Thanh Bách hẹn Mỹ An đến công ty để bàn công việc nhưng có chắc chắn không muốn phải chạm mặt Linh Chi hay bất kì ai không ưa mình. Thanh Bách nói cô có thể đến sau khi mọi người đã tan hết, chỉ có và anh cùng bàn chuyện.
Lúc Mỹ An lên đến phòng Thạnh Bách thì gặp Minh Thái chuẩn bị ra về, cậu nhìn cô với một ánh mắt không được tự nhiên lắm. Cô cảm giác đang có âm mưu gì đó nhưng vẫn gắng gượng cười gật đầu với Minh Thái
“Tôi còn nghĩ cô sẽ không đến" - Thanh Bách thấy Mỹ An bước vào cong môi nói.
“Tôi đã hứa là đến giúp mà” - Mỹ An vừa đặt cái túi xuống ghế sofa liền thấy trước mặt một bàn ăn thịnh soạn hiện ra, còn có rượu vang và nến.
“Đừng nhìn tôi, là Minh Thái bày ra” - Thanh Bách nhún vai. "Vậy những cái này là với mục đích gì?”
“Thúc đẩy mối quan hệ, có lẽ vậy” - Thanh Bách cười có chút lưu manh.
“Tôi... tôi không ăn đâu, tôi xem tài liệu trước vậy” - Mỹ An quyết định tránh xa bàn thức ăn này ra chăm chú nghiên cứu tài liệu Thanh Bách đưa - “Anh năm bao nhiêu phần thắng?”
Thanh Bách gõ gõ cây bút xuống bàn, không mặn không nhạt nói:
“Năm phần.”
“Vậy thì quá nhiều rủi ro" - Mỹ An cau mày, cô biết anh là người cao ngạo, một khi anh đã nói là năm phần nghĩa là vụ này vô cùng khó ăn.
“Từ đầu nó đã nhiều rủi ro rồi, không cần hoảng đầu. Dù sao vòng đấu thầu thứ hai cũng còn xa, cứ từ từ chuẩn bị” - Thanh Bách không mặn không nhạt nói.
Mỹ An thì không thể thản nhiên như anh được, cô vẫn ngồi đó nghiêm túc tính toán từng khả năng một. Lúc không có Mỹ An ở đây, Thanh Bách chính là người bận rộn nhất bây giờ lại trở thành người nhàn hạ nhất.
Thanh Bách nghiêng đầu nhìn cô một lúc hỏi: “Công việc ở bên Phan Kiệt rất tốt sao?”
“Ừ thì... mọi thứ khá ổn” - Mỹ An không ngờ Thanh Bách lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, có vẻ anh vẫn còn cay củ chuyện cô không chịu quay về - “Sao anh hỏi vậy?”
Thanh Bách lắc đầu không nói, anh cảm thấy tinh thần cho đến sắc mặt của cô đều tốt hơn nhiều so với ở Bách Niên. Hôm trước cùng cô trong xe thân mật cảm thấy người có tăng lên một vòng, có da có thịt hơn. Anh không hiểu tại sao ở cạnh anh thì ốm o gầy mòn còn sao chỗ người khác lại béo tốt lên, là do anh không cho cô ăn đủ hay sao?
"Cô nghỉ chút đi, chúng ta ăn tối.”
Mỹ An gật đầu đồng ý, cô nghĩ chắc Thanh Bách đói rồi.
“Anh có muốn thắp nến không?” - Mỹ An cầm cây nến lên lắc lắc trước mặt anh.
“Cô thích thì thắp đi”
“Tôi đùa đó!” - Mỹ An vốn tưởng khi cô nói vậy anh sẽ cầm mấy cây nến này ném đi chứ.
“Dù sao cũng chuẩn bị cả rồi, chúng ta đừng nên phụ ý tốt của Minh Thái”
Thanh Bách vậy mà lại đi tắt đèn phòng, thắp nến lên, mở nhạc du dương biển căn phòng này trở thành một nhà hàng lãng mạn. Anh cầm rượu lên rót cho cả hai người, động tác rất có phong thái của một quý ông. Mỹ An cảm thấy cả người không được tự nhiên, cảm giác này cứ như đang trong một buổi hẹn hò vậy.
“Mau ăn đi” - Thanh Bách gắp thức ăn vào chén của cô.
“Anh bị làm sao vậy? Có gì không ổn à?” - Mỹ An nghi hoặc hỏi, cô sợ Thanh Bạch lại đang sắp làm ra chuyện điên khùng gi đó.
“Tôi bình thường mà, cô cứ thoải mái” - Thanh Bách cong môi.
Mỹ An hít sâu một hơi, nâng ly rượu lên uống một ngụm để bình tĩnh. Cô quyết định xem chuyện này thật bình thường, không nghĩ ngợi nữa, nghiêm túc ăn mỹ thực của mình.
“Thế Quang tổ chức một buổi tiệc cuối cùng trước khi đập bỏ cả tòa nhà đó và anh ta mời cô tham dự” - Thanh Bách đưa cho Mỹ An thiệp mời.
Mỹ An nhận lấy tấm thiệp, hỏi:
“Đây là một buổi tiệc lớn đúng không? Có vẻ như cả giới thượng lưu đều sẽ đến”
"Thế Quang là người sinh ra với đầu óc để làm ăn” - Thanh Bách gật gù - Tòa nhà đó xây lại cần nhiều người đầu tư vào, anh ta tổ chức một bữa tiệc mục đích chỉ có vậy?”
