỉ”.
“Vậy chẳng khác nào đây là nhà ngoại của chị, bên chồng không vui liền chạy về đây trốn tránh”
Mỹ An trầm mặc, lườm cậu nghiến răng nói:
“Em còn nói nhảm nữa thì chị xóa hết dữ liệu của công ty đó”
Phan Kiệt híp mắt cười, chống cằm hỏi:
“Hai người vừa mới ổn một chút sao lại cãi nhau nữa?”
Mỹ An cúi mặt nghĩ ngợi, rốt cuộc vấn đề thật sự của bọn họ là gì cô cũng không biết. Có lẽ cô muốn được nghe Thanh Bạch thừa nhận yêu thích cổ, cảm giác mông lung hiện tại khiến Mỹ An sợ. Cô sợ bản thân chẳng qua chỉ là trò đùa nhất thời của anh.
“Thật ra chưa từng ổn, chỉ là mình tự cho là nó ổn thôi”.
“Tình cảm đúng là phức tạp, cũng may em không có hứng thú với nó lắm” - Phan Kiệt thở ra.
Mỹ An từ chỗ Phan Kiệt trở về công ty, vừa mở cửa phòng ra đã thấy Thanh Bách chờ sẵn.
“Không để ý cô một lát liền chạy về bên đó?”
Mỹ An bình thản đáp trả anh:
“Là anh đồng ý để tôi phụ giúp Phan Kiệt đến cuối tháng, tôi có qua bên ấy làm việc anh cũng không quản được”
“Cô thật sự nghĩ bản thân có thể muốn làm gì thì làm hả?” - Thanh Bách đứng bật dậy ép cô vào tường.
“Tôi đều làm những chuyện trong bổn phận và trách nhiệm của mình thôi. Anh nói cần thời gian để thích ứng, tôi cho anh thời gian, cho anh luôn không gian, tôi đi khuất mắt anh không phải càng tốt sao?” - Mỹ An giương mắt nhìn thẳng anh không hề né tránh.
Thanh Bách nghe câu này vừa có chút tức giận vừa có chút động lòng, dáng vẻ dương nanh múa vuốt của cô không biết sao lại kích thích tính chinh phục trong anh. Thanh Bách hơi cúi đầu xuống một chút muốn hôn cô nhưng Mỹ An lại phản ứng rất nhanh quay quắt mặt đi.
“Trước khi anh nghĩ xong thì đừng chạm vào tôi.”
Ngày hôm sau, Thanh Bách nhìn một bàn ăn trưa trống trải trước mắt lại nhìn về phía căn phòng kế bên của Mỹ An, vô cùng sầu não.
Anh đi qua gõ phòng cô, không đợi cô nói có cho hay không đã mở cửa bước vào.
“Cô muốn như thế này đến bao giờ?”.
Mỹ An đặt gói cơm nấm khô khan vừa mua ở căn tin xuống, chậm rãi hỏi ngược lại:
“Anh mới là người định thế này bao lâu nữa”
“Vậy cậu đã hỏi anh ta chưa?”
Thiên Kim lắc đầu.
“Cậu phải hỏi đi chứ” - Mỹ An gấp gáp - “Giống như tớ hỏi xong còn không rõ chứ đừng nói là cậu chưa hỏi.”
Thiên Kim hình như đã bắt được trọng điểm trong câu vừa rồi:
“Cậu lại bước vào vết xe đổ nữa hả? Cậu với Thanh Bách dây dưa tiếp sao?”
Mỹ An không thể trả lời. Mối quan hệ từng đổ vỡ quay lại, nếu có hai người cùng yêu sẽ là gương vỡ lại lành, nếu chỉ có một người yêu thì sẽ là đi lên vết xe đổ. Bởi vậy Mỹ An mới muốn biết anh có yêu có hay không.