Mỹ An trong đầu lại đang nghĩ nếu vậy có khi nào đi tham dự sẽ chạm trán Tấn Khang hay không? Trong lúc Mỹ An đang suy tư thì Thanh Bách đứng dậy lấy một túi quần áo của nhà thiết kế Julia Celine mà Mỹ An yêu thích.
“Anh vẫn còn nhớ sao?” - Mỹ An biết hỏi câu này là thừa.
Thanh Bạch chỉ cười một cái mà không trả lời, sau khi cô cầm lấy túi quần áo thì anh lại tiếp tục lấy từ trong ngăn bàn ra một đôi bông tai.
"Đẹp thật." - Mỹ An cảm thán, thiết kế của nó tinh xảo cực kỳ.
Thanh Bách nhìn gương mặt Mỹ An có chút mờ áo dưới ánh nến, không biết sao trong lòng rung động. Anh bước tới cúi người chạm vào tai cô, trầm giọng nói:
“Để tôi đeo vào cho cô
Mỹ An bất động, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, khoảng cách của hai người quá gần, da mặt còn đang cọ xát vào nhau. Thanh Bách động tác lại cố tình thật chậm, mân mê tại cô, còn dùng hơi thở trầm thấp dụ dỗ thổi bên tai.
“Anh đeo nhanh lên được không? - Mỹ An hít sâu nói, đầu của cô sắp bị anh làm nổ tung rồi.
Mỹ An cuối cùng không nhịn được nữa đây Thanh Bách ra:
“Để tôi tự làm”
Thanh Bách lui về sau có chút nuối tiếc nhìn Mỹ An, giống như nhìn một món ăn ngon đang bày ra trước mắt nhưng không thể ăn vậy. Mỹ An hai má hơi ửng đỏ, nhìn anh nói:
"Anh thay đổi rồi” “Thay đổi gì?” - Thanh Bách nhún vai.
Mỹ An lắc đầu, cô không trả lời được, nhưng anh thật sự thay đổi rồi, cách anh đối xử với cô và cả quan hệ của bọn họ nữa. Mỹ An cảm thấy Thanh Bách trở nên nguy hiểm một cách lạ thường.
Mỹ An muốn tự mình đi đến buổi tiệc nhưng khi vừa bước xuống xe đã thấy hai cánh tay đưa ra trước mắt mình. Một của Thanh Bách, một của Thế Quang, Mỹ An hít sâu một hơi trực tiếp bước qua bọn họ không chọn ai.
Thế Quang và Thanh Bách nhướn mày nhìn nhau, bọn họ biết trước là sẽ như vậy mà. Ba người cũng bước vào bữa tiệc như cũ gây ra không ít sự chú ý, lần này mọi người vẫn không có thiện cảm với Mỹ An. Nhưng Mỹ An thấy rất bình tĩnh, cô sớm đã luyện được tinh thần thép rồi.
“Tôi phải qua bên kia tiếp khách, một lát lại tìm hai người” - Thể Quang là chủ tiệc nên phải chạy khắp nơi chào hỏi.
Cứ như vậy Thanh Bách và Mỹ An sánh đôi đi cùng nhau, dù đã gần ba mươi nhưng cô vẫn là một mỹ nhân. Không ít người đàn ông nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, Thanh Bạch cảnh giác được chuyện đó nên không cho phép cô rời mình nửa nước.
“Tôi nhìn thấy Vân Anh" - Mỹ An nghiến răng.
Thanh Bách cũng cau mày đưa mắt theo hướng cô nhìn, Vân Anh đang đi cùng với Tấn Khang
"Bây giờ không phải lúc, tôi chắc chắn sẽ giúp cô đòi lại đủ". Mỹ An gật đầu với anh nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Thanh Bách cũng nhận ra điều đó, VỖ VỖ lòng bàn tay cô: “Nếu muốn thì sang đó tìm cô ta nói chuyện rõ ràng đi.”
"Anh thấy ổn sao?” - Mỹ An không ngờ anh sẽ gợi ý mình làm vậy.
Mỹ An nghe anh nói vậy thì bừng tỉnh, đúng là cô không nên tức giận, càng không nên động tay động chân làm gì. Nhưng Mỹ An không sao bỏ xuống được chuyện bị Vân Anh phản bội. Sau khi nghe những lời vừa rồi của cô ta, Mỹ An tự hỏi có phải lỗi một phần ở mình không. Hóa ra, Vân Anh luôn thấy ấm ức khi làm bạn với cô, luôn thấy thiệt thòi so với cô.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, không ai được bao biện cho tội ác của mình bằng cách đổ lỗi cho nạn nhân” - Anh nhàn nhạt nói. “Tự dưng lại triết quá vậy?” - Mỹ An cười.
Thanh Bách không trả lời cùng Mỹ An đi ra trung tâm sảnh tiệc. Thế Quang đang ở trên kia phát biểu sau đó bước xuống muốn mời Mỹ An nhảy điệu đầu tiên.
“Không được” - Thanh Bách giữ chặt tay Mỹ An.
“Đây là nơi đầu tiên tôi gặp Mỹ An, nói gì thì cũng có chút kỷ niệm. Tôi sắp phá hủy nó rồi, cậu không thể để tôi cùng cô ấy nhảy một điệu cuối à?